Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Mới đầu giống mèo hơn, cuối cùng không bằng chuột


Nguyễn Tất Thịnh
Bàn về văn hóa ứng xử của người Việt Nam


Các nhà sinh lý học đã làm những thí nghiệm như sau:



* Thí nghiệm thứ nhất:
Mèo và chuột cùng bị bỏ đói vài hôm đến gần chết. Sau đó, người ta để mèo ngồi một góc, chuột được đặt ở cửa một cái hang nhỏ nhân tạo. Đặt giữa chúng là một miếng phomat thơm ngon, thứ thức ăn khoái khẩu của cả hai đứa. Hành vi của chúng là ngay lập tức lao bổ ra giành miếng phomat đó. Mèo quên chuột là kẻ thù, cũng là miếng mồi ngon của nó (Mèo bắt chuột để ăn vì: thiên tính, vì nhiệm vụ, vì sự thích thú nhâm nhi chiến quả... Mèo thường bắt chuột vào lúc không đói lắm). Với chuột vấn đề bây giờ là nguy cơ bị chết (hoặc là chết đói hoặc là bị mèo vồ), nó vẫn có hy vọng là tranh cướp được miếng phomat rồi may ra vẫn có cơ hội chạy kịp vào hang.

Con người trong trường hợp tương tự có lẽ giống cả mèo lẫn chuột. Nếu là người có trách nhiệm, ý thức cao về bổn phận và danh dự thì phải bắt chuột chứ không phải là lao vào tranh cướp với chuột miếng phomat.

* Thí nghiệm thứ hai:
Để con mèo và chuột vào trong một cái lồng sắt rộng có lưới thưa ngăn cách, giữa lưới có khoét một lỗ đủ rộng để chuột có thể chui sang ngăn của mèo, nhưng mèo không sang ngăn của chuột được. Lúc đầu mèo hung hăng lao vào vồ con chuột, nhưng luôn bị chặn lại bởi lưới của lồng sắt. Dần dà mèo hiền đi. Con chuột lúc đầu co rúm lại sợ hãi thì dần cũng không thấy sợ mèo nữa. Người ta để miếng phomat ở ngăn con mèo gần lỗ thông giữa hai ngăn. Chuột đói quá lừa lúc mèo không để ý (lúc ấy mèo cũng đã quen với cảm giác là chả làm gì chuột nữa rồi) nên liều chui sang tha miếng phomat về ngăn của mình đánh chén.

Trong trường hợp này, con người sẽ có khuynh hướng giống chuột hơn. Vì con người giỏi quan sát, nhận xét, rút kinh nghiệm và liều lĩnh vì lợi ích sống còn của mình.

* Thí nghiệm thứ ba:
Người ta cho hai con chuột đen và chuột trắng (vốn xa lạ nhau) để trong cùng một chiếc lồng rộng rãi, đẹp đẽ có kết hoa thơm cỏ lạ xung quanh, nước uống, thức ăn ngon lành luôn đầy đủ, âm nhạc, ánh sáng chan hòa. Chúng sống với nhau 15 ngày vô cùng hòa bình thân ái. Sau đó người ta chuyển chúng vào cái lồng chật hẹp, bẩn thỉu, tước bỏ hoa cỏ, âm nhạc, ánh sáng, thức ăn ngon... thay bằng ánh sáng mỏ hàn điện, phèng la và trống phách, đồ ăn thiu thối, thỉnh thoảng dí vào chuồng dòng điện cao thế khiến chúng giật bắn lên. Nửa ngày sau chúng lao ra cắn xé nhau, một con chết, một con tơi tả.

Con người chúng ta hằng thấy, lạ thay không giống như hai con chuột trong trường hợp này. Vì họ có thể sống với nhau rất tử tế, tương thân tương ái khi khó khăn gian khổ hoạn nạn nhưng lại rất dễ tranh giành cắn xé nhau lúc no đủ.
Hóa ra sự thay đổi hành vi của chuột là do thay đổi điều kiện môi trường sống, còn sự xuống cấp hành vi của con người với nhau là do suy đồi về môi trường văn hóa xã hội.

Đánh tan mọi âm mưu của bè lũ Nói Thật!

Thưa các đồng chí và các bạn! Hôm nay, trong không khí phấn khởi tự hào chào mừng ngày nói dối toàn thế giới, tôi xin gửi tới các đồng chí và các bạn lời chúc mừng nồng nhiệt nhất, thân thương nhất.

Thưa các đồng chí và các bạn. Trải qua một chặng đường đấu tranh gian khổ với BÈ LŨ NÓI THẬT, chúng ta đã thu được nhiều thắng lợi to lớn. Nhờ có NÓI DỐI mà vợ không làm gì được chồng, cấp dưới không làm gì được cấp trên, phụ huynh không làm gì được cô thầy, bố mẹ không làm gì được con cái. Và ngược lại.

Nhờ có NÓI DỐI chúng ta có được hàng ngàn dự án bánh vẽ, giải thưởng ma, tiến sĩ giấy, công trình dổm. Nhờ có nói dối mà nhân dân tin tưởng, bạn bè quốc tế nể trọng, cho vay càng nhiều đòi nợ ngày càng khó. Thử hỏi cú nói THẬT làm THẬT thì chúng ta làm gì có bao nhiêu thắng lợi rực rỡ, bao nhiêu thành công lớn lao, bao nhiêu công trình vĩ đại. Và lấy đâu ra sự đồng thuận hả các đồng chí, lấy đâu ra ?

Có người nói muốn giàu có, vững mạnh cần phải nói THẬT, sai, nếu nói thật thì làm sao có ổn định, không ổn định làm sao nói đến giàu có vững mạnh ? Nói dối là để chứng minh chính sự thật là dối trá, là ác ý, là vô cùng nham hiểm. Chúng ta cần phải kiên quyết bài trừ sự thật bởi vì chỉ có sự thật mới cản trở con đường tiến lên thế giới ĐỒ ĐỒNG. ( Không phải thế giới đại đồng, các đồng chí phiên dịch sai, đại đồng là cái đinh gỉ gì, nó chính là thế giới đồ đồng ).

Gần đây có nhà thơ nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo hô hào cần có một ngày nói thật, sai. Đồng chí Tạo không nắm được thông tin, không hiểu được tình hình đất nước nên đã phát ngôn bừa bãi.

Nếu đồng chí Tạo không nói dối làm sao quần chúng say mê nhạc đồng chí được. Đồng chí Tạo viết: quá nửa đời phiêu bạt, ta lại về úp mặt vào sông quê, sai, đồng chí Tạo lười tắm, úp mặt vào sông quê bao giờ. Nhưng nói dối thế mới hay, mới sáng tạo. Nếu đồng chí Tạo nói đồng chí úp mặt vào cái ấy thì có hay nữa không, quần chúng còn say mê đồng chí nữa không.

Cho nên không nên nghe bè lũ Nói Thật lung lạc mà đề xuất linh tinh. Một phút nói thật cũng không, nói thật thì lợi hay hại... lợi hay hại hả các đồng chí. Vì thế, tôi đánh giá rất cao lực lượng đánh máy nhà nước. Các đồng chí đã chịu thương chịu khó, đồng cam cộng khổ, trên dưới một lòng, đứng mũi chịu sào đưa nói dối nước nhà đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Từ nay cậu đánh máy là biểu tượng hào hùng đầy sức sáng tạo của nói dối nước nhà, đưa nói dối nước nhà lên một tầm cao mới.

Thưa các đồng chí và các bạn. Chúng ta không thể tồn tại nếu chúng ta không được nói dối, không biết nói dối. Nhân ngày lễ trọng đại này, tôi kêu gọi các đồng chí hãy phát huy tinh thần tiến công, chủ động sáng tạo, đánh bại mọi âm mưu thâm độc của bè lũ Nói Thật, đánh bại từng bước, đánh đổ từng bộ phận, tiến lên dành thắng lợi hoàn toàn.

Láu hơn nữa, trơ hơn nữa, lì lợm hơn nữa đó là khẩu hiệu Nói Dối của chúng ta.

Chúc các đồng chí sức khỏe và an tâm sống chung với lũ.


Hà Nội 1-4-2012

Thư giãn cuối tuần ”CHÉM GIÓ” Ở BỆNH VIỆN.


Nguyễn Quang Vinh 
biem_hoa_the_gioi_83_3Mình nằm phòng số 4, gác 2, bệnh viện Quân đội 354 Đốc Ngữ Hà Nội. Phòng có 5 bệnh nhân. Ông Đống ” phát hiện”, ông Minh ” khẳng định”, ông Đức “đài kết luận rồi”, cậu lính trẻ chân dài và mình. Ngoài những giờ tiêm, khám, phát thuốc và ngủ, còn lại là..tán chuyện và tranh luận. Ba ông kia là đảng viên kỳ cựu, cậu lính trẻ là đối tượng đảng, mình là thanh niên già. Những câu chuyện bất tận, những cuộc tranh luận vô tiền khoáng hậu triền miên ngày tháng.
Ông Đống ” phát hiện” gần 70 tuổi, lần đầu tiên nhờ nằm viện mà con dâu mua cho cái máy di động.
Buổi tối, ông bấm máy gọi cho vợ không được, gọi con dâu không được, gọi hai thằng con trai cũng không được, lẩm bẩm, tôi phát hiện việc này hay lắm các ông ạ, máy điện thoại của tôi hình như chỉ điện thoại được trong giờ hành chính. Lúc 5 giờ bà ấy gọi đến nghe tốt, giờ mình gọi bà ấy không được. Ông Minh ” khẳng định” cáu, ông nói dở hơi bỏ mẹ, đã điện thoại lại còn giờ hành chính, tôi khẳng định với ông, máy ông có vấn đề. Ông Đống cáu, máy con dâu mua, sao có vấn đề. Ông Minh xông tới, xem nào. Ông Minh hí hoáy lúc, cười hơ hơ rồi nói, máy ông hết tiền, gọi làm sao? Ông Đống làu bàu, lạ nhỉ, tôi chưa làm gì đã hết các cạc 5 chục. Ông Minh dí cái máy vào ông Đống, thế mấy cái tin nhắn giới thiệu tải nhạc chuông, tải gửi lời yêu thương cho người bạn yêu, ông có trả lời không? Ông Đống thật thà, có chứ, người ta hỏi mình, mình phải lịch sự trả lời. Ông ngu, mỗi lần ông trả lời là hết 15 ngàn đấy-
ông Minh đau khổ nhìn ông bạn già. Ông Đống, tôi chỉ nhắn là cám ơn các đồng chí thôi. Đồng chí cái gì, lũ dịch vụ moi tiền, đồng chí nào ở đây. Thế nhưng họ cũng phải dưới sự lãnh đạo của đảng chứ. Nói chuyện với ông chán bỏ mẹ. Ông Minh cáu về giường nằm. Ông Đống cười trừ, khư khư khư, ử tôi ngu, nên mất 50 chục ngàn là phải.
Mấy ngày nay báo chí đưa tin dồn dập việc Triều Tiên bắn tên lửa. Ông Minh là hội trưởng hội người cao tuổi phường. Mỗi ngày ông gọi về cho cô bé trực điện thoại ở văn phòng hội người cao tuổi phường hai lần, giọng nghiêm trọng, gương mặt ông đầy ưu tư và lo lắng. “Ông Minh đây. Ừ…Thế này cháu ạ…Bác nằm viện lúc này thật không phù hợp…Cháu truyền đạt với các đồng chí trong Ban chấp hành Hội người cao tuổi phường ta hai vấn đề, một là cần phải khẳng định rằng, dù Triều Tiên bắn tên lửa, tình hình quốc tế có những thay đổi nhưng các đồng chí cương quyết giữ vững lập trường nhé, không dao động nhé. Hai là, anh em phải theo dõi ti vi từng giờ, không được bỏ sót thông tin đâu đấy, có vấn đề gì thông báo với bác ngay. Lo quá lo quá. Tình hình khu vực đúng là phức tạp.”
Ông Minh dứt lời, ông Đức “đài kết luận rồi” an ủi, ông lo gì, Đài kết luận rồi, đây chỉ là vụ phóng vệ tỉnh.
Cậu quân nhân đau tim nói chen vào: Tên lửa vượt đại dương đấy bác ạ.
Ông Đống hỏi: Thế cháu thích vệ tinh hay thích tên lửa
Cậu quân nhân: Thích tên lửa chứ ạ, nhìn sướng rồi quay sang mình: chú nhỉ, nếu mà nó nổ một phát ở Nhật thì thế giới náo loạn, vui ra phết.
Mình gật đầu.
Ông Minh “khẳng định”: Đảng uỷ phường tôi thông báo rồi, cần cảnh giác.
Ông Đức: Đài kết luận chỉ là phóng vệ tinh, cảnh giác cái gì.
Ông Minh: Đài kết luận thế thật à. A lô, cháu đấy à, thông báo ngay cho các đồng chí biết, đài ta đã kết luận, Triểu Tiên phóng vệ tinh, không phóng tên lửa. Yên tâm nhé.
3. Ông Đức đi dạo ở công viên bệnh viện lên, làu bàu: Người ta xem báo chí mình chẳng ra gì. Ông Minh hốt hoảng: Ấy chết, kinh thế, đảng uỷ phường tôi thậm chí còn ra cả nghị quyết cán bộ đảng viên phải đọc báo đấy, báo chí cách mạng, ai dám coi thường.
Ông Đức đưa tờ báo nhàu nát lên: Đây, nhìn đi, chỗ ghế đá, gốc cây, bờ tường, thành ximăng, toàn thấy người ta lấy báo lót đít ngồi. Mất quan điểm
Ông Đống, báo đọc xong thì lót đít ngồi chứ làm gì, lót đít là may, ở quê, có được tờ báo nào, các bà ấy giữ vào lưng quần, chờ ra đồng đi ị là lấy báo chùi. Các bà ấy nói chùi bằng báo sướng tê tê.
Ông Đức gật gù: Ử, tôi nhớ rồi, đài đã kết luận, báo chí là giấy, đọc xong thì giấy loại, giấy loại làm ảnh hưởng môi trường, chùi là phải.
Cậu quân nhân reo lên khi cầm tờ bào nhàu nát: Ôi giời, các ông ạ, bạn gái cháu này. Cậu ta vuốt thẳng, ai nỡ ngồi lên ảnh bạn gái cháu thế nhỉ.
Ông Đức nói, ảnh bạn mầy chứ ảnh ông này ông kia chức vụ to đùng đùng, in lên báo, rồi người ta cũng lót đít hết. Muốn khỏi bị lót đít, cho ảnh lên bàn thờ. Thế tóm lại bạn gái cháu là sao? Cô ấy hồi sinh viên là hoa khôi. Các cụ trong phòng chăm chú theo dõi, thế cơ à, thế cơ à, mày yêu được hoa khôi cơ à. Thế sau khi kết thúc hoa khôi thì thế nào? Cậu quân nhân thật thà, đang giữa kỳ hoa khôi thì cô ấy tòi ra đứâ con mà không biết bố đứa bé là ai. Ghê nhỉ. Con gái đẹp có chữa mà không biết thằng nào thì nhiều thằng đấy. Vâng. Thế sau khi tòi ra thằng con thì thế nào nữa? Dạ. Sau đó thì cô ấy làm thơ. Ông Minh “khẳng định”: Đúng! Thơ, phường tôi toàn nhà thơ. Thế thơ cô ấy hay không, có hay hơn thơ các cụ ở Hội người cao tuổi không. Dạ, hơn chút chút. Ông Minh bảo, hơn là phải hơn nhiều chứ lại chút chút…phải góp ý giúp đỡ cho cô ấy tiến bộ chứ. Anh quân nhân trẻ thờ dài, không ai góp ý được đâu ạ, các chú, các bác lớn tuổi nhỡ chê thơ cô ấy, cô ấy chửi họ là những người mạt hạng hơn cả loại đàn bà mạt hạng, còn các chị, các cô góp ý thì cô ấy tru lên là đồ ngu, không hiểu thơ cô ấy, thế nên chẳng ai góp ý nữa. Trẻ thế mà hơi bị điên nhỉ, ông Đức hỏi lại rồi tự trả lời, đài kết luận rôi, loại này sống dễ thành điếm, làm vài câu thơ tưởng hay nhưng dễ thành điếm thơ thôi. Chùi đi. Ông Đức vò tờ báo lại: Thế mà còn in ảnh lên báo làm chi nữa, chùi. Cậu làm bạn với cô ta làm cái gì, chùi đi cháu ạ. Thế mấy đêm nay mày toàn trốn viện đi với cô ta à? Dạ không. Cháu đi tìm cô khác. Phải thế. Phải thế.
4. Ông Đống “phát hiện”: Lại có ông Tổng giám đốc bị bắt các bác ạ.
Ông Minh “khẳng định”: Tức là tham nhũng thôi
Ông Đức chồm sang: Đài kết luận rồi, lãnh đạo bị bắt đều thuộc hai tội, hoặc là tham nhũng, hoặc là hiếp dâm trẻ vị thành niên
Cậu quân nhân: bạn cháu vừa rồi cũng bị bắt vì tội hiếp dâm trẻ vị thành niên
Ông Minh cáu: Thế hệ trẻ các cậu bây giờ hết ma tuý, nhảy nhót, cuớp bóc rồi hiếp dâm.
Cậu quân nhân lúng túng: Bác cứ nói thế…
Ông Đức can thiệp: Đài kết luận rồi, chuyện ông Minh nói là có, nhưng chỉ là một bộ phận.
Ông Đống gật gù: Đúng đúng, chỉ là một bộ phận.
Ông Minh thở dài: Dâu cũng có một bộ phận thế thì sống nỗi à.
Ông Đức: Đài nói rồi, toàn xã hội chỉ có một bộ phận thanh niên không chịu rèn luyện, sống bê tha thôi, nói mãi.
Ông Minh: Nhưng tôi nói rằng, dù là một bộ phận cũng đáng sợ. đảng uỷ phường tôi suốt ngày cuồng lên vì họp theo cái bộ phận này đấy.
Ông Đức: Nhưng phải theo đài, chỉ một bộ phận thanh niên, còn nữa các cháu đều tốt.
Ông Đống ” phát hiện”: Phòng mình có 3 đảng viên già, một cậu đang đối tượng, anh Vinh là quần chúng mà tranh luận cái gì cũng không đi đến thống nhất, nói gì đến cả nước, người đông như kiến, thống nhất cao làm sao được.
Ông Đức vặn to tài: Đài kết luận rồi, nước ta đang xây dựng một đất nước công nghiệp hoá.
Ông Đống: Khi nào xây dựng xong công nghiệp hoá?
Cậu quân nhân nhanh nhảu: Khi nào cả nước toàn ăn thịt hộp và ăn thịt gà công nghiệp là xong công nghiệp hoá đấy ạ
Ông Minh trừng mắt: Đảng uỷ phường nói khác, công nghiệp hoá là công nghiệp hiện đại…
Ông Đống ” phát hiện”: Công nghiệp hoá tức là hoá ra tất cả mọi thứ đều từ công nghiệp.
Cậu quân nhân: Các bác cũng không biết thì sao cháu biết được ạ
Ông Minh hậm hực: Không biết thì mới phải tiến lên công nghiệp hoá cho nó biết chứ
Ông Đức nói, đài kết luận rồi, lương vừa được tăng lên 5 %.
Ông Minh: úi giời, 5% là tăng cho mỗi gia đình một bó rau.
Ông Đống cười, khư khư khư
Đột ngột ông Đống ” phát hiện”, nhìn mình: Tôi biết chú rồi nhá. Chú là tác giả phim Ngã ba Đồng Lộc.
Ông Minh ngạc nhiên: ơ kìa, Ngã ba ấy hồi chiến tranh ác liệt, toàn bom đạn, sao chú Vinh lại là tác giả được nhỉ, hình như ông nhầm…
Ông Đức nhẹ nhàng: Đài kết luận rồi, đó một Ngã ba nổi tiếng
Cậu quân nhân: Cháu biết ngã ba ấy rồi, có phải gần công viên Đầm Sen không chú Vinh
Ông Đống nhìn tôi, chân thành: Đời tôi xem nhiều phim cách mạng lắm, phim nào cũng hay, chỉ có một phim mà cả tôi và bà con trong làng đều thống nhất nhận định, phim Ngã ba Đồng Lộc là phim rất dở.
Ông Minh nhíu trán: ơ, tôi nhớ không nhầm thì đồng chí bí thư đảng uỷ nói đó là phim cảm động mà
Ông Đống xua tay: Tại sao không quay đúng ngay Ngã Ba Đồng Lộc mà quay chỗ khác. Tại sao đại đội trưởng Linh của 10 o Đồng Lộc đang sống đấy không cho đóng phim lại lấy cái thằng thanh niên ở Hà Nội vào đóng. Cô ca sĩ Thuý Hường hát quan họ thì liên can chi đến Đồng Lộc mà cho cô ấy đóng vai tiểu đội trưởng. Tóm lại là phim dở, bà con xem xong, chửi ghê lắm, nói, tổ cha cái thằng mô viết kịch bản ngu như bò.
Ông Đức văn to đài: Đài kết luận rồi, phim nước mình dở là vì bọn viết kịch bản toàn loại ngu dốt lại ham vú vê mông má nên mời diễn viên đóng phim lung tung ra hết. Đóng bà già mà vú trễ ra nhìn cứ như nhìn cave.
Cả phòng khư khư khư.
Tóm lại vào viện ” chém gió” toàn chuyện vui.
Blog Nguyễn Quang Vinh

Điểm chạm


Quan hệ Việt Nam – Trung Quốc bao nhiêu năm nay, dù hình thức là hữu nghị, 4 tốt 16 chữ vàng nhưng thực chất luôn căng thẳng, thậm chí đối địch, tiềm ẩn quá nhiều bất ổn. Nguyên do thì nhiều, nhưng có thể thấy rõ trước hết là bởi những mưu đồ, dã tâm của giới cầm quyền Trung Quốc, ngoài ra là do cách ứng xử “khôn khéo” của những người đang lãnh đạo Việt Nam. Phải nhìn cho rõ để xác nhận bản chất của vấn đề, chứ không phải cái gì cũng đổ tại “thùng rác” Trung Quốc.
Xét về bản chất, từ bao lâu nay, ý đồ mở rộng lãnh thổ, bành trướngtrên biển, thực hiện mộng bá quyền (thực chất là đế quốc) của giới cai trị Trung Quốc không hề thay đổi. Càng về sau càng lộ rõ. Và rõ nhất là khi những kẻ đóng mác cộng sản nắm quyền thống trị xứ ấy. Chỉ có điều chúng có sách lược tinh vi, biết che đậy đánh lừa dư luận, cương nhu đầy đủ, bài bản rõ ràng. Mức độ ngày càng tăng, bản chất ngày càng nghiêm trọng, hành động ngày càng dồn dập, ý đồ ngày càng lộ rõ. Những hành vi, vụ việc xâm chiếm lãnh thổ, chủ quyền Việt Nam là chứng minh hùng hồn nhất, không thể chối cãi về thủ đoạn “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm” của bè lũ cầm quyền Bắc Kinh.
Quan hệ “anh em” giữa hai nước được xác lập từ năm 1950 nhưng ngay sau đó Trung Quốc đã công khai bộc lộ ý đồ thôn tính Hoàng Sa, qua bản tuyên bố về hải phận (năm 1958). Thì cứ cho lúc bấy giờ do hoàn cảnh nên chúng ta đã không thể phản ứng (chứ điều này thì lịch sử đã phán xét rồi), tạm thời không trách những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam khi ấy. Tiến thêm bước mới, năm 1974, thấy miền Bắc không tỏ thái độ rõ ràng, Trung Quốc hoàn tất việc chiếm trọn Hoàng Sa. Năm 1975, Trung Quốc chiếm tiếp một số đảo trong quần đảo Trường Sa khi ấy hoàn toàn thuộc chủ quyền nước Việt Nam anh em, tức là Bắc Kinh xác định hướng nam tiến rất rõ ràng. Đỉnh điểm năm 1988 Trung Quốc xua quân chiếm đảo Gạc Ma, đảo quan trọng chiến lược nhất trong một cụm đảo của quần đảo Trường Sa. Điều rất khó hiểu là khi đó Gạc Ma hoàn toàn thuộc chủ quyền Việt Nam trên cả thực tế lẫn pháp lý, nhưng người anh em Trung Quốc chiếm mà Việt Nam chỉ phản ứng rất yếu ớt. Từng hãnh diện có lực lượng hải quân hùng mạnh sau chiến thắng 75, vậy mà các nhà lãnh đạo thời ấy không dám ra lệnh phản công chiếm lại đảo, để đảo bị mất đến tận bây giờ. Một ông em tôi, thượng tá công an (trên blog Kha Trà Phương) đã đặt lại vấn đề mà tôi thấy rất có lý: Ai phải chịu trách nhiệm về việc mất đảo Gạc Ma, lịch sử cần nêu rõ, biên lại cụ thể khách quan, không thể lờ tít tìn tịt, ù xọe mãi. Sau khi đã hoàn chỉnh chiến lược chiếm biển Đông, nhiều năm trở lại đây, Trung Quốc liên tục khiêu khích Việt Nam, xua tàu dân sự ra vi phạm chủ quyền, bắt ngư dân, bắt tàu đánh cá, cắt cáp dầu khí, tuyên bố lập thành phố Tam Sa, tổ chức tuyến tua du lịch, khẩn trương xây dựng cơ sở hạ tầng, đưa giàn khoan ra biển Đông, tăng cường lực lượng hải giám, hải quân… Trước kia, những tranh chấp giữa hai nước phần lớn chỉ xoay quanh vấn đề Hoàng Sa (bởi Trường Sa đương nhiên thuộc chủ quyền Việt Nam) thì càng về sau càng chuyển hướng đậm về Trường Sa. Trung Quốc đã cố ý coi Hoàng Sa là của họ, không có gì bàn cãi nữa, giờ chỉ cần “giao thiệp” với nhau về Trường Sa thôi. Rõ ràng trong sự lấn lướt của Trung Quốc có phần trách nhiệm của nhà cầm quyền Việt Nam. Mềm nắn rắn buông. Cứ mềm mãi nên phải chịu lùi.
Lạ là, khi thực tế sờ sờ như vậy, vẫn có những vị tỏ vẻ có “đầu óc chiến lược” khôn ngoan hơn người, lên giọng mắng mỏ người khác, đại loại “thế các ông muốn gì, muốn chiến tranh chắc?”. Hỏi chi hỏi lạ. Ai chả muốn hòa bình, ai chẳng ghét chiến tranh. Chả nhẽ chỉ có mấy vị là muốn hòa bình thôi ư? Thời nhà Trần thế kỷ 14, thế giặc mạnh, không ít vị vương công tột đỉnh, bộ mặt triều đình, như Trần Kiện, Trần Ích Tắc đã chả khuyên thế thủ, cầu hòa, đầu hàng đó sao. Lúc ấy thiên hạ có mấy ai dám chê các ả Trần. May mà cấp cao hơn của vương triều Trần đã nhận ra chân tướng họ. Còn nhiều vị lãnh đạo ngày nay bám lấy chủ trương khôn khéo, mềm dẻo, cố gắng duy trì hòa bình, ổn định. Vì đại cục, không sử dụng vũ lực. Ta cao đạo thế nhưng Tàu nó không thế. Nó cứ muốn đẩy ta mãi đến cùng đường. Chúng không cho ta yên ổn. Vậy thì cái sự ổn định chông chênh, bị tấn công liên tục đó ai dám bảo đảm là nó sẽ ổn định.
Trung Quốc đã không thèm đếm xỉa đến sự khôn khéo của Việt Nam. Việc dùng tàu hải quân bắn cháy tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam ngày 20.3 là liều thuốc thử của họ. Có lẽ nhà cầm quyền Trung Quốc đã mừng khi thấy sự phản ứng chậm chạp, yếu ớt của Việt Nam. Thay vì phải lên tiếng phản đối ngay sau khi nắm được vụ việc, mãi 2 ngày sau người phát ngôn của Việt Nam mới lên tiếng, thậm chí báo Tiền Phong phải lột bài đã đăng. Điều cần làm ngay thì không làm, nhưng Việt Nam lại rất nhanh chóng trao tiền giúp ngư dân bị nạn, tặng huy hiệu Tuổi trẻ dũng cảm, tuyên truyền ca ngợi việc bảo vệ lá cờ khi tàu bị cháy cabin… Tất cả những điều đó đều cần, nhưng chỉ có giá trị với chính chúng ta, chứ không mảy may tác động đến Trung Quốc để làm thay đổi hành vi của họ. Chúng ta chỉ nhanh thứ không cần nhanh, và rất chậm điều đừng để chậm. Khi sử dụng hải quân, Trung Quốc đã quyết định đụng đến điểm chạm nguy hiểm có thể nổ bùng phá tan mối quan hệ mà họ không cần giữ nữa. Sự phản ứng yếu ớt của Việt Nam cũng sát sạt vào điểm chạm không có lợi cho chính Việt Nam: thế giới xem thường, dân chúng mất lòng tin, Trung Quốc được đà lấn tới.
Chả ai muốn chiến tranh, nhưng phải giữ được tư thế của một dân tộc, một quốc gia. Dư luận thế giới sẽ không ủng hộ ta khi ta nổ súng trước, nhưng sẽ đồng tình, đứng về phía ta khi ta cứng cỏi không chịu cúi đầu khuất phục trước Trung Quốc. Nó bắn cháy tàu ta, trên vùng biển chủ quyền ta, ta có quyền tự vệ, bắn trả, phản công. Cứ sợ nó khiêu khích, lấy cớ để làm càn thì kéo dài sự sợ hãi khiếp nhược đến bao giờ. Hùm sói có khi nào chê thịt. Hay là đợi đến khi mạnh, đủ lực để chống chọi. Mình mạnh, nó không mạnh chắc? Mình đi tắt đón đầu, nó chấp nhận đi đường vòng ôm đuôi chắc?  Sao chẳng nhớ lời dạy của cụ Hồ “chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng thì thực dân Pháp càng lấn tới… Không, chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ. Hỡi đồng bào, chúng ta phải đứng lên” (Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến- 1946). Và xin các vị “yêu hòa bình” trước khi dậm dọa người khác “muốn chiến tranh chắc?” hãy ngẫm câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên:
“Hỡi những tấm lòng lạnh tanh máu cá
Những nhiệt tình xuống quá độ âm
Có nghe tiếng ngư lôi và cao xạ 
Giặc đến đánh ta thì ta đánh trả
Giữ hòa bình phải đâu bằng mọi giá
Giá hòa bình là quật ngã bọn xâm lăng” (Sao chiến thắng)
Quật ngã bọn xâm lăng. Đó là sự khôn khéo nhất để giữ hòa bình, một nền hòa bình đích thực. Đừng tự ru ngủ mình và nhân dân mình nữa.
30.3.2013


Nguồn Blog NT

TUYÊN NGÔN - CÔNG LÝ CHO ĐOÀN VĂN VƯƠN


Tuyên ngôn: Công lý cho Đoàn Văn Vươn 

[Link tới trang ký tên ủng hộ có ở cuối bài, hoặc ở đây.]
Xét rằng, trong vụ án Đoàn Văn Vươn, chính quyền huyện Tiên Lãng, Hải Phòng đã có nhiều sai phạm trong việc thực hiện ‘công vụ’, vi phạm nguyên tắc thượng tôn pháp luật và đi ngược lại lợi ích của người dân, 
Xét rằng, căn cứ truy tố Đoàn Văn Vươn cùng một số thân nhân về tội giết người thi hành công vụ, theo điểm d, Khoản 1, Điều 93, Bộ luật hình sự, và chống người thi hành công vụ, theo điểm d, Khoản 2, Điều 257, cùng bộ luật, là không thỏa đáng, do căn cứ này vi phạm nguyên tắc về tính hợp pháp của công vụ,
Xét rằng, hành vi chống trả của Đoàn Văn Vươn cùng một số thân nhân, xuất phát từ quyền tự vệ và quyền bảo vệ đối với tài sản của gia đình đã được gây dựng trong nhiều năm, là hệ quả của ‘công vụ’ sai pháp luật,
Xét rằng, phiên xử sơ thẩm của vụ án vào tháng Tư tới đây có thể sẽ không đảm bảo được tính khách quan, bởi cáo trạng không lột tả được bản chất sự việc, không làm rõ những chứng cứ và nguyên tắc xác định sự thật của vụ án, cùng nhiều bất cập khác,
Chúng ta, những người nhận thức rõ về các vấn đề trên, xướng lên bản Tuyên ngôn Công lý cho Đoàn Văn Vươn, nhằm nhắc nhở cơ quan xét xử (Tòa án Nhân dân TP. Hải Phòng), phải thực hiện xét xử công minh, tuân thủ các nguyên tắc xét xử của luật quốc gia và luật quốc tế, cùng các chuẩn mực nghề nghiệp khác. Cụ thể như sau:  
Theo Điều 130, Hiến pháp Việt Nam hiện hành, “Khi xét xử, Thẩm phán và Hội thẩm độc lập và chỉ tuân theo pháp luật.”
Theo Điều 10, Tuyên ngôn Phổ quát về Nhân quyền, 1948: “Ai cũng có quyền, trên căn bản hoàn toàn bình đẳng, được một toà án độc lập và vô tư xét xử một cách công khai và công bằng để phán xử về những quyền lợi và nghĩa vụ của mình, hay về những tội trạng hình sự mà mình bị cáo buộc.”
Theo Khoản 1, Điều 14, Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự & Chính trị, 1966, mà Việt Nam đã gia nhập và do đó có nghĩa vụ thực hiện: “Mọi người đều bình đẳng trước các toà án và cơ quan tài phán. Mọi người đều có quyền được xét xử công bằng và công khai bởi một toà án có thẩm quyền, độc lập, không thiên vị và được lập ra trên cơ sở pháp luật...”
Tuyên ngôn của chúng ta, những người yêu chuộng lẽ phải, không chỉ nhắc nhở, mà còn khuyến khích cơ quan xét xử hãy can đảm và thực hiện đúng vai trò quan tòa của mình, một cách độc lập và khách quan nhất có thể, trong việc phân định đâu là công lý.
Và vì thế, chúng ta ký tên vào bản tuyên ngôn này. 
Chúng ta hiểu rằng, sự hưởng ứng dù chỉ bằng một chữ ký, cũng có thể góp phần đáng kể để tạo nên một danh sách hàng vạn chữ ký nhằm làm mạnh mẽ thêm tinh thần của Đoàn Văn Vươn.
Chúng ta hiểu rằng, sự hưởng ứng dù chỉ bằng một chữ ký, cũng có thể góp phần làm cho bóng tối khiếp sợ, và lùi bước trước sự lan tỏa của ánh sáng.
Chúng ta hiểu rằng, mỗi chữ ký của chúng ta, sẽ góp phần làm lay động những người bàng quan, và từ chỗ bàng quan, họ trở thành những chiến hữu.
Chúng ta hiểu rằng, mỗi chữ ký của chúng ta, sẽ góp phần tạo nên sức mạnh lớn lao của lẽ phải, để làm bừng lên ánh sáng công lý cho Đoàn Văn Vươn.
Đồng ký tên khởi xướng cho tuyên ngôn này:
Nhóm sinh viên Luật, TP. HCM: 
1. Nguyễn Trang Nhung, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp 4B Văn bằng 2 Chính quy, niên khóa 2011-2014
yêu thích: "Ngay cả khi bạn không làm chính trị, chính trị sẽ đến với bạn." (Aung San Suu Kyi) 
2. Bùi Quang Viễn, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp 3B Văn bằng 2 Chính quy, niên khóa 2010-2013
 yêu thích: "Điều duy nhất giúp cái ác chiến thắng là những người tốt không làm gì cả." (Edmond Burke)
3. Phạm Lê Vương Các, Sinh viên Luật, ĐH Luật TP. Hồ Chí Minh, lớp AUF35 Văn bằng 1 Chính quy, niên khóa 2010-2014
yêu thích: "Hạnh phúc trong tầm tay là biết chủ động dấn thân lựa chọn những khó khổ cho mình." (Phạm Lê Vương Các)  
Sài Gòn, 31/3/2013 
-----------------------
Hãy để tuyên ngôn này được truyền đi và tiếp sức! Và hãy hi vọng rằng nó sẽ tạo nên một làn sóng hưởng ứng mạnh mẽ để triệu gọi công lý trở về.
 
Trang ký tên tại: 
 
Danh sách ký tên được cập nhật lập tức tại:

Chúng ta là Đoàn Văn Vươn


- Tôi sẽ viết lên giữa lòng ngực này và đứng giữa phố phường, hiển thị trên thế giới mạng để nói lên niềm tin mãnh liệt của tôi: Đoàn Văn Vươn vô tội. Đoàn Văn Quý vô tội. Đoàn Văn Sịnh vô tội. Đoàn Văn Vệ vô tội

Doan Van Vuon is my hero: với tấm bảng này tôi sẽ giơ cao không ngại ngần để cho thế giới biết rằng tại Việt Nam vẫn có những con người lấn biển, mở mang đất sống, tiếp tục ý chí chiến thắng trời đất, chinh phục biển cả của tổ tiên chúng tôi. 

- Trên thế giới mạng bao la này, tôi sẽ cùng với bạn bè tôi treo cao biểu ngữ: Tự Do cho Đoàn Văn Vươn và người thân. Chúng tôi tin rằng dù đang ở bất cứ nơi nào, Huế Sài Gòn, Hà Nội, Paris, London, Cali... chúng tôi đều có thể làm làm được điều tối thiểu này.

- Bằng ngòi bút của tôi, tôi sẽ tiếp tục viết và vinh danh những con người lấn biển vá trời, bày tỏ niềm tin và lòng cảm phục của thế hệ chúng tôi như là những chứng nhân về hành động dũng cảm của họ trước thiên nhiên khắc nghiệt và cường hào hung dữ. 

- Và tôi, một Công Dân Tự Do, xin gửi đến mọi người lời cam kết: tôi sẽ cùng với nhiều bạn bè của tôi đồng hành với thân nhân của anh Đoàn Văn Vươn trên bước đường đi tìm công lý. Công bằng của gia đình họ đồng nghĩa với công bằng của chúng tôi. Trong điều kiện cho phép, tôi sẽ có mặt tại Hải Phòng để thể hiện sự ủng hộ đối với Đoàn Văn Vươn và các thân nhân của anh. 

Hãy cùng nhau công khai tuyên bố rằng: Tự do cho anh, công lý cho gia đình anh là tự do và công lý cho chính dân tộc Việt Nam

Hãy đồng hành và đáp ứng lời kêu gọi của người phụ nữ tay lấm, chân bùn nhưng đã can trường tuyên bố: Chấp nhận mất để xã hội được

Hãy cùng nhau thực hiện 1 hay nhiều điều trên và hướng đến Hải Phòng hoặc cùng nắm tay nhau đi về thành phố cảng. 

Chúng ta là Đoàn Văn Vươn. 

Nguyễn Hoàng Vi 
107/22 Phan Văn Năm, P. Phú Thạnh, Q. Tân Phú, Sài Gòn 
CMND: 025121325 

Phạm Thanh Nghiên 
Số nhà 17, Phương Lưu 2, Đông Hải 1, Hải An, Hải Phòng 
CMND: 030960703 

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh 
24 Đặng Tất - Vĩnh Phước - Nha Trang 
CMND: 225048950 

Vũ Sỹ Hoàng 
20 Đường số 4, Tổ 5, Kp 3, Linh Xuân, Thủ Đức 
CMND: 370946457 

Nguyễn Tiến Nam 
Tổ 24, phường Yên Thịnh, thành phố Yên Bái, tỉnh Yên Bái 
CMND: 060686883 

Trịnh Anh Tuấn 
20 Hồ Xuân Hương, Buôn Mê Thuột, Đăk Lăk 
CMND: 245086856 

Nguyễn Lân Thắng 
Thịnh Quang, Thái Thịnh, Đống Đa, Hà Nội 
CMND: 012145845 

Huỳnh Công Thuận 
280/14A Huỳnh Văn Bánh, F11, Q. Phú Nhuận, Sài Gòn 
CMND: 330668464 

Võ Trường Thiện 
2A, Nguyễn Thị Định, Bình Tân, Nha Trang 
CMND: 225120789 

Châu Văn Thi 
180/1k KP4 Trần Xuân Soạn, P. Tân Hưng Q7, Sài Gòn, 
CMND: 024568970 

Linh mục Lê Ngọc Thanh 
Dòng Chúa Cứu Thế, 38 Kỳ Đồng, Q.3, Sài Gòn 
CMND: 230752095 

Linh mục Phan Văn Lợi 
16/46 Trần Phú, thành phố Huế, Thừa Thiên-Huế 
CMND: 190083880 

Trần Đức Thạch 
Xóm Tân Mỹ, xã Tam Hợp, huyện Quỳ Hợp, tỉnh Nghệ An 
CMND: 181853598 

Phạm Văn Trội 
Chương Dương, Thường Tín, Hà Nội. 
CMND: 111750941 

Mục sư Nguyễn Trung Tôn 
Thôn Yên Cổ, xã Quảng Yên, huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa 
CMND 171535225 

Ls. Nguyễn Văn Đài 
P302, Z8 ngõ 1, phố Tạ Quang Bửu, Bách Khoa, Hà Nội 
CMND: 012216392 

Trương Minh Đức 
Đường N3, thị trấn Mỹ Phước 1, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương 
CMND: 370597860 

Mục sư Thân Văn Trường 
20/84A, tổ 10, KP6, Linh Trung, Thủ Đức, Saigon 
CMND: 271988881 


Vụ ông Vươn: 'Chính quyền sai hoàn toàn'



Theo BBC

Nhà của gia đình ông Vươn bị chính quyền phá.

Một luật sư khuyến cáo giới chức tòa án Việt Nam xét xử công minh cho phiên xử mà ông mô tả là sẽ đi vào lịch sử.

Luật sư Trần Vũ Hải, người không tham gia bào chữa trong vụ xử theo dự kiến diễn ra vào tuần tới, khuyến cáo giới thẩm phán cần xem xét các tình tiết được cho là sai trái về phía chính quyền huyện Tiên Lãng vốn dẫn tới việc gây ức chế và hành vi phản kháng của ông Vươn và người thân khi bị cưỡng chế đất.

Ông Vươn và gia đình gồm sáu người sẽ bị đưa ra xét xử vì tội "giết người và chống người thi hành công vụ."

Luật sư Hải cũng so sánh vụ án ở Cống Rộc, Tiên Lãng này với vụ án Nọc Nạn xảy ra ở tỉnh Bạc Liêu từ thời Pháp thuộc mà trong đó các bị cáo chính, là nông dân người Việt đã phản kháng đàn áp, cưỡng bức ruộng đất và giết chết năm người của chính quyền thực dân Pháp và phong kiến ở Nam Kỳ, đã được tha bổng.

"Trong phiên xử này, nhân dân hy vọng rằng tòa án của Việt Nam, nhà nước công nông Việt Nam, sẽ bảo vệ tốt hơn quyền của nông dân so với tòa án thực dân Pháp hoặc ít nhất là bằng.

"Đây là phiên xử thể hiện tính công minh của hệ thống tư pháp Việt Nam và là dịp để so sánh với hệ thống tư pháp của chế độ cũ", luật sư Hải nói với BBC hôm 30/03.

Tin cho hay gần một chục luật sư có thể được chấp nhận tham gia bảo vệ quyền lợi hợp pháp cho ông Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý và người thân trong phiên tòa dự kiến từ ngày 2-5/4 xử vụ người dân nổ súng chống cưỡng chế đất đai ở huyện Tiên Lãng, Hải Phòng đầu tháng 1/2012, theo báo trong nước.

Tờ Người Lao Động hôm thứ Sáu cho hay tám luật sư có thể được tham gia bào chữa cho sáu anh em trong gia đình ông Vươn trong phiên sơ thẩm, nếu không có gì thay đổi.

Trước phiên tòa tuần sau, một số ý kiến của giới quan sát cho hay chính quyền Hải Phòng có thể sẽ muốn xét xử vụ án trong một động thái đa mục tiêu, vừa tiếp tục qua đó răn đe khả năng lặp lại các vụ phản kháng chống cưỡng chế vốn thu hút chú ý của công luận, vừa có thể muốn xoa dịu dư luận.

Trong phiên xử này, nhân dân hy vọng rằng tòa án của Việt Nam, nhà nước công nông Việt Nam, sẽ bảo vệ tốt hơn quyền của nông dân so với tòa án thực dân Pháp hoặc ít nhất là bằng
» Luật sư Trần Vũ Hải

Nhà báo Huy Đức vào tuần này viết trên Facebook về điều ông gọi là "tội và công" của anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn.

"Về tội, anh Vươn chỉ làm "trầy da, tróc vảy" mấy cán bộ công an. Về công, anh thức tỉnh được ở tầm cao nhất.

"Tòa nên chiểu theo khoản 4, điều 8 của Bộ Luật Hình sự (Những hành vi tuy có dấu hiệu của tội phạm, nhưng tính chất nguy hiểm cho xã hội không đáng kể, thì không phải là tội phạm và được xử lý bằng các biện pháp khác) để miễn truy cứu trách nhiệm hình sự cho các thành viên trong gia đình anh.

"Rồi lịch sử sẽ còn nhắc lại vụ Đoàn Văn Vươn. Bản án là sự lựa chọn để lại tiếng thơm hay để lại vết nhơ trăm năm cho Chế độ", nhà báo Huy Đức bình luận.
'Ân giảm nếu nhận tội'?

"Con người ai cũng có quyền tự vệ khi bị kẻ khác đe dọa tính mạng hoặc lợi ích chính đáng của mình. Tự vệ, trước hết đó là quyền cơ bản của con người"

Nguyễn Thị Ánh Hiền, Dân luận

Có dự đoán từ giới quan sát cho rằng các bị can là thành viên gia đình của ông Vươn có thể phải đối mặt với mức án tù khoảng dưới mười năm, hoặc có thể chỉ khoảng 7 năm trở xuống, một số có thể sẽ được giảm án qua các hình thức ân giảm qua các đợt ân xá hàng năm, nếu chịu nhận tội.

Tuy nhiên, trên truyền thông tự do trên mạng Internet, nhiều ý kiến tiếp tục đề nghị tha bổng cho các bị can, và đặt vấn đề các ông Vươn, Quý và những người thân chỉ "tự vệ chính đáng."

Các phiên xử được dự đoán sẽ diễn ra trong vòng bảo vệ an ninh, trật tự nghiêm ngặt của chính quyền và các lực lượng cảnh sát, an ninh.

Ngay sau phiên xử ông Vươn và người thân tuần sau, từ 8-10/4 sẽ bắt đầu phiên tòa sơ thẩm xử vụ án “Hủy hoại tài sản, thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” đối với 5 bị can nguyên cán bộ huyện Tiên Lãng.

Đó là các ông Lê Văn Hiền, nguyên Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng; ông Nguyễn Văn Khanh, nguyên Phó Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng; ông Phạm Xuân Hoa, nguyên Trưởng phòng Tài nguyên - Môi trường huyện Tiên Lãng; ông Lê Thanh Liêm, nguyên Chủ tịch UBND xã Vinh Quang; và ông Phạm Đăng Hoan, nguyên Bí thư Đảng ủy xã, theo tờ Người Lao Động.
'Tự vệ chính đáng'

Từ 8-10/4 sẽ xử cựu quan chức Tiên Lãng, Hải Phòng trong đó có cựu Chủ tịch Lê Văn Hiền

Hôm 30/3, bài báo trên tờ Dân Luận của tác giả Nguyễn Thị Ánh Hiền với tựa đề "Đi tìm sự hợp lý trong lý do biện minh "tự vệ" ở vụ án Đoàn Văn Vươn" đặt vấn đề:

"Con người ai cũng có quyền tự vệ khi bị kẻ khác đe dọa tính mạng hoặc lợi ích chính đáng của mình. Tự vệ, trước hết đó là quyền cơ bản của con người.

"Biện pháp tự vệ được sử dụng khi phải đối mặt với tình huống sắp bị tấn công hoặc sắp bị đe dọa. Nếu không tự vệ thì nguy cơ xảy ra thiệt hại rất nghiêm trọng."

Tác giả nhận đang là sinh viên Luật ở một đại học tại Sài Gòn khẳng định: "Một hành vi không làm cho một người có tội trừ phi tâm của họ có tội."

Nếu phiên tòa xử gia đình ông Vươn tới đây được sử dụng như là cách thức để chính quyền trả thù những kẻ phản kháng, niềm tin ít ỏi còn lại vào công lý ở VN sẽ bị chà đạp
» Nhà báo Hồng Ngọc

Trước đó, trên BBC Việt ngữ trong bài viết "Đoàn Văn Vươn - từ công lý đến bạo lực", tác giả Hồng Ngọc , cựu nhà báo của VietnamNet và Văn hóa - Thể thao đưa ra quan điểm:

"Dù ai cũng biết gia đình ông Vươn phạm pháp trong cuộc đáp trả ấy, thì phản kháng tuyệt vọng ấy cần phải được nhìn nhận theo hướng gia đình ông Vươn là nạn nhân, trước khi bị nhìn nhận như thủ phạm,

"Nếu phiên tòa xử gia đình ông Vươn tới đây được sử dụng như là cách thức để chính quyền trả thù những kẻ phản kháng, niềm tin ít ỏi còn lại vào công lý ở Việt Nam sẽ bị chà đạp, và bạo lực ở nơi này hay nơi khác sẽ lại tiếp diễn, nghiêm trọng hơn," nhà báo tự do Hồng Ngọc cảnh báo.

https://danluan.org/tin-tuc/20130331/vu-ong-vuon-chinh-quyen-sai-hoan-toan
Share · 8 hours ago

Alan Phan - Thư gởi Hiệp Hội Bất Động Sản


Alan Phan
“Mặt trời trong tôi lặn để bình minh lại đến… My sun sets to rise again” - Robert Browning
Kính thưa Quý Vị
Dù chỉ mới nhận được 15 câu hỏi “chất vấn” của Quý Vị qua báo chí, tôi cũng xin phản hồi sớm vì sự mong đợi của rất nhiều đọc giả; cũng như để tỏ lòng tôn kính với “1,000 (?) đồng nghiệp” của tôi. Tôi cũng đã từng làm một nhà đầu tư dự án BDS (real estate developer) ở tận xứ Mỹ xa xôi vào cuối thập niên 1970’s. Sau 7 năm huy hoàng với lợi nhuận, tôi và các đối tác đã trắng tay trả lại mọi vốn và lời trong dự án lớn ở Arizona vào năm 1982. Do đó, tôi khá đồng cảm với trải nghiệm “của thiên trả địa” hiện tại của Quý Vị.
Tôi không quen bị “chất vấn”, không phải là một cậu học trò phải thi trắc nghiệm, cũng không có “quyền lợi” hay “nghĩa vụ” gì trong tình huống này, nên xin phép được trả lời các bậc đàn anh theo phong cách của mình. Vả lại, những chi tiết nhỏ nhặt của 15 câu hỏi đã được “trả lời” qua các bài viết của tôi trong vài năm qua (còn lưu lại tại www.gocnhinalan.com). Thêm vào đó, nhiều BCA (bạn của Alan) cũng đã ra công sức phản biện qua các lời bình trên trang web này và các mạng truyền thông khác. Quý Vị tự tìm tòi nhé.

Cốt lõi của vấn đề

Một khuynh hướng chung khi tìm giải pháp cho vấn nạn BDS hiện nay của Việt Nam là đóng khung bài toán trong các công thức tài chánh. Vài doanh nghiệp BDS nhờ tôi tư vấn tìm vốn vì họ nói không thể tiếp cận được các nguồn tài trợ. Câu trả lời của tôi là vấn đề BDS thuộcchuyện thị trường.
Vốn trong dân tại Việt Nam được các nhà chuyên gia nước ngoài ước tính vào khoảng 60 tỷ US dollars; và vốn từ Việt kiều và các nhà đầu tư ngoại có thể lên thêm khoảng 20 tỷ (các số liệu này có thể sai nhưng chúng ta sẽ không bao giờ tìm được một thống kê chính xác và chính thống về các con số nhậy cảm ở Việt Nam). Tuy nhiên, dù với con số nào, số tiền này cũng thừa đủ để giải quyết mọi hàng BDS tồn kho.
Trên góc cạnh thị trường, khi người bán đáp ứng được nhu cầu người mua về sản phẩm và dịch vụ (gồm nhiều yếu tố, nhưng quan trọng nhất là giá cả và chất lượng) thì giao dịch xẩy ra. Do đó, câu hỏi cốt lõi là những BDS mà quý vị đã và đang sản xuất có mức giá và chất lượng theo đúng nhu cầu của người tiêu dùng chưa? Theo tôi biết, nhu cầu về phân khúc nhà cho người thu nhập thấp rất cao; nhưng sản phẩm gần như quá ít. Trong khi đó, nguồn cung cầu tại phân khúc nhà cao cấp lại mất cân bằng và lượng tồn kho có thể phải mất 10 năm mới tiêu thụ hết.
Tóm lại, khủng hoảng BDS hiện nay là một tính toán sai lầm của nhà sản xuất BDS về giá cả và loại hàng.

Giá thành quá cao?

Nhiều người trong Quý Vị biện bạch là giá BDS cao ngất trời vì giá đất, giá nguyên vật liệu, chi phí hành chánh và bôi trơn… quá cao. Thật tình, lý giải này chỉ chứng tỏ tính chất làm ăn thiếu hiệu quả vì không biết những tính toán căn bản về đầu tư cho dự án; cũng như cho thấy yếu kém của các quyết định bầy đàn và chụp giựt.
Nhưng đôi khi, tình thế ngoại vi cũng có thể làm sai trật mọi tính toán. Chẳng hạn khi tôi bắt đầu dự án Arizona nói trên vào 1979, chúng tôi đã không ngờ là lãi suất lên đến 16-18% mỗi năm khi hoàn tất, thay vì 8-9% như dự tính. Giá nhà vẫn hợp lý, nhưng phần lớn người Mỹ mua nhà bằng tín dụng, nên dự án phải phá sản. Dù không phải lỗi của chủ quan, nhưng chúng tôi hiểu rõ luật chơi của thị trường và cúi đầu chấp nhận.
Người mua nhà, hay ngay cả vợ con bạn bè của Quý Vị, thật sự không quan tâm đến lý do tại sao giá nhà lại cao hay thấp thế này? Vừa mua thuận bán thôi.

Một chút lịch sử

Dĩ nhiên, tất cả bàn luận trên đây dựa trên quy luật thị trường. Nhiều bạn sẽ nói là nền kinh tế chúng ta có “định hướng xã hội” nên chánh phủ phải nhẩy vào can thiệp hay cứu trợ khi “con cái” gặp hoạn nạn.
Chắc Quý Vị còn nhớ, có khi giá nhà đất lên cao cả mấy trăm phần trăm mỗi năm vào thập kỷ 1995-2006, không ai kiến nghị chánh phủ phải can thiệp để cứu người tiêu dùng bằng cách ngăn chận mọi sự tăng giá (nhiều khi phi pháp). Các nhà sản xuất BDS quên mất “định hướng xã hội” của Viêt Nam và ủng hộ triệt để nguyên lý thị trường.
Bây giờ, vào nửa hiệp sau của trận bóng, các cầu thủ lại yêu cầu trọng tài áp dụng một luật chơi mới? Tính bất nhất này làm mọi biện luận của Quý Vị trở nên ngây ngô cùng ngạo mạn.

Hệ quả khi bong bóng BDS nổ

Trước hết, khi nói về hệ quả, tôi xin mọi người ghi nhận công trạng của những nhà đầu cơ BDS trong việc tạo ra khủng hoảng hiện nay. Tất cả những suy thoái, trì trệ và việc kém hiệu quả trong các đầu tư để công nghiệp hóa hay gia tăng sản lượng nông, hải, sản… đều có thể truy nguồn đến những bong bóng tài chánh như BDS, chứng khoán và ngân hàng. Khi dòng tiền tấp nập chảy về lãnh vực này để hưởng lợi nhuận dễ dàng và nhanh chóng, chúng ta đã hy sinh những đầu tư xã hội cần thiết và dài hạn như y tế, giáo dục, công nghệ cao, nông nghiệp… Tai hại của sự lãng phí và tham ô trong việc sử dụng tài lực quốc gia này sẽ làm cả dân tộc trả giá trong nhiều thập kỷ sắp đến.
Nếu nhìn từ định hướng CNXH, các doanh nhân và quan chức có liên hệ đến việc đầu cơ, thao túng và lèo lái dòng tiền đầu tư… để thổi phồng các bong bóng tài sản đều có thể bị kết tội dưới nhiều luật lệ. Hú hồn. May mà Quý Vị còn chữ “kinh tế thị trường” để mà núp bóng.
Ngoài ra, về các hệ quả tương lai khi bong bóng BDS nổ, Quý vị đã tự đặt cho mình một vị trí quá quan trọng trong nền kinh tế chung. Dĩ nhiên có thể hơn 50% các doanh nghiệp kinh doanh BDS và vật liệu xây dựng cũng như 50% các ngân hàng nhỏ yếu sẽ chết vì nợ xấu… nhưng tôi chắc chắn là “không có Mợ thì chợ vẫn đông”. Thực ra, những doanh nghiệp, ngân hàng… này cũng đã chết lâm sàng rồi. Họ kéo dài hơi thở để đợi chút oxygen từ tiền thuế và phí của người dân. Hiện tại, họ không đóng góp chút gì cho sản lượng quốc gia trong khi tiếm dụng một phần nguồn lực không nhỏ.
Về các doanh nghiệp sản xuất vật liệu xây dựng, một số lớn đã ngất ngư vì không thể cạnh tranh với sản phẩm của Trung Quốc, Thái Lan… tại sân nhà hay sân người. Đổ lỗi cho tình hình BDS chỉ là một thủ thuật phát sinh từ thói quen lười biếng.
Con ngáo ộp thứ hai Quý Vị đem ra hù dọa là con số vài chục ngàn trong số 53 triệu công nhân toàn quốc (với tỷ lệ thất nghiệp khoảng 2.2% theo thống kê nhà nước) sẽ bị ảnh hưởng khi bong bóng BDS nổ tung. Nếu nền kinh tế chúng ta phát triển bền vững và bài bản, sự tạo ra việc làm cho các công nhân này chỉ là chuyện nhỏ.
Con ngáo ộp thứ ba của Quý vị là các người dân bỏ tiền trong các ngân hàng sẽ chịu mất mát khi vài ngân hàng đóng cửa. Theo tôi hiểu, mỗi tài khoản hiện nay được bảo hiểm đến 50 triệu VND và đang được NHNN đề xuất lên 100 triệu VND (vì lạm phát nhiều năm qua). Tỷ lệ mất mát cho những tài khoản trên 100 triệu VND tại các ngân hàng sẽ rất nhỏ; vì các nhà đa triệu phú thường không ngu để mất tiền như Quý Vị tiên đoán. Họ có nhiều giải pháp sáng tạo hơn Quý Vị và nhà nước nhiều.

Những hệ quả tích cực

Trong bài “Thị trường sẽ cứu chúng ta” (www.gocnhinalan.com) tôi đã ghi nhận 5 hệ quả tích cực hơn khi bong bóng BDS nổ. Đó là số lượng vài trăm ngàn gia đình lần đầu sở hữu một căn nhà vừa túi tiền, hiện tượng tâm lý “an cư lạc nghiệp” tạo cú kích cầu tiêu dùng, gây lại niềm tin cho kinh tế, loại bỏ các thành phần phi sản xuất yếu kém, tăng thu ngân sách và thu hút đầu tư nội ngoại.
Trong đó, quan trọng nhất là việc tạo một tầng lớp trung lưu mới, hết sức cần thiết cho mọi sự phát triển bền vững. Nhìn qua các xã hội đã mở mang tại Âu Mỹ Nhật Úc, tầng lớp trung lưu với những tài sản thâu góp được thường là đầu tàu cho chiếc xe kinh tế. Họ tạo ra thị trường tiêu dùng lớn nhất, họ đóng thuế nhiều nhất, họ làm việc cần cù nhất, họ nợ nhiều nhất (tốt cho ngân hàng và các ông chủ), họ có niềm tin cao nhất vào đất nước …vì họ có quá nhiều thứ để mất. Một xã hội bất ổn là khi phần lớn người dân không có gì để mất.

Hệ quả khi bong bóng không nổ

Tôi thì lại lo sợ về những hệ quả trái ngược nếu quyền lực của Quý vị thành công và thuyết phục nhà nước bơm tiền dân cứu Quý Vị và các ngân hàng yếu kém.
Trước hết, nền kinh tế zombies (xác chết biết đi) này sẽ kéo dài ít nhất là một thập kỷ nữa.
Khi phải in tiền đủ để cứu trợ, nạn lạm phát sẽ bùng nổ lại và tỷ giá VND sẽ rơi. Nhiều người đã quay qua Mỹ quan sát về các gói cứu trợ ngân hàng tư và đề nghị NHNN dùng giải pháp này cho Việt Nam. Một ghi chú nhỏ: chánh phủ Mỹ cho các ngân hàng này vay vốn với lãi suất cực rẻ; nhưng không cứu các doanh nghiệp hay giá BDS; và sau khi gây lại vốn sở hữu bị mất trong cuộc khủng hoảng tài chánh 2008, hầu hết các ngân hàng đã trả tiền lại cho chánh phủ. Giải pháp này không thể thực hiện ở Việt Nam vì các ngân hàng thương mại Việt không đủ uy tín, thương hiệu, tầm cỡ, tính minh bạch hay khả năng quản trị để tiếp cận nguồn vốn nội hay ngoại (vẫn rất dồi dào).
Chánh phủ hiện đã bội chi vì các vấn đề kinh tế xã hội từ khủng hoảng và nguồn thu từ thuế và phí đang bị thu hẹp đáng kể. Dùng những tài lực hiếm hoi để nuôi các zombies phi sản xuất là kéo dài cuộc suy thoái cho các thành phần khác trong nền kinh tế.
Nhưng tệ hại nhất là khi tung tiền cứu nguy cho “bồ nhà”, chánh phủ sẽ gởi một thông điệp bào mòn mọi niềm tin còn sót lại của các nhà đầu tư trong và ngoài nước. Đó là: “mọi sai phạm lầm lẫn sẽ được che đậy và bảo vệ; và các quy luật của thị trường có quyền đi “nghỉ mát” khi quyền lợi của các nhóm lợi ích bị xâm phạm”.

Những giải pháp sáng tạo

Sau cùng, nếu con phượng hoàng có thể bay lên từ đống tro tàn thì các zombies cũng có thể tái tạo lại một đời sống mới. Trong nền kinh tế trí thức toàn cầu này, sáng tạo vẫn là một điều kiện tiên quyết cho mọi doanh nghiệp.
Tôi không kinh doanh BDS từ năm 1982, nên tôi không dám “múa rìu qua mắt thợ”. Nhưng tôi nhận thấy có những đại gia “thật lớn” của BDS đã phát triển mạnh trong khủng hoàng này. Bầu Đức của HAGL chọn giải pháp “xuất ngoại” khi bán tháo BDS tại Việt Nam và đem tiền đổ vào Lào và Myanmar. Ngài Vượng của Vincom đạt được danh tỷ phú đô la với phân khúc trung tâm thương mại cao cấp trong thời bão táp. Mr. Quang của Nam Long thì thành công với vốn ngoại và mô hình EHome cho phân khúc trung lưu. Các trường hợp phát triển như anh Thìn Đất Xanh hay anh Đực Đất Lành là những thí dụ khác.
Trong lãnh vực vật liệu xây dựng, sản phẩm nhà tiền chế theo dây chuyền hay các vật liệu từ công nghệ cao và xanh đã biến nhiều doanh nhân thế giới thành tỷ phú. Trí tuệ Việt chắc chắn phải có rất nhiều… Ngô Bảo Châu… trong ngành BDS. Đây là tương lai của BDS Việt trong mong đợi của mọi người; không phải hình ảnh của các zombies níu kéo vào dây trợ sinh trên giường bệnh.

Thay cho lời kết

Tôi thực sự khâm phục khả năng lobby của Hiệp Hội BDS và các thành viên. Tạo được một bong bóng khiến giá trị BDS lên đến 25 lần thu nhập trung bình của người dân là một thành tích đáng ghi vào kỷ lục Guinness. Tôi cũng tiên đoán là chánh phủ rồi cũng sẽ tung nhiều gói cứu trợ BDS mặc cho sự can gián của nhiều chuyên gia và đa số người dân. So với Quý Vị, tiếng nói của chúng tôi không đủ trọng lượng để chánh phủ lưu tâm.
Do đó, cuộc tranh cãi nên dừng lại ở đây để những người dân chưa có nhà không nên kỳ vọng vào một phép lạ trong tương lai gần.
Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn mang nhiều hy vọng. Có thể một lúc nào đó, những tinh hoa của đất Việt sẽ quên đi quyền lợi cá nhân của mình và gia đình… để san sẻ lại cho các người dân kém may mắn hơn. Không phải để làm từ thiện, mà nhận trách nhiệm rộng lớn hơn với cộng đồng, và với thế đứng của Việt Nam trên thương trường quốc tế. Để doanh nhân Việt được tự hào với tư duy sáng tạo cởi mở và khả năng vượt khó bền bỉ. Để thế hệ sau còn có chút niềm tin và lực đẩy khi họ phải ra biển lớn cạnh tranh.
Riêng đối với những vị đã mất mát tài sản vì sai phạm đầu tư, tôi xin chia sẻ nơi đây câu thơ của tiền nhân mà tôi tự an ủi mình sau khi ký giấy trao lại cho ngân hàng toàn bộ dự án Arizona và ra đi với bàn tay trắng,” Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu… Gặp thời thế thế thì phải thế”. Dù sao, chỉ 3 năm sau đó, tôi lại kiếm được nhiều tiền hơn trong một mô hình kinh doanh khác.
Mong Quý vị mọi điều may mắn và mong tinh thần “kẻ sĩ” mãi cháy sáng trong cuộc đời Quý vị.
Thân ái,
Alan Phan
Tham khảo: Các bài về BDS từ trang 185 của cuốn sách “Đi Tìm Niềm Tin Thời Internet” của Alan Phan do nhà sách Thái Hà xuất bản (2012). Và các bài về BDS trên web sitewww.gocnhinalan.com.
Những ảnh hưởng tích cực sau đây sẽ quay về giúp nền kinh tế tiến về một định hướng bền vững hơn.
1. Khi đa số người dân sở hữu một căn nhà, tầm nhìn và niềm tin của họ vào tương lai vững vàng hơn. Bây giờ họ có một tài sản gì để mất; do đó, sự đóng góp của họ vào nền kinh tế sẽ năng động và tích cực.
2. Niềm tin này mới là “gói kích cầu” quan trọng hơn cả cho thị trường tiêu dùng và nó sẽ kích hoạt các cơ sở công nghiệp cũng như nông nghiệp gia tăng sản xuất, giảm lượng tồn kho và cải thiện năng suất lao động để cạnh tranh. Nên nhớ là tiền dự trữ trong dân nhiều gấp 3 lần tiền dự trữ của chánh phủ;
3. Khi các zombies (xác chết biết đi) bị loại bỏ khỏi hệ thống ngân hàng và thị trường chứng khoán, những định chế sống sót sẽ mạnh hơn nhờ thị phần gia tăng; sẽ chăm chú hơn vào ngành nghề cốt lõi (sau bài học đầu tư đa ngành) và lo trau luyện những kỹ năng cần cho sự cạnh tranh dài hạn;
4. Lạm phát hay tỷ giá sẽ không tăng tốc lâu dài, vì chánh phủ không cần in tiền thêm để cứu ai (một thông điệp rất rõ cho các DNNN) và ngân sách sẽ bội thu nhờ thuế phí tăng thu từ sự tăng trưởng GDP; cũng như nguồn ngoại tệ sẽ dồi dào hơn với sinh lực mới của khu vực xuất khẩu;
5. Khi kinh tế vĩ mô ổn định và khi luật thị trường thay thế luật “hành dân”, niềm tin quay lại với các nhà đầu tư quốc tế và kiều hối. Kênh ngoại tệ này sẽ thâu ngắn sự hồi phục và giúp chúng ta một lợi thế cạnh tranh mới.