Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

BẠN THẤY GÌ SAU "SỰ KIỆN 26/8/2014"?


Bạn của tôi!
Bạn cũng học luật như tôi, bạn ra trường có nghề nghiệp ổn định và vững chắc: rất nhiều bạn làm Quan chức với quyền cao, địa vị sang trọng; có bạn đã ở vị trí Thẩm Phán, Kiểm sát viên, Thi hành án, Đại biểu Quốc Hội…và hầu hết đều có chân trong các Đoàn Luật Sư….Có thể nói tầm nhận thức về chính trị, về xã hội, về nhân sinh quan của bạn cao hơn rất nhiều so với người khác…Vậy bạn có biết gì về sự kiện 26/8/2014 không? Bạn có biết gì về một phiên tòa “ô nhục” xét xử 3 người dân Việt vô tội với tổng mức án là 7.5 năm tù giam cho cái tội “đi xe gắn máy hai hàng”… ? Với tội danh đó, trước giờ ngành Tư Pháp Việt Nam đã có tiền lệ án như vậy chưa? Bạn nghĩ gì về điều này? Sự kiện này đã tác động chút nào đến “nhận thức” của bạn? Liệu bạn có cảm thấy “tức cười” cho cái gọi là Pháp Luật, cái gọi là “Công lý” ở VN? Lòng bạn có “dấy” lên chút “xót xa” nào cho những người bị kết án? Bạn có chút nghi ngờ gì về sự thật và bản chất của chế độ bạn đang đắc lực phục vụ hay vẫn chỉ là sự “bàng quang, vô cảm”?! 

Bạn của tôi ơi! 
Bạn có “thắc mắc”, bạn có cần “tìm hiểu lý do” tại sao chỉ vì một “Phiên tòa bình thường”, chỉ vì một người Phụ Nữ “tầm thường” mà:
- Nhà nước phải huy động một lực lượng “hùng hậu”, dùng đủ mọi cách, kể cả những cách ti tiện nhất để ngăn chặn mọi người dân trên toàn quốc đến với phiên tòa “công khai?” Họ đang sợ hãi điều gì vậy???
- Lý do gì, quyền hạn gì để “người ta” có thể bắt giữ hàng trăm người dân đến với Đồng Tháp, đánh đập và bắt ép họ quay ngược trở lại? Quyền tự do đi lại của nhân dân là thế sao? Vì điều gì mà họ lại xâm phạm thô bạo quyền tự do này? Một xã hội độc lập, tự do, dân chủ sao lại có chuyện chính quyền vô cớ bắt bớ hàng trăm người dân vô tội và đánh đập họ không bởi bất cứ lý do gì???
- Sao bạn không tự hỏi lý do gì mà chỉ vì một người Phụ Nữ không “quyền cao, chức trọng”, không giàu có, không xinh đẹp nổi tiếng như diễn viên điện ảnh mà lại được nhiều người dân quan tâm đến vậy? Người Phụ Nữ ấy có “sức hút” gì mà sao có thể “lôi kéo” hàng ngàn người trên toàn VN và cả cộng đồng Thế Giới quan tâm và nhiều người đã bất chấp “tính mạng” để lặn lội đến với phiên tòa dù họ đã biết trước mọi “thủ đoạn bỉ ổi” sẽ diễn ra và những “tổn thất, thiệt hại” họ sẽ gánh chịu. Tại sao vậy???
- Bạn có biết “người thắng, kẻ thua” trong “cuộc chiến” này là ai không? Ai đã tự lột mặt nạ cho toàn dân thấy bản chất thật của họ? Những người yêu nước đã và đang xót xa vì sự “phi lý” của bản án nhưng cũng phải mừng vui vì sự kiện này đã là “hồi chuông triệu tập” tinh thần yêu nước và đoàn kết của người dân trên mọi miền đât nước. Dân đã không còn sợ hãi nữa, dân đã biết đoàn kết để chống lại sự độc tài. Những người đang còn thơ ơ với dân tộc, những người chỉ biết cúi đầu im lặng sẽ có những giây phút nhìn lại chính mình và họ có xấu hổ hay không khi họ chứng kiến sự dũng cảm và hiên ngang của rất nhiều người trẻ, những bà mẹ mang con thơ, những phụ nữ bụng mang dạ chửa, những cụ già bất chấp tuổi cao sức yếu...tất cả những con người đó vẫn đang và đứng thẳng vững vàng bất chấp sự ti tiện, thói côn đồ, lưu manh của những kẻ không còn nhân tính.
- Và hỡi những ai đang lựa chọn cho mình lối sống cầu may, an phận thủ thường, im lặng bàng quang hãy biết đặt câu hỏi cho mình rằng mình sẽ an toàn được bao lâu nữa trong sự thối nát của xã hội này, rủi ro có thể đến với bất kỳ ai, đến vào bất kỳ thời điểm nào, sao không biết mưu cầu một cuộc sống toàn vẹn và tốt đẹp hơn chỉ bằng sự thay đổi nhận thức và nhận thức sẽ thay đổi hành động.

Bạn của tôi! 
Bạn đã biết tên người Phụ Nữ ấy chưa? Bạn có biết câu nói: “Chúng tôi nằm xuống để Đất nước này được đứng lên!” là của ai không? Bạn cũng là người Việt Nam, bạn đang ở vị trí “lo cho dân, lo cho nước”, vậy bạn đã bao giờ có được chút suy nghĩ “dám ngồi xuống” để đất nước được đứng lên chứ không cần phải can đảm “nằm xuống” như người Phụ Nữ bình dị và “hèn mọn” đó không?

Bạn ơi! 
Chẳng ai có thể khiến bạn thay đổi bằng chính nhận thức của bạn, chỉ có thể là bạn “muốn” hoặc “không” và biết cách thể hiện nó dưới nhiều hình thức. Tôi cũng chẳng dám mong bạn thay đổi, điều đó thật khó khăn cho bạn và cũng là điều “không tưởng” của bản thân tôi. Tôi chỉ mong bạn nếu không thể giúp ích gì cho dân Việt, cho nước Việt thì cũng đừng “góp tay” tiếp tục phá hoại nó chỉ vì những lợi ích cá nhân của riêng mình. Tôi tin “nhân chi sơ tính bản thiện” vẫn còn nguyên trong tâm hồn các bạn, đừng bao giờ làm mất đi “lòng trắc ẩn” mà Ông Trời đã trao tặng cho loài người. Chỉ cần bạn còn chút lòng nhân, chỉ cần bạn còn chút “rung động” khi nhìn thấy sự đau khổ của mọi người xung quanh thì bạn sẽ biết bạn phải làm gì, bạn sẽ biết bạn phải sống thế nào để xứng đáng với giá trị của chính bạn.


Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Nguyễn Tường Thụy -Về Cao Lãnh tham gia vụ xử án BTMH, NVM và NTTQ

Tinh thần Bùi Thị Minh Hằng - Kỳ 1: 


Đào thoát (1)


Phiên sơ thẩm xử Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Văn Minh, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh (từ giờ xin viết tắt là BTMH, NVM và NTTQ) đã kết thúc với bản án rất nặng. Đây là vụ án được quan tâm đặc biệt. Sự quan tâm đó đến cả từ hai phía: phía thực hiện kịch bản mang ba người bỏ tù cho bằng được và phía bảo vệ họ

Chưa bao giờ, một vụ án được nhiều người quan tâm đến thế. Ước tính khoảng 200 người gồm bạn hữu, dân oan từ khắp 3 miền đã đổ về Cao Lãnh. Họ đi bằng đủ các phương tiện, bằng đủ mọi cách để đến với BTMH, NVM và NTTQ bằng được, bất chấp hiểm nguy, vất vả. Về phía nhà cầm quyền, họ đã huy động một lực lượng cảnh sát, mật vụ khổng lồ với phương tiện đầy đủ để ngăn chặn, bố ráp, bắt bớ sao cho không một người nào ủng hộ Bùi Thị Minh Hằng bén mảng được đến khu vực tòa án. Một số người còn bị đánh đập dã man.

Xin mở đầu ghi chép này bằng câu chuyện của tôi.

Kỳ 1: Đào thoát


Sau 9 ngày công an tỉnh Đồng Tháp bắt BTMH, NVM và NTTQ, không thấy thả ra, tôi đã xác định bằng giá nào cũng phải có mặt tại Đồng Tháp để tham gia phiên tòa. Tôi đã nói với nhiều bạn bè ở Hà Nội, Sài Gòn về ý định này. Càng gần đến ngày xử, tôi càng nhận được những thông tin có thêm nhiều người ở Hà Nội sẽ đi Cao Lãnh với cùng mục đích. Thoạt đầu, tôi nghĩ chỉ một nhóm 5 người vào được Cao Lãnh là tốt lắm rồi. Ấy thế mà con số cuối cùng đã lên tới 20. Tất cả những người đến được Cao Lãnh đều không thể ra khỏi nhà một cách công khai. Có người phải ẩn náu tạm đâu đó mấy hôm, chờ ngày ra sân bay. Có người phải tìm mọi cách thoát khỏi nhà bằng con đường bí mật, mạo hiểm.

Nhà của mình, muốn đi làm việc chính đáng mà không thể ra một cách công khai. Kẻ chính phải trốn, phải chui lủi trước sự lùng sục, bố ráp của bọn tà.  Không biết ngoài đất nước này, còn nơi đâu như thế nữa không. Tuy nhiên, chúng tôi trốn không phải vì sợ bị bắt mà mối lo duy nhất là không đến được với những người bạn của mình bị đưa ra xét xử một cách vô luật.

Đang háo hức chờ ngày đi Cao Lãnh thì ngày 12/8 tôi đột nhiên bị bệnh, đã tưởng phải bỏ cuộc. Rất may bệnh của tôi, nhờ được sơ cứu và cấp cứu kịp thời nên tôi chỉ phải nằm viện 1 tuần. Còn tôi, sau khi qua giai đoạn cấp cứu, ngày nào tôi cũng gạ gẫm bác sĩ xin ra viện. Có lần đến nhà vệ sinh, gặp bác sĩ, tôi cố đi ra vẻ hùng dũng như người khỏe mạnh bình thường thì suýt bị ngã, may mà thằng con đi theo trông chừng đỡ kịp. Rất nhiều bạn bè khuyên tôi mới bệnh dậy cần phải ở nhà dưỡng bệnh, đề phòng bệnh tái phát. Nhưng chẳng có thể ai khuyên được tôi. Tôi bảo, nếu không đi, ở nhà có khi còn bệnh thêm. Biết khuyên tôi không được, bạn bè tôi góp tiền lo cho vợ tôi cùng đi để chăm sóc tôi. Tôi cảm động lắm nhưng ai lại làm thế. Vợ tôi biết tính chồng, không dám khuyên ngăn gì. Cô ấy hiểu, khuyên gì chứ khuyên đừng đến với Bùi Thị Minh Hằng thì thế nào cũng dẫn đến cãi nhau.

Kế hoạch của tôi là ngày 24/8 sẽ bay vào Sài Gòn, nghỉ lại đó rồi ngày 25 sẽ đi Cao Lãnh để 26 đến tòa án.

Sáng ngày 23 tình hình còn yên tĩnh. Nhưng khi đang ăn cơm trưa, một cháu gõ cửa vào báo có 7,8 người đang canh tôi. Việc tôi bị canh mỗi khi có sự kiện, điều đó chẳng có gì lạ. Thường là họ canh cứ canh, còn tôi đi cứ đi. Họ có thể đi theo, có thể theo dõi xem tôi đi lúc nào, bằng phương tiện gì. Chưa bao giờ tôi bị chặn, ép xe đuổi về hoặc bị "mời" đi uống nước. Tôi xác định sáng 24 sẽ vẫn ra sân bay như bình thường. 

Nhưng đến chiều, vợ tôi phát hiện ra có cả xe cảnh sát cũng đỗ cùng với đám người canh cửa. Mỗi khi nhà tôi có ai mở cửa ra ngoài, tất cả đám đều nhốn nháo bật dậy, đứa thì leo lên xe máy sẵn sàng, đứa thì chạy về phía ô tô đang đỗ.

Từ sự xuất hiện của ô tô cảnh sát, tôi hiểu, chắc chắn lần này, tôi không thể ngang nhiên đi trước mặt họ như những lần trước. Họ sẽ cưỡng bức tôi lên xe mang về đồn câu lưu cho đến khi tôi muốn đi Đồng Tháp cũng không kịp nữa thì mới thả ra. Việc bắt bớ với tôi đã thành quen. Nhưng lần này bị bắt, tôi sẽ không thể tham gia vào một sự kiện lớn như thế này.

Thời gian nặng nề trôi. Đến tối, tôi vẫn chưa biết nên như thế nào. Vợ tôi hỏi:

- Bây giờ làm sao hở anh? Sáng mai thì không được rồi.

Tất nhiên đến nước này thì phải tính đến chuyện "dạt vòm". Nhưng ra khỏi nhà bằng cách nào bây giờ? 

Tôi tính đủ mọi phương án: Cải trang ư? Lúc này, bất cứ người nào ra khỏi nhà, họ cũng đều phải xác định bằng được người đó là ai. Phương án này nhanh chóng cho qua.

Phía trước nhà tôi là đường quốc lộ, phía sau là một cánh đồng, đi qua cánh đồng này khoảng 300 mét thì tới con đường làng. Nhưng đây là cánh đồng hoang, cây dại mọc um tùm, không có bờ, cũng chẳng có lối mòn, nơi chỗ cao chỗ thấp mấp mô, chỗ đất cứng, có chỗ lún sụt, trời lại tối om, rắn rết chẳng biết thế nào. Phía sau nhà tôi là một hàng rào lưới B40 sát một con mương nhỏ, nhưng người vừa ở bệnh viện ra như tôi sao đủ sức vượt qua. Đến kẻ trộm cũng chẳng dám đột nhập vào nhà tôi theo hướng ấy. Phương án này cũng được bỏ qua.

Chán nản, tôi bảo vợ:

- Hay là kiếm cho anh cái quan tài, anh chui vào đấy rồi gọi mấy đứa con về khiêng đi, giả như đến gửi ở nhà tang lễ Phùng Hưng. Anh vừa đột quỵ, giờ chết ai chẳng tin.

Vợ tôi bảo:

-Quan tài chúng cũng khám, nó tha gì.

Tôi lên sân thượng, nhìn về phía đám đang canh tôi. Nào mật vụ, nào xe máy, nào ô tô lúc nào cũng sẵn sàng. Đầu óc tôi căng lên. Chợt phát hiện ra cái thang đám thợ xây hồi làm nhà xong rồi vứt luôn ở đấy, tôi phác nhanh một kế hoạch. Tôi bảo vợ:

- Gọi thằng Phan (cháu vợ tôi) rủ thêm một thằng bạn nó về đây. Bảo nó đi xe nào có cốp to ấy.

Vợ tôi không hiểu tôi định làm gì nhưng cũng không dám hỏi lại, liền rút điện thoại ra bấm số. Tôi cũng mở máy tính, nhắn tin cho thằng Khải dặn đón tôi ở đầu đường Hoàng Quốc Việt.

30 phút sau thì tụi thằng Phan có mặt.

Tôi chia đồ đạc của tôi làm ba phần. Tư trang nhẹ nhưng cồng kềnh, chia làm 2, còn 1 phần là laptop, ipas.

Cứ một phần tư trang nhét vào 1 cái cốp xe. Hai cốp xe nhét 2 nửa tư trang. Một thằng nhét laptop, một thằng nhét ipas vào bụng. Tôi dặn:

- Chúng mày đi ngược hướng rồi tìm đường khác vòng lại đầu kia. Đi song song và thong thả thôi, vừa đi vừa nói chuyện, coi như dạo chơi. Khi nào chắc chắn không có đứa nào theo thì đến chỗ ấy đợi tao. Đợi lâu đấy.

 Xong nhét cho mỗi đứa mẩu giấy, có ghi số sim rác của tôi:

- Không được liên lạc với bất cứ ai khác ngoài tao, nghe chưa.

30 phút sau, chúng nó nhắn tin đã đến vi trí. Tôi nhắn lại:

- Dồn đồ đạc vào cho thằng Phan giữ, còn thằng kia đi chỗ khác, xa ra, đợi.

Tôi tạm biệt vợ. Lúc ấy là 9 giờ tối ngày 23/8.

Tôi người không, cầm theo cái thang bắt đầu di chuyển trên các trần nhà hàng xóm. Nhà nào liền nhau thì bước nhẹ nhàng, nhà nào cách hơi xa, tôi dùng thang bắc cầu. Có nhà cao thấp không bằng nhau thì dùng thang tụt dần xuống hoặc leo lên. Nhà nào cách nhau xa quá thì thả thang tụt xuống đất rồi lại bắc thang trèo tiếp. Có nhà chỗ thấp nhất cao hơn cái thang, tôi phải bám tay vào mép trần rồi dùng chân khèo lên.

Bỗng có tiếng chó sủa inh ỏi. Tim tôi đập thình thịch. Họ mà ra túm được tôi với cái thang trong tay, nghĩ là trộm thì tôi ăn no đòn, hả hê rồi thì giao cho công an. Nhưng lại nghĩ, khi họ nhận ra tôi sẽ chẳng ai tin rằng người như tôi lại đi ăn trộm, nhưng đem giao cho công an vẫn là cái chắc vì họ cho rằng tôi đang hoạt động khủng bố theo lệnh từ nước ngoài. Đám đang canh tôi tha hồ nhàn và chỉ đám ấy mới biết tôi chẳng phải đi ăn trộm hay khủng bố.

Tôi bình tĩnh cầm hòn đá ném ngược hướng tôi di chuyển. Tiếng chó sủa im bặt. Chắc cu cẩu chạy đến hít hít, ngửi ngửi xem có phải là khúc xương không.

Đến đoạn khuất tầm mắt tụi canh tôi rồi, tôi nới vứt thang lại, lợi dụng bóng tối của các tán cây, bờ tường mò đến điểm hẹn. Tôi ngồi phắt lên sau xe, bảo thằng Phan:

- Chạy lẹ, nhưng phải đảm bảo an toàn. Tao mà gãy chân, hỏng việc thì tao bỏ luôn cô mày.

- Đi đâu chú

- Cứ đi, không phải hỏi. Tao bảo rẽ là rẽ.

Tôi lấy điện thoại của thằng Phan gọi cho thằng bạn nó:

- Quay về nhà chơi với cô. Đợi thằng Phan, 1 tiếng rưỡi nữa nó sẽ về.

Tôi nhắm hướng, chỉ cho nó đi theo đường mà tôi chưa đi bao giờ. Tôi không dám đi đường quen vì vẫn sợ chúng nó đuổi theo. Cuối cùng thì cũng đến đầu Hoàng Quốc Việt. Thằng Khải đã đón sẵn tôi ở đấy.

Tôi  giúi vào tay thằng Phan tờ 100 k bảo:

- Thôi mày về đi, giờ thì đi thong thả thôi nhé.

Nói xong tôi nhảy phốc sang xe thằng Khải.

Thằng Khải không đưa tôi về nhà mà ngoặt vào một ngõ nhỏ, rồi vào một ngách, lại một tiểu ngách... Cứ thế, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái. Những con hẻm hẹp, tưởng xe này đi thì xe kia phải chờ. Ngoằn nghèo hồi lâu, nó dừng trước một ngôi nhà. Nó mở cửa, bật điện lên. Tôi theo nó vào nhà, thấy toát lên mùi hôi hôi, ngai ngái của căn nhà lâu không có người ở.

Nó bảo: 

- Nhà cháu bị theo dõi rồi, chú không ở đó được. Đây cũng là nhà của cháu nhưng cháu chỉ để đấy, thỉnh thoảng mới cho người ở nhờ.

Nó chỉ cho tôi nơi tắm rửa, vệ sinh rồi chỉ vào cái nệm đặt ở góc nền nhà:

- Chú nằm đấy nhé. Thôi cháu về đây.

Vừa lúc, thằng Tú chui từ nhà vệ sinh ra. Chẳng hiểu thằng Khải tha nó nhét vào đây từ khi nào. Trông thấy tôi, nó cười rinh rích.

Thằng Khải về rồi, tôi mới cắm 3G vào laptop đọc tin, thấy quân ta bị canh giữ khắp nơi, mỗi đứa bị một kiểu.

Lúc này, tôi đã thấm mệt nhưng khi đặt mình xuống lại không sao ngủ được. Tôi đang tính cách ngày mai ra sân bay như thế nào, có bị đuổi theo lôi lại không. Vẩn vơ mãi lại nghĩ thằng Khải mà chơi xỏ tôi, mai nó không đến thì tôi cũng chịu vì chẳng biết ra bằng lối nào.

29/8/2014
NGUYỄN TƯỜNG THỤy

QUÂN NGA TIẾN VÀO XÂM LĂNG UKRAINE




BINH SĨ UKRAINE TỰ SÁT KÉO THEO 12 

LÍNH DÙ NGA NỔ BANH XÁC! 

Mười bốn binh sĩ Ukraine được xác nhận đã chết sau khi 2 sĩ quan Ukraina mở chốt lựu đạn tự sát để ngăn chặn bắt giữ bởi quân đội Nga .

Hai sĩ quan, thiếu tá Alexander Kadesjuk và Alexei Shepeljuk , đã bị thương nặng, sau đó đã sử dụng lựu đạn để tự sát trong cuộc giao tranh ác liệt tại khu vực biên giới Donetsk và Nga.

Vụ nổ tự sát nầy đã giết chết 12 lính dù Nga , Bộ Quốc phòng Ukraine báo cáo cho biết vào ngày hôm nay 29 tháng 8.

Theo các nhân chứng kể lại thì Kandesyuk và Shepelyuk , sĩ quan thuộc lữ đoàn 51 của quân đội Ukraina, đã bị thương trong khi cố gắng thoát khỏi vòng vây áp đảo của một lực lượng Nga đông hơn gấp nhiều lần.

Một nhân chứng giấu tên nói với Bộ Quốc phòng Ukraine là họ mở đường máu sau khi bị bao vây trong bế tắt, quyết định sống chết nầy để nhằm vượt qua các lực lượng Nga đang bao vây .

Hai viên thiếu tá Olexander Kandesyuk và Olexiy Shepelyuk , là chỉ huy của đơn vị tên lửa chống máy bay, sau khi bị bao vây đã được một đơn vị đặc công của Ukraine tiếp cứu, nhưng toán quân nầy đã bị bắt trong một cuộc phục kích của Nga.

Kandesyuk bị thương bởi một khẩu súng máy, trong khi Shepelyuk cũng bị trúng đạn nhưng ông đã cố gắng để giúp đỡ đồng chí của mình. 

Toán quân của lữ đoàn nhảy dù 331 của Nga đã bao vây gọng kềm quân đội Ukraina, đã cố gắng để bắt họ làm tù binh. 

Khi quân đội Nga tiến gần hơn, Hai sĩ quan Ukraine đang bị thương, đã đứng và giơ tay lên với một nắm lựu đạn cầm trên tay đã tháo ngòi. Ngay sau đó, các nhân chứng cho biết là một trong hai sĩ quan đã tung lựu đạn của họ lên cao, gây ra một vụ nổ lớn, kết quả là hai sĩ quan Ukraine bị thương là thiếu tá Olexander Kandesyuk, Olexiy Shepelyuk hy sinh, kéo theo 12 lính dù Nga nổ banh xác. 

Nguyễn Thùy Trang


Nguyễn Thùy Trang's facebook

QUÂN NGA TIẾN VÀO XÂM LĂNG UKRAINE


Quân ly khai cho biết là Nga đã đưa 4.000 quân vào Ukraine, NATO cho biết là 20.000 NGA khác đang tiến sát biên giới.

"Russian separatist said Thursday that there were up to 4,000 Russian troops in Ukraine. NATO estimated that another 20,000 Russian troops were right over the Russian border."

Xe tăng và quân đội Nga đã tiến vào miền đông Ukraine vào hôm thứ Năm và chiếm đóng một thị trấn cửa ngõ chiến lược nằm trên đường đến bán đảo Crimean. Đây là một cuộc xâm lăng quân sự trắng trợn, hỗ trợ cho quân ly khai chống lại quân đội chính phủ Ukraina.

Quan chức quốc phòng tại Kiev, thủ đô Ukraina, cho biết hai đoàn xe bọc thép của Nga tiến qua biên giới vào miền nam Ukraine vào giữa trưa và đi ngang qua thị trấn Novoazovsk trên vùng vịnh Azov, mở một mặt trận mới yểm trợ quân ly khai trong cuộc chiến kéo dài đã 5 tháng.

Nhiều bức ảnh vệ tinh được NATO (Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương) chụp được, cho thấy đoàn xe tăng và xe bọc thép của Nga tiến vào Ukraine từ khu vực Rostov của Nga liên tục trong hai tuần vừa qua.

Nguyễn Thùy Trang

PUTIN ĐANG KHƠI MÀO THẾ CHIẾN THỨ BA! - UKRAINE BÁO ĐỘNG ĐỎ!

NATO TIẾP TỤC ĐƯA NHIỀU CHIẾN ĐẤU CƠ VÀ QUÂN ĐỘI VÀO ĐÔNG ÂU 



NATO tăng cường sự hiện diện quân sự ở ĐÔNG ÂU như một sự răn đe đối đầu với cuộc xâm lược của Nga vào Ukraine. Sáu chiến đấu cơ CF-18 của Canada đã được gửi đến Romania vào đầu tháng 8. Đây như là một phần phô trương vũ lực đối đầu với động thái xâm lăng quân sự của Nga tại Ukraine.

Hôm nay, chính phủ Ukraine đã ra lệnh động viên toàn quốc và kêu gọi NATO trợ giúp quân sự. Tình trạng động viên khẩn cấp nầy đã được thông báo trên các phương tiện truyền thông của Ukraine. Các trường huấn luyện quân sự cấp tốc được thực hiện gần biên giới Poland.

Chỉ trong vòng một ngày hôm nay đã có hằng chục ngàn thanh niên tình nguyên gia nhập quân đội. Các trường đại học được thông báo là có thể tạm đóng cửa bất cứ lúc nào nếu tình trạng xâm lược của Nga leo thang.

Lính mới sẽ được học tập quân sự các khóa CẤP TỐC trong vòng 6 tuần và được nhanh chóng đưa ra chiến trường. Chính phủ Ukraine chính thức gửi yêu cầu NATO yểm trợ không chiến nếu chiến tranh xảy ra lớn rộng.

Một đợt các máy bay chiến đấu khác của Canada hiện nay đã được chuyển đến Lithuania để tuần tra trên bầu trời ở tuyến đầu sát không phận Nga.

Trung tá. Jonathan Nelles, phó chỉ huy và tham mưu trưởng các lực lượng đặc nhiệm cho biết là không khí chiến tranh dày đặt ở Romania, mọi người đang lo ngại một THẾ CHIẾN mới sắp xảy ra.

Việc triển khai trong sáu chiếc CF-18 và hàng trăm nhân viên quân sự đến Rumani vào tháng Tư là một phần của các biện pháp nhằm "bảo đảm" của NATO, đẩy mạnh sự hiện diện của mình tại Đông Âu trong bối cảnh các động thái quân sự của Nga đang leo thang.

Tổng thư ký NATO Anders Fogh Rasmussen cho biết ông lo ngại rằng tham vọng của Tổng thống Nga Vladimir Putin khi đưa quân vượt qua Ukraine. Ông cho biết là NATO sẽ giữ vững an ninh cho các quốc gia vùng Baltic, là thành viên của họ trong khối NATO.

"Tôi nghĩ rằng các nhà lãnh đạo trong điện Kremlin biết rất rõ rằng chúng tôi sẽ nỗ lực, quyết tâm để bảo vệ các đồng minh của chúng tôi chống lại bất kỳ hành động xâm lược nào", Rasmussen cho biết, thề rằng liên minh này sẽ tận dụng "tất cả các biện pháp" để bảo vệ quốc gia thành viên trong khối NATO. 


Nguyễn Thùy Trang


Thuy Trang Nguyen's Facebook

Đường lưỡi bò chín-đoạn: “Được khắc vào trong tim” qua nhiều thế hệ dân Tàu

Đảng và NN CSVN đã viết sách để giảng dậy cho hàng triệu thanh niên miền Bắc (lớp 9 thời đó tương đương với lớp 11 hiện nay) tự phủ nhận quyền lãnh thổ, lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc mà lại công nhận chủ quyền Biển Đông, Hoàng Sa, Trường là của Trung Quốc.
Trong khi Trung Quốc dậy cho nhiều thế hệ công dân của họ về Biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa như thế nào?


Đường chín-đoạn: “Được khắc vào trong tim”


Khung bên phải phía dưới đánh dấu: Zengmu Ansha là cực nam của Trung Quốc
Khung bên phải phía dưới đánh dấu: Zengmu Ansha là cực nam của Trung Quốc
Lời người dịch:

Phần lớn công dân miền Bắc trước 1975 đều không biết Hoàng Sa, Trường Sa thuộc lãnh thổ Việt Nam.
Sách giáo khoa môn Địa Lý, Lớp 9 phổ thông toàn tập, của Nhà Xuất bản Giáo dục, Hà Nội – 1974, chương Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa viết: “Vòng cung đảo từ các đảo Nam Sa, Tây Sa đến các đảo Hải Nam, Đài Loan quần đảo Hoành Bồ, Châu Sơn làm thành một bức trường thành bảo vệ lục địa Trung Quốc”.
Viết sách để giảng dậy cho hàng triệu thanh niên miền Bắc (lớp 9 thời đó tương đương với lớp 11 hiện nay) tự phủ nhận quyền lãnh thổ, lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc mà lại công nhận chủ quyền Biển Đông, Hoàng Sa, Trường là của Trung Quốc.
Trong khi Trung Quốc dậy cho nhiều thế hệ công dân của họ về Biển Đông, Hoàng Sa, Trường Sa như thế nào?
Mời bạn đọc tham khảo bài dịch này từ bài viết The Nine-Dashed Line: ‘Engraved in Our Hearts’ trên báo The Diplomat, 25 tháng 8 năm 2014, của Zheng Wang, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Hòa bình và Đối kháng thuộc tại Đại học Seton Hall:
Bạn đã từng nghe tên bãi đá ngầm James Shoal (Trung Quốc gọi là Zengmu Ansha) chưa? Bạn có biết nó ở đâu không? Một bài báo đăng trên trang blog của tôi đã nói về sự khác biệt trong nhận thức của Trung Quốc với những quốc gia láng giềng. Câu chuyện về James Shoal là một thí dụ điển hình về khoảng cách vô cùng khác biệt này.
Tất cả những ai đã thụ hưởng nền giáo dục của Trung Quốc thì cái tên Zengmu Ansha (James Shoal) là vô cùng quen thuộc. Thí dụ, sách giáo khoa địa lý lớp 8 do Nhà Xuất bản Giáo dục Nhân dân ấn hành có tấm bản đồ Trung Quốc với đường chín-đoạn ở trang 4. Nhằm mục đích khẳng định, những người soạn thảo đã dùng một mũi tên chỉ vào bãi James Shoal, lời ghi chú được đóng khung “Điểm cực nam lãnh thổ của chúng ta là Zengmu Ansha thuộc quần đảo Nam Sa”.
Mỗi học sinh phải dùng thước kẻ để đo từ điểm cực bắc Trung Quốc tới cực nam Zengmu Ansha rồi tính ra khoảng cách thực, dựa vào cự ly trên bản đồ. Câu trà lời đúng là 5500 Km.
Jame Shoal là một bãi đá nằm ở Biển Đông chìm sâu dưới mặt nước khoảng 22m, cách 80 Km từ bờ biển Malaysia và khoảng 1800 Km từ bờ của Trung Quốc. Cả Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc và Chính phủ Quốc dân Đảng đều chính thức nhận đó là điểm cực nam của Trung Quốc. Malaysia khẳng định James Shoal thuộc lãnh thổ của họ.
Bãi đá ngầm này chìm dưới nước, không có cách gì dựng được cột mốc để đánh giấu lãnh hải. Vào ngày 20 tháng 4 năm 2010, Tàu Hải giám 83, Trung Quốc đã đến vùng biển này rồi ném xuống một bia đá to và nặng khắc bằng tiếng Hoa hai chữ “Trung Quốc”.
Một bài báo khác từ năm 2013 đã kể câu chuyện những sĩ quan và binh lính hải quân Trung Quốc cùng nhau làm lễ ăn thề quyết bảo vệ tài nguyên, quyền lợi và an toàn cho vùng biển Nam Sa của họ.
Câu chuyện về Zengmu Ansha là điểm cực nam của Trung Quốc không có gì mới trong luận điệu tuyên truyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Lần đầu tiên tấm bản đồ của Trung Quốc với đường chín-đoạn được in ra vào năm 1948 cho mục đích nội bộ, do Cộng hòa Trung Quốc (chính phủ của Quốc dân Đảng) ấn hành.
Có nhiều tài liệu tường thuật: Bản đồ Trung Quốc với đường chín-đoạn được sáng tạo ra bởi nhà vẽ bản đồ Bai Meichu vào năm 1936. Ông khoanh một vòng bao gồm cả Hoàng Sa, Trường Sa, và bãi Macclesfield, rồi đánh giấu Zengmu Ansha (James Shoal) là điểm cực nam của Trung Quốc.
Từ năm 1940, các thế hệ Trung Quốc học địa lý từ sách giáo khoa rằng: Zengmu Ansha (James Shoal) là điểm cực nam của lãnh thổ Trung Quốc. Nhiều thế hệ người Hoa kế tiếp cùng học, cùng làm bài tập địa lý, cùng đo, cùng tính toán khoảng cách từ cực bắc của Trung Quốc (tỉnh Hắc Long Giang, gần sông Amur, nằm ở vị trí 53° 29’ vĩ bắc) tới cực nam Zengmu Ansha (James Shoal thuộc Trường Sa) ở vị trí 4° 15’ vĩ bắc) rồi cảm thấy rất hả hê tự hào về lãnh thổ rộng mênh mông bao la của họ.
Trên tạp chí “Địa lý Quốc gia Trung Quốc”, số tháng 6 năm 2012, Shan Zhiqiang trưởng ban biên tập viết:“Đường chín-đoạn đã được vẽ vào tim vào óc những người Trung Quốc từ lâu. Nay đã 77 năm rồi kể từ khi Bai Meichu thể hiện trong bản đồ 1936 của ông. Giờ đây, nó đã khắc sâu vào tâm khảm của từng người Trung Quốc. Tôi không tin bất cứ một nhà lãnh đạo Trung Quốc nào có thể loại bỏ đường chín-đoạn ra khỏi người Trung Quốc. Tôi không tin Trung Quốc có thể ngồi im nếu ường chín-đoạn biến mất.”
Trong dịp nghỉ tĩnh tâm của tôi năm ngoái, tôi dậy một khóa tại một trường đại học đỉnh cao của Trung Quốc với vai trò là một giáo sư thỉnh giảng. Có lần, tôi hỏi các học viên có đồng ý với tuyên bố trên đây không? Phần lớn giơ tay.
Trong các cuộc tranh chấp lãnh thổ, bản đồ được sử dụng như là một bằng chứng quan trọng để giành lại vùng lãnh thổ đang bị tranh chấp. Bản đồ còn được dùng trong hệ thống giáo dục để tôi luyện ý thức về lãnh thổ và chủ quyền cho những thế hệ trẻ hơn. Bản đồ và sách giáo khoa là một trong những phương tiện quan trọng để hình thành lên quan niệm quốc tế về một quốc gia. Trung Quốc đã khai thác triệt để những phương tiện này.
Trong những năm gần đây, chúng ta đã thấy nhiều quốc gia quanh Biển Đông chú ý đến bản đồ và sách giáo khoa để giáo dục nhận thức công dân về vùng lãnh thổ đang tranh chấp. Thí dụ, tháng 9 năm 2012, Philippine chính thức đổi tên Biển Nam Trung hoa thành Biển Tây Philippine. Việt Nam cũng gọi là Biển Đông.
Tại Việt Nam hôm nay, lòng yêu nước và những câu chuyện về sự xung đột trên Biển Đông trong những thập kỷ qua đã thổi bùng lên ngọn lửa bài Hoa. Những cuộc biểu tình và bạo loạn gần đây là kết quả nhãn tiền.
Nhận thức, không một thứ gì khác, là một mối nguy hiểm nhất tại Biển Đông hôm nay.
August 28, 2014
© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt


Thời điểm quyết định để ‘lột xác’

1347343678.0262
Cơ hội nghìn năm một thuở đã đến. Đúng vào lúc người láng giềng phương Bắc trở mặt cạn tàu ráo máng với Việt Nam do lòng tham không giới hạn của họ thì Hoa Kỳ chìa bàn tay bạn bè mời mọc ta kết thân toàn diện, với điều kiện rõ ràng, để ngăn chặn sự trỗi dậy hung hãn của Giấc Mơ Hoa nguy hiểm chung cho loài người.
Đồng thời cũng có một thời cơ to lớn khác: Đó là Khối mậu dịch tự do Xuyên Thái Bình Dương bao gồm 12 nước, 800 triệu dân, sẽ họp phiên quan trọng từ ngày 1 đến ngày 10/9/2014 tại Hà Nội với hơn 400 chuyên gia, viên chức cấp cao của Hoa Kỳ, Canada, Mexico, Peru, Chile, Úc, Tân Tây Lan, Nhật Bản, Singapore, Malaysia, Brunei và Việt Nam để bàn bạc nhằm đạt những thỏa thuận chung kết. Quá trình thương lượng đã kéo dài gần 5 năm sắp đến hồi kết thúc.
Được xem là kém phát triển trong 12 nước nói trên, Việt Nam hy vọng không ít ở cuộc hội nhập ngoạn mục này vì có thể hưởng lợi ở sự hợp tác tương trợ trong một khối có gần 200 nước chiếm đến 40% giá trị sản lượng chung với hơn 30% giá trị hàng hóa trao đổi trên toàn thế giới.
Nhưng phải rất tỉnh táo để thấy rằng đang có nhiều khó khăn trước mắt, vì trong số 12 nước kết bạn quốc tế này VN là nước duy nhất do Đảng Cộng sản cầm quyền, có chế độ độc đảng toàn trị không giống ai, với một nền pháp trị sơ khai tụt hậu và một hệ thống kinh tế quốc doanh kém hiệu quả phục vụ như một thứ sân sau của các nhóm lợi ích cầm quyền. Thêm vào đó, việc cải tạo các tập đoàn quốc doanh vẫn còn quá ỳ ạch, mặc dù Hà Nội đã cam kết thúc đẩy mạnh mẽ công tác này; luật lệ về quyền sở hữu trí tuệ còn lỏng lẻo; ngành tư pháp vẫn xét xử về chính trị hay về kinh tế theo ý của lãnh đạo đảng chứ không theo luật; việc đầu tư quốc tế vào VN vẫn bị lắm phiền hà, nhũng nhiễu; công tác bảo vệ môi trường còn xa mới đạt mức yêu cầu chung của thế giới, nhất là ở 2 địa bàn chiến lược Tây Nguyên và đồng bằng sông Cửu Long.
Cái khó nhất cho VN kỳ này là mâu thuẫn khó điều hòa giữa một nền kinh tế-thương mại tự do được vận hành bởi các quy luật của thị trường tự do, cạnh tranh theo luật, với một nền kinh tế-thương mại có sự can thiệp thường xuyên và sâu rộng bởi quyền lực cai trị của phe đảng, làm cho tình hình luôn bị trắc trở, tắc nghẽn, méo mó, với một cuộc khủng hoảng ngân hàng tiền tệ đang hiện ra rõ nét và một cuộc khủng hoảng về nợ công đang đến gần.
Đoàn đại biểu Việt Nam dự cuộc họp TPP này dù có đông đến hơn 50 người, thuộc các Bộ Công thương, Tài chánh, Kế hoạch-Đầu tư, Nông nghiệp, Tư pháp, Ủy ban vật cả, các Tổng cục Thống kê, Hải quan… sẽ chỉ là những người thừa hành bị động không quyền lực, vì mọi thứ đều phải chờ ý kiến chỉ đạo của Bộ Chính trị, một cơ quan lãnh đạo 16 người điều hành qua biểu quyết theo đa số, đang trị vì như một ông vua tập thể.
Sẽ là điều cực tốt nếu như trong Bộ Chính trị lúc này nảy ra một nhóm người được lương tri thức tỉnh, yêu cầu một cuộc họp đặc biệt, cân nhắc theo gợi ý của những chuyên gia cố vấn có trí tuệ và tâm huyết, đề xuất cho Bộ Chính trị, cho Ban Chấp hành Trung ương, cho chính phủ, cho Quốc hội, cho toàn đảng CS, cho toàn dân một cuộc «xoay trục» ngoạn mục, đó là từ bỏ chế độ độc đảng toàn trị và bắt tay vào việc thực hiện chế độ dân chủ đa đảng theo hiến pháp và pháp luật, trở về với nhân dân và dân tộc, trở lại với danh hiệu nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nhưng tiến bộ, dân chủ, có nền pháp quyền hơn hẳn thời xưa, với đảng Lao động và một số tổ chức chính trị mới để cùng tranh đua phục vụ đất nước.
Điều đó có nghĩa là sẽ thực hiện một cuộc «lột xác» lịch sử, từ bỏ những sai lầm, lệch lạc, hư hỏng và tha hóa về chính trị và đạo đức, bẻ lái kiên quyết đưa đất nước vào đại lộ dân chủ và pháp quyền như Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã hứa trong thông điệp đầu năm nhưng chưa hề mảy may thực hiện. Mới rồi, ông còn nói ngược lại, coi anh chị em dân chủ là bọn phản động! Thế mà có người phong cho ông là thuộc phe cấp tiến, phe cải cách, phe tiến bộ!
Với Trung Quốc sau khi họ đã ngang nhiên trở mặt hung hăng ta cần duy trì thái độ bình đẳng, giữ quan hệ láng giềng tốt, không can thiệp vào nội bộ của nhau, còn tỏ rõ hy vọng Trung Quốc cũng sớm «lột xác» từ bỏ chế độ độc đảng toàn trị, trả lại cho nhân dân Trung Quốc quyền tự do dân chủ và nhân quyền như đông đảo nhân dân TQ mong muốn.
Với Hoa Kỳ, Liên Âu và các nước dân chủ khác, cuộc «lột xác» của VN sẽ lập tức được hoan nghênh và hưởng ứng nhiệt liệt, các mối quan hệ có điều kiện để nâng cao lên tầm chiến lược, việc này không nhằm chống lại nước nào, gây căng thẳng với nước nào.
Đất nước lúc này cần một tư duy lãnh đạo mang tính đột phá như thế. Đây không phải là ý kiến cá nhân một người. Đây là ý kiến sâu sắc của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, của Trung tướng Đặng Vũ Bảo, của nguyên Đại sứ Nguyễn Trung, và đặc biệt là của «Thư ngỏ của 61 đảng viên CS về chuẩn bị cho Đại hội XII của đảng CS», đồng thời cũng là mong đợi của hàng vạn đảng viên CS, hàng triệu công dân yêu nước.
Đã đến lúc Bộ Chính trị không thể bỏ qua những góp ý đầy trách nhiệm và tâm huyết như thế. Đã đến lúc mỗi đảng viên CS phải thấy đau xót khi thấy đảng của mình trượt dài trên con đường tha hóa, chui vào cái cùm bành trướng từ sau cuộc họp bí mật ở Thành Đô tháng 9/2014, làm cho sự nghiệp phát triển trì trệ, bất công tràn lan, tham nhũng bất trị, Hãy biểu lộ ý chí chung là phải thay đổi, đảng CS phải tự «lột xác» để trưởng thành và hoàn lương. Không «lột xác» là bế tắc, có tội với dân với nước.
Nhận ra thời cơ để «lột xác», Bộ Chính trị sẽ cứu đảng CS khỏi tan rã, cứu nước khỏi khủng hoảng chồng chất, hội nhập hẳn với thế giói dân chủ, tạo tiền đề cho phát triển mạnh mẽ với thành quả chia chung cho toàn dân cùng thụ hưởng, tạo thế đối ngoại vững vàng, tạo đồng thuận dân tộc sâu sắc để giữ vững hòa bình, độc lập dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải. Đây là cách thoát hiểm tốt nhất, nhanh nhất, lại an toàn. Cái mất chỉ là quyền lợi phi pháp của phe nhóm đã đến lúc phải từ bỏ dứt khoát, để tránh khỏi một trận hồng thủy phẫn nộ tất yếu sẽ bùng nổ của nhân dân.
Làm được một cuộc «lột xác» như vậy sẽ là một cú hích đúng lúc góp vào thành công tốt đẹp của cuộc họp TPP sắp khai mạc, Việt Nam sẽ đàng hoàng gia nhập Khối kinh tế thương mại cực lớn với nhiều lợi thế mới, nâng mức quan hệ toàn diện với nhiều nước dân chủ giàu mạnh không có tham vọng gì với Việt Nam, đồng thời tạo đà cho việc chuẩn bị Đai hội Đảng lần thứ XII, với một Cương lĩnh và tên gọi mới, trong một cuộc cải cách và «xoay trục» sâu rộng, gắn liền với một cuộc hồi sinh lịch sử của đất nước VN.
Nhân dân và thế hệ trẻ Việt Nam xứng đáng có một cuộc cách mạng hòa bình như thế. Thượng nghị sỹ McCain có một câu nói sâu sắc trong tuyên bố của ông ở Hà Nội ngày 8/8 vừa qua: «Tôi tin rằng Việt Nam có thể đáp ứng những yêu cầu do thời đại đặt ra, nêu gương về dân chủ, cai trị tốt theo luật pháp, phồn vinh, phát triển xã hội và bảo vệ môi trường, giữ vững nền độc lập của đất nước. Đây là gương sáng cho các nước trong vùng, kể cả cho người láng giềng phương Bắc, để họ tự hỏi rằng: Việt Nam làm được sao ta lại không làm được như Việt Nam?».
Blog Bùi Tín (VOA)

Thảm đỏ cho một giàn khoan Tàu trên đất liền Việt Nam?


Theo tin từ mạng vietnam.net thứ Hai vừa rồi: hơn 10.000 lao động nước ngoài trong đó 90% là người Tàu vừa được tuyển dụng bởi công ty Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh, chỉ chưa quá hai tháng sau những sự cố đẫm máu mà khu công nghiệp này là sân khấu.

Bắc Kinh trở lại, đầu ngẩng cao, nanh sắc nhọn

Trong một hoàn cảnh hợp tác lành mạnh giữa hai nước láng giềng và khuôn khổ trao đổi hai bên cùng có lợi, thì cái tin này lẽ ra có thể gây nên niềm lạc quan và thậm chí cả hy vọng của cư dân địa phương và của các nhà quan sát nước ngoài. Nhưng sự xâm nhập bạo liệt của giàn khoan Tàu cùng với đội tàu chiến hộ tống vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, sau những vụ gây hấn với Viking 2, Bình Minh 2, gây hấn với dân chài miền Trung Việt Nam đang tiếp tục xảy ra, thì sự trở lại của đoàn ngũ « lao động » Tàu – mà việc ra đi trước đây đã được tuyên truyền mạnh mẽ - mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Bắc Kinh trở lại, đầu ngẩng cao và nanh vuốt thật sắc nhọn. Nó đánh dấu lãnh thổ của mình ngay trong lòng Việt Nam! 

Bình cũ rượu cũ: "Nĩ hảo ma? Huānyíng! " [Chào bạn, khoẻ không ? Xin hoan nghênh !]

Những mối nghi ngờ cất lên từ một số công dân VN vậy là được xác nhận : cuộc mặc cả đã rõ ràng được tiến hành. Trong giai đoạn giàn khoan HKSY981, sự im lặng kéo dài của người trách nhiêm lớn nhất của « đảng lãnh đạo » trong những ngày đầu của vụ xâm nhập này có một ý nghĩa. Sự im lặng tiếp theo sau vụ rút lui đột ngột của giàn khoan và việc thả cũng đột ngột 13 dân chài VN bị giam giữ ở Hải Nam cũng có một ý nghĩa. Chúng rất giống với những tín hiệu của sự nhượng bộ từ phía VN sẽ tiếp theo sau, tức là những sự bỏ mặc chủ quyền thực tế mới. Những tuyên bố chắc nịch và xứng đáng từ chối một « tình hữu nghị viển vông » đổi lấy việc bỏ mặc chủ quyền, những tuyên bố chính trị bắt buộc tạo nên sức động viên trong và ngoài nước, nhanh chóng nhường chỗ trong miệng cũng nhà hùng biện có giọng phẫn nộ ấy, cho lời kêu gọi cảnh sát đàn áp các « phần tử tay sai của thế lực phản động nưóc ngoài » bla-bla-bla... Bình cũ rượu cũ. Không còn chuyện thử kiện Tàu ra toà án quốc tế. "Nĩ hảo ma? Huānyíng! ". Hoan nghênh… các đồng đô la Tàu.

Cuộc gây hấn mới mà dự án công nghiệp Hà Tĩnh gây nên chứng tỏ, nếu như vẫn còn cần phải chứng tỏ, rằng các nhà lãnh đạo ĐCSVN không thể hiện sự khác biệt chủ yếu với nhau về sự phụ thuộc vào chính quyền Tàu. Tất cả họ đều là cái rờ mọoc chính trị của các nhà lãnh đạo Bắc Kinh, buộc chặt vào đấy bởi những cuộc mặc cả cũ và rất mới, những cuộc mặc cả trong bóng tối cũng như không thể thú nhận. Những lời lẽ loanh quanh giả xã hội chủ nghĩa giả hữu nghị không còn che đậy được thực tế của mối quan hệ chủ-tớ. Và với các nhà dân chủ đáng thương, chỉ còn bước chuyển qua dùng sức mạnh hay đàn áp để buộc phải chấp nhận cái đường lối chính trị tàn hại và đáng xấu hổ của họ: sự hợp tác trái tự nhiên. 

"Thóat Trung" [tiếng Việt trong nguyên bản] hay "Cúi Trung" [nguyên bản]: một vực thẳm
Trách nhiệm

Trong khi ngày càng đông đảo các công dân VN nói về "Thoát Trung" [nguyên bản], thì những người tự xưng là đại diện về chính trị của họ không ngừng đưa họ lún sâu vào một sự phụ thuộc mà quốc gia sẽ ngày càng khó rút ra. Như thế, cái hố Tàu trở thành một vực sâu giữa nhóm lãnh đạo ấy và ý chí của nhân dân. Nó ngăn cản VN phát triển lành mạnh. Nó làm VN đông cứng và cô lập với phần còn lại của thế giới. Và trách nhiệm gây ra tình huống này không thể nào rõ ràng hơn. Trong hệ thống hiện tại của đảng duy nhất được thiêng hoá bởi điều 4 Hiến pháp, mọi phe cánh, mọi nhóm lợi ích hiện diện trong lòng Bộ Chính trị phải chịu trách nhiệm về sự phụ thuộc Tàu mang tính tàn phá đất nước. Trách nhiệm tập thể nhưng nhất là trách nhiệm cá nhân. Mỗi nhà lãnh đạo phải chịu trách nhiệm cá nhân. Không một ai trong lòng quyền lực trung ương có thể giữ im lặng trước sự phản bội các khát vọng của nhân dân hay đổ lỗi cho các chính quyền vùng miền, mà không đánh mất danh dự công dân của mình. Về phía mình, các chính quyền vùng miền, vốn đã nổi danh một cách đáng buồn vì sự hối thúc tàn bạo tịch thu đất đai của cải của nông dân, không thể viện dẫn quyền tự do kinh doanh cho những doanh nhân Tàu rõ ràng đang phục vụ cho chiến lược của Bắc Kinh. Họ sẽ không thể còn buộc tội quản lý yếu kém cho các ban tổ chức của các khu kinh tế địa phương khi xảy ra các sự cố sẽ không thể không xảy ra giữa bọn chiếm đóng không được mong muốn và một quần chúng địa phương bực tức vì sự chung sống bị áp đặt ấy ; từ thực tế sống, quần chúng cảm nhận điều này như một sự khiêu khích thường trực đối với tình tự dân tộc và với những lợi ích tức thời của mình. Tóm lại, trong lòng các cấp của Đảng từ trên xuống dưới, không ai còn có thể chơi trò đà điểu trước cái điều mà nhiều công dân và một số chiến sĩ dũng cảm đã tố cáo từ lâu: hiểm hoạ chết người của sự Tàu hoá đang đe doạ quốc gia. Sự xâm nhập của giàn khoan đã đem đến cơ hội tái cân bằng nền kinh tế bằng cách dần dần lấy lại thế làm chủ. Cơ hội đã bị ĐCSVN dứt khoát khước từ. 

Tiến tới những « Ukraine » kiểu Tàu ? 

Mượn cái cớ giả dối là phát triển, đảng này, ngày càng « lạ » đối với quốc gia và dân tộc mình, liên tục mở cửa nhập khẩu một lượng lao động Tàu thường không có chuyên môn, số cư dân bùng nổ trong xã hội VN, một xã hội đang làm mồi cho cuộc khủng hoảng toàn cầu trong đó nạn thất nghiệp đánh vào hằng trăm ngàn người trẻ buộc phải đi bán sức lao động ở nước ngoài… Trong một đất nước mà hằng nghìn hecta phần lớn nằm ở những vùng chiến lược đã được đem cho thuê nhiều thập niên, tức là trên thực tế bị nhượng cho bọn bành trướng Bắc Kinh đeo mặt nạ, các nhà lãnh đạo VN đang cầm quyền lại còn khuyến khích cho làn sóng mạnh thêm… Bao nhiêu giàn khoan Tàu trên đất liền đã từ nhiều năm nay lặng lẽ khoan vào di sản cha ông của VN để hút lên tài nguyên ? Và thế đó, sau khi đã bán đổ bán tháo những tài nguyên thiên nhiên, năng lượng và kỹ nghệ của quốc gia, các nhà lãnh đạo nước này sắp sửa bật đèn xanh để hy sinh thêm nữa những nguồn nhân lực… và thậm chí còn hơn thế nữa. Hằng nghìn gia đình Tàu mới sắp được định cư. Những gia đình khác sắp được lập nên tại chỗ. Họ sắp làm việc trong các khu kinh tế mà người VN bình thường sẽ bị trục ra ngoài và các chính quyền địa phương sẽ chỉ có thể vào sau khi đã lễ phép chìa chân ra cho họ khám. Họ sẽ sống theo kiểu Tàu trong những con phố, khu phố, quận huyện tự quản mà chính quyền VN thực sự chỉ là những kẻ làm công dễ bảo… Đôi khi, do được Bắc Kinh ngầm khuyến khích bằng tài chính, những cộng đồng Tàu này sẽ sống trong các điều kiện ưu việt hơn hằng ngàn gia đình VN quằn quại bởi nạn thất nghiệp và đồng lương chết đói… Họ sẽ áp đặt ở đó luật lệ kinh tế và do đó áp đặt những chọn lựa chính trị của mình. Những kẻ chiếm đóng mới ấy sắp chủ động gieo trên đất VN một dòng giống Tàu, dòng giống này có thể một ngày nào đó – tại sao không hình dung trước nhỉ ? – sẽ đòi quyền lãnh thổ. Xứ Ukraine kiểu Tàu. Tàu hoá bằng huyết thống. Trong trường hợp có những sự ngập ngừng ở cấp địa phương hay kháng cự ở cấp toàn quốc trước mỗi chấn động mới của nền chính trị Đại Hán [nguyên văn], các nhà lãnh đạo VN không thể không tính đến sức mạnh gây bất ổn của những cái túi thuốc nổ bằng người ở trên đất liền mà mồi lửa có thể được châm từ Bắc Kinh và được tiếp sức tại chỗ bằng những tên mật vụ địa phương người Tàu hay người Việt đánh thuê. Và lúc đó không phải là vài cuộc biểu tình « nhấn nút », « đuợc phép » của Hà Nội để gỡ mặt mũi như vào thời điểm giàn khoan HYSY981, sẽ đưa đến sự thay đổi. 

Vũng Áng xác nhận : con vịt VN sẽ bị quay kiểu Tàu !

Việc trở lại của người lao động Tàu ở Vũng Áng là một thông điệp rõ ràng xác nhận sự đồng loã quả tang: Bắc kinh và Hà Nội thoả thuận về điều cốt yếu : « hiện đại hoá » và « phát triển » của VN sẽ được nấu bằng nước xốt Tàu, vì lợi ích « Đại cục » [nguyên văn], mà nhịp điệu được xác định bởi các nhà lãnh đạo Tàu và được hợp thức hoá bởi các nhà lãnh đạo ĐCSVN sau lưng nhân dân mình. Cái ĐCSVN ngày hôm nay, không thể nhận ra nếu so sánh với cái đảng hôm qua, gánh mọi trách nhiệm lịch sử và sớm muộn sẽ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử…

Ghi chú của tác giả dành cho các cư dân VN gốc Tàu và những người lao động Tàu chân chính :
Xin các công dân VN gốc Tàu giản dị không phật lòng vì vài dòng phẫn nộ trên. Chúng không hề nhắm tới họ. Xin những người lao động Tàu bị bóc lột bởi một chế độ độc tài không coi những lời này như kêu gọi chủ nghĩa chủng tộc. Tác giả ở đây chỉ chỉ thẳng một thực tế : các nhà lãnh đạo của hai đảng CS Tàu và VN này không động tâm khi sử dụng quyền lực toàn trị của họ cho những mục đích lợi lộc riêng tư đi ngược lại các lợi ích nhân dân hay quốc gia… Trong khi che giấu những trách nhiệm khủng khiếp của mình, họ sử dụng những người này nhằm cố tình làm trầm trọng thêm sự đói nghèo, thất vọng, sỉ nhục của những người khác. Họ không chuẩn bị tình bạn mà lòng thù hận. Họ không chuẩn bị hoà bình mà những tấn bi kịch mới cho cả hai cộng đồng. 

A.M.

André Menras Hồ Cương Quyết

Boxit VN 

Tìm hiểu sự thật qua hai bài viết về việc TT Ngô Đình Diệm đã từng giúp gạo cho dân Tây Tạng

TT Ngô Đình Diệm đã từng giúp gạo cho dân Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ?


Vài tháng trước trên internet xuất hiện bài viết “Câu chuyện thật cảm động của đức ĐẠT LẠI LẠT MA nói về ĐỆ NHẤT VNCH” với nội dung chính:

Ngày 20.09.2013 khi người Việt tại Đức được vinh dự đón Đức Dalai Lama tại chùa Viên Giác, Ngài đã kể lại 1 câu chuyện thật cảm động. Những thập niên 50, Mao Trạch Đông xua quân vào Tây Tạng giết sư, đốt chùa và gây ra hằng hà xa số tội ác với 1 dân tộc Tây Tạng hiền lành chịu đựng. Năm 1959 Đức Dalai Lama phải cùng dân tộc của Ngài từ bỏ quê hương lên đường tỵ nạn. TQ lúc bấy giờ như con hổ đói, họ dùng đủ mọi cách để truy lùng ...Ngài.   Khoảng thời gian đó trên thế giới ít người biết và để ý đến tình hình xảy ra ở Tây Tạng, và cũng chẳng ai biết gì về 1 thanh niên với nụ cười thật nhân hậu đang dìu dắt dân tộc mình lánh nạn trước mũi súng bạo tàn của Mao Trạch Đông. Ấn Độ luôn có đụng độ với TQ về vấn đề biên giới, vi vậy họ không muốn làm tình hình căng thẳng thêm, nên cũng chẳng tha thiết giúp đỡ đoàn người tỵ nạn đến từ Tây Tạng. Tin tức về tình hình bi đát từ Tây Tạng chẳng được loan truyền, lại bị TQ cô lập thông tin toàn diện, nên thế giới chẳng ai biết đến mà quan tâm.  Đoàn người tỵ nạn vì vậy thiếu thốn cơ cực đủ điều, tình hình lúc bấy giờ thật nghiệt ngã.

May thay ở vùng Đông Nam Á có 1 vị Tổng Thống cũng nhân đạo không kém. Ông từng biết thế nào là tỵ nạn CS, vì chính ông cũng đã mở rộng vòng tay đón tiếp và giúp đỡ hằng triệu đồng bào của ông chạy nạn CS từ Bắc vào Nam... Đó là cố TT Ngô Đình Diệm, một vị Tổng Thống Công Giáo, đã âm thầm gửi hàng tấn gạo để cứu khổ những người Phật Giáo Tây Tạng. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, Đức Dalai Lama bồi hồi khi kể lại sự giúp đỡ của cụ Diệm đối với dân tộc của ông vào những ngày tháng khó khăn nhất”.


Vài hôm sau tôi nhận bài viết phản bác bài viết trên với cái tựa khá dài  “ĐỨC DALAI LAMA, ÔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM VÀ MẶC CẢM TỘI LỖI CỦA NHÓM “HOÀI NGÔ”” của tác giả Nguyễn Kha. Tác giả dành khá nhiều công sức để tìm kiếm gần như tất cả các phương tiện truyền thông thông dụng, từ google cho đến các trang web Tây Tạng và nhất là nghe kỹ youtube thu lại buổi thuyết pháp của Đức Đạt Lai Lạt Ma ở chùa Viên Giác.

Theo tác giả Nguyễn Kha, ngoài ba lần nhắc đến Việt Nam trong chiến tranh, trong toàn bộ buổi thuyết pháp Đức Dalai Lama đã không còn đả động gì đến Việt Nam nữa. Nhất là Ngài HOÀN TOÀN KHÔNG NÓI MỘT TIẾNG “PRESIDENT DIEM” HAY MỘT TIẾNG “RICE DONATION” NÀO CẢ. Do đó, dĩ nhiên là không có câu chuyện hoang đường “Đức Dalai Lama bồi hồi khi kể lại sự giúp đỡ của cụ Diệm” đã “âm thầm gửi hàng tấn gạo để cứu khổ những người Phật Giáo Tây Tạng.” như “Chị Hoa Lan” đã gian trá phịa ra”.

Đến Viên Giác, Hannover, Đức

Một lần, bạn tôi, Luật sư Nguyễn Xuân Phước ở Dallas gọi để thảo luận về chuyện “TT Ngô Đình Diệm tặng gạo cho dân Tây Tạng” này. Tôi nói với anh, trên quan điểm chính trị và nhân đạo, tôi tin là có nhưng thú thật tôi không chứng minh được bằng tài liệu nào. Biết tôi sắp đi Đức, anh Phước dặn tôi để đích thân nhờ Hòa Thượng Thích Như Điển, Phương trượng chùa Viên Giác, Hannover xác nhận dùm chuyện “hàng tấn gạo” này. Tôi hứa sẽ bạch với thầy.

Tôi đến Hannover chiều thứ Năm tuần trước. Lần đầu đến viếng chùa Viên Giác, nhưng về tình cảm, với tôi đây là chuyến trở về. Viên Giác Hannover không có bóng đa già và những mùa thu ngập lá như Viên Giác Hội An. Viên Giác Hannover  không có thằng bé ngồi nhìn bóng trăng soi trên sân gạch mà nhớ đến mẹ mình trong những đêm rằm Vu Lan tháng Bảy như Viên Giác Hội An. Cây đa già đã chết, thằng bé đã đi xa nhưng ký ức của một phần đời cô đơn nhất vẫn còn nguyên vẹn trong tâm hồn nó.

Sau những chuyện riêng tư, thăm hỏi sức khỏe, tôi bạch với Hòa thượng Thích Như Điển trong thời gian Đức Đạt Lai Lạt Ma viếng thăm chùa Viên Giác hôm 20 tháng 9, 2013, khi ngài thuyết pháp, khi ngài trò chuyện, khi ngài nói trong chương trình, khi ngài thăm hỏi ngoài chương trình, có bao giờ Đức Đạt Lai Lạt Ma nhắc đến việc “TT Ngô Đình Diệm, một vị Tổng Thống Công Giáo, đã âm thầm gửi hàng tấn gạo để cứu khổ những người Phật Giáo Tây Tạng” không?

Hòa thượng Như Điển xác định “Không”.  

Nhưng rồi hòa thượng nói tiếp, sau khi đọc bài viết chính hòa thượng cũng thắc mắc về chuyện “hàng tấn gạo” và bảo các đệ tử, trong đó có nhiều người tu học tại Ấn Độ truy cứu tài liệu để tìm xem nếu Việt Nam Cộng Hòa đã từng viện trợ gạo cho nhân dân Tây Tạng. Ngày 7 tháng 8 vừa qua, hòa thượng nhận được kết quả truy cứu.

Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã hai lần tặng gạo cho dân tỵ nạn Tây Tạng

Tài liệu xác nhận Việt Nam Cộng Hòa đã có cứu trợ gạo cho dân tỵ nạn Tây Tạng tại Ấn, và không chỉ cứu trợ “hàng tấn gạo”, vài chục ngàn tấn mà đã gởi hai lần tổng cộng một ngàn năm trăm tấn gạo qua trung gian chính phủ Ấn. Hòa thượng chuyển cho tôi nguyên văn tài liệu và cả đường link dẫn đến tài liệu. Ngài cũng khuyến khích tôi dịch các đoạn liên hệ đến Việt Nam để phổ biến cho công chúng. “Sự thật cần phải làm sáng tỏ”, thầy dặn tôi như thế.

Tôi thật có duyên với câu chuyện “hàng tấn gạo” này vì người đón gia đình tôi ở phi trường và cả nhà ga Berlin lại là chị Hoa Lan. Chúng tôi không biết nhau trước. Chị ở Berlin nên Hòa thượng Phương Trượng chùa Viên Giác nhờ chị đón chúng tôi ở phi trường, đưa sang nhà ga đi Hannover và đón chúng tôi khi về lại Berlin. Khi chị đón tôi ở nhà ga Berlin, trên đường về khách sạn, tôi hỏi có phải chính chị đã nghe đức Đạt Lai Lạt Ma nói rằng “TT Ngô Đình Diệm, một vị Tổng Thống Công Giáo, đã âm thầm gửi hàng tấn gạo để cứu khổ những người Phật Giáo Tây Tạng” hay không? Chị Hoa Lan trả lời “Không”. Chị Hoa Lan cũng không biết ai đã dùng tên chị để đưa vào bài viết. Vì tôi đã được hòa thượng xác nhận bằng tài liệu chính thức của chính phủ Ấn nên việc chị Hoa Lan có nói hay không không còn là chuyện quan trọng.

Giá trị của tài liệu

Tài liệu do Hòa thượng Như Điển chuyển dày 116 trang do Trung Tâm Nghiên Cứu Chính Sách và Quốc Hội Tây Tạng (Tibetan Parliamentary and Policy Research Centre) công bố năm 2006. Trung tâm đặt văn phòng tại H-10, 2nd Floor, Lajpat Nagar - III, New Delhi - 110024, INDIA.  Đây là tổng kết các biên bản ghi lại các buổi phỏng vấn các lãnh đạo trong chính phủ Ấn Độ. Những người được phỏng vấn có Thủ tướng Shri Jawaharlal Nehru, Bộ Trưởng Ngoại Giao Shrimati Lakshmi Menon, Bộ trưởng Thương mại Shri D.P. Karmarkar, Thứ trưởng Ngoại Giao Shri A.K. Chanda, Bộ trưởng Thương Mại và Kỹ Nghệ Shri T.T. Krishnamachari và nhiều viên chức cao cấp khác có liên hệ đến tiến trình định cư người tỵ nạn Tây Tạng tại Ấn từ năm 1952 đến năm 2005.

Phỏng vấn Thủ tướng Nehru

Ngày 19 tháng 12 năm 1960, người phỏng vấn tên Shri Harihar Patel hỏi Thủ Tướng Shri Jawaharlal Nehru: “Thủ tướng vui lòng cho biết tên các quốc gia, cơ quan cứu trợ tư có liên hệ đến công việc cứu giúp và định cư người tỵ nạn Tây Tạng tại Ấn và số lượng cũng như tên các trại do các cơ quan đó điều hành tại Ấn, Sikkim và Bhutan?

Thủ tướng Shri Jawaharlal Nehru: “Các chính phủ Úc, Mỹ và Tân Tây Lan đã viện trợ 10 lakhs Rupees, 4,75,000 Rupees, 2,63,920 Rupees theo thứ tự để chính phủ Ấn chi dùng cho các chương trình tỵ nạn Tây Tạng. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa tặng 1300 tấn gạo”.

Các cơ quan thiện nguyện tư cung cấp thức ăn, áo quần, thuốc men v.v. gồm có (1) Co-operative for American Relief Everywhere; (2) American Emergency Committee for Tibetan Refugees; (3) Catholic Relief Services in India; (4) National Christian Council of India; (5) World Veterans’ Federation; (6)  Indian Red Cross Society; (7) Junior Chamber International; (8) The Buddhist Society of Thailand. Không có một trại tỵ nạn nào được đặt dưới sự điều hành bởi các cơ quan từ thiện ngoại quốc.”

Phỏng vấn Bộ Trưởng Ngoại Giao Shrimati Lakshmi Menon

Ngày 30 tháng Tư, 1962,  người phỏng vấn tên Shri N. Sri Rama Reddy phỏng vấn Bộ Trưởng Ngoại Giao Ấn Shrimati Lakshmi Menon: “Thủ tưởng có vui lòng cho biết đúng hay không rằng Chính phủ Nam Việt Nam đã đề nghị tặng 200 tấn gạo để cứu giúp người tỵ nạn Tây Tạng tại Ấn Độ”. Bộ trưởng Ngoại Giao Ấ Shrimati Lakshmi Menon đáp “Đúng vậy, thưa ông”.

Như vậy, việc chính phủ Việt Nam Cộng Hòa không chỉ một lần mà hai lần và cũng không chỉ vài ngàn mà hàng trăm ngàn tấn gạo là chuyện thật.

Người xác nhận nghĩa cử cao quý của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa không phải là một viên chức cấp thấp chăm lo công việc cứu trợ hay một phóng viên báo chí góp nhặt tin tức đó đây mà chính từ lời phát ngôn trang trọng của cố Thủ Tướng  Shri Jawaharlal Nehru, người có thẩm quyền cao nhất của chính phủ Ấn và cũng là nhà kiến trúc nên quốc gia dân chủ Ấn Độ hiện đại ngày nay.

Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa tặng gạo cả hai lần đều qua trung gian của chính phủ Ấn và các trại tỵ nạn Tây Tạng ngày đó như Thủ Tướng Shri Jawaharlal Nehru xác nhận, đều đặt dưới quyền điều hành của các cơ quan xã hội Ấn nên đức Đạt Lai Lạt Ma có thể không biết.

Lý do không “hoang đường” mà rất đơn giản và dễ hiểu.

Về mặt nhân đạo, việc cố Tổng thống Ngô Đình Diệm tặng gạo cho nhân dân Tây Tạng phát xuất từ tình người. TT Ngô Đình Diệm đâu cần phải vượt qua hàng rào tôn giáo như người viết bài gán ghép cho cố tổng thống. TT Ngô Đình Diệm cũng không phải “âm thầm” giúp đở chỉ vì ngài là“Tổng Thống Công Giáo” mà lại giúp đở “những người Phật Giáo Tây Tạng”. Đạo Công Giáo chẳng những không cấm cản mà còn khuyến khích con cái Chúa giúp đở những người khó khăn, đói khát, chịu đựng không cùng tôn giáo. Hình ảnh Mẹ Teresa sẽ mãi mãi như ánh trăng thương yêu soi sáng sông Hằng Hindu Ấn Độ. Hàng triệu người Việt tỵ nạn Cộng Sản sau 1975 đã vượt qua được chặng đường đầu đầy khó khăn phần lớn cũng nhờ vào bàn tay cứu giúp của những người không cùng tôn giáo.

Về mặt chính trị, cố Tổng thống Ngô Đình Diệm chắc chắn biết rằng Việt Nam Cộng Hòa và Tây Tạng có nhiều điểm giống nhau về hoàn cảnh lịch sử và địa lý chính trị. Hai dân tộc từng chịu đựng dưới ách thống trị của phong kiến Trung Hoa, hai quốc gia nhỏ chịu số phận vùng trái độn sát biên giới Trung Cộng, hai cuộc di dân tìm tự do trong đói khát, chịu đựng, viện trợ gạo, do đó, là một cách để thế giới thấy rằng Việt Nam Cộng Hòa luôn đứng về phía những người cùng chiến tuyến tự do. Tổng thống Ngô Đình Diệm không làm việc đó trong “âm thầm” mà đã chính thức thông báo cho Thủ tướng Ấn Độ Shri Jawaharlal Nehru biết và được thủ tướng vui mừng đón nhận. Ngày nay rất nhiều quốc gia có cảm tình với Tây Tạng nhưng trong thời điểm 1960 chỉ vỏn vẹn bốn quốc gia, trong đó có Việt Nam Cộng Hòa đã đóng góp trực tiếp vào việc cứu trợ dân tỵ nạn Tây Tạng. Và trong số bốn quốc gia, Việt Nam Cộng Hòa có thể là nước nghèo nhất về của cải nhưng giàu hơn nhiều cường quốc về lòng nhân đạo.

Hai lý do đó chẳng “hoang đường” nhưng rất đơn giản và dễ hiểu mà vị lãnh đạo một quốc gia cùng số phận với Tây Tạng hẳn phải biết.

Cố Tổng thống Ngô Đình Diệm có đức tính sống cao cả hơn và có một tâm hồn trong sáng hơn nhiều người đang “ca tụng” hay “vinh danh” ngài.  Nếu biết kính trọng, hãy để ngài là cố Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa, đừng cô lập ngài thành một vị “Tổng Thống Công Giáo”. Lịch sử để lại nhiều vết thương đau nhưng không có vết thương đau nào là của riêng Công Giáo hay Phật Giáo mà là vết thương đau của dân tộc.

Phản bác bài viết “Câu chuyện thật cảm động của đức ĐẠT LẠI LẠT MA nói về ĐỆ NHẤT VNCH”, tác giả của bài “ĐỨC DALAI LAMA, ÔNG NGÔ ĐÌNH DIỆM VÀ MẶC CẢM TỘI LỖI CỦA NHÓM “HOÀI NGÔ” cũng chẳng xây dựng hay tích cực gì hơn. Thái độ hiềm khích, hằn học thể hiện ngay trong cách dùng từ, đặt tựa.  

Không thể đánh giá một con người đã sống, một biến cố đã xảy ra hơn nửa thế kỷ bằng tiêu chuẩn ngày nay. Phương pháp đó thiếu đặc tính khách quan và lịch sử. Dân chủ là một tiến trình từ thấp đến cao, từ non trẻ đến trưởng thành chứ không phải là một sản phẩm được chế tạo theo một công thức, mẫu mực nhất định hay được nhập từ một quốc gia nào. Nền dân chủ Mỹ trả giá bằng sinh mạng của sáu trăm ngàn người lính hai miền trong năm năm nội chiến. Nền dân chủ Nam Hàn cũng phải chịu đựng ám sát, đảo chính, độc tài, tham nhũng trước khi trở thành một trong G20 của thế giới ngày nay.

Việt Nam Cộng Hòa, sau hiệp định Geneva, từ một thường dân cho đến nguyên thủ quốc gia đều bắt đầu hành trình dân chủ đầy gai góc bằng hai bàn tay trắng, vừa học vừa hành trong máu và nước mắt. Không ai muốn nhưng đã để lại những hố sâu, những vết nứt trên đường đi của các thế hệ hôm nay. Một người Việt Nam có trách nhiệm, nếu không giúp lấp lại những cách ngăn, không giúp xoa dịu nỗi đau, không giúp bắt một nhịp cầu cảm thông thì cũng không nên đào sâu thêm hố hận thù, chia rẽ trong lòng một dân tộc đang quá khao khát thương yêu và đoàn kết.

Trần Trung Đạo
(Trên xe lửa từ Berlin đi Prague, chiều 26-8-2014)


Tham khảo:
- Indian Parliament on the issue of Tibet RAJYA SABHA DEBATES 1952 -2005 (http://www.tpprc.org/publication/rajya_sabha_debates_on_tibet-2006.pdf)

Trần Trung Đạo