Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Phượt và phá


Vài năm trở lại đây, đi phượt đã được rất nhiều bạn trẻ hưởng ứng. Mỗi khi đến mùa hoa cải, tam giác mạch, dã quỳ, đào rừng… những đoàn phượt từ khắp nơi cũng ùn ùn từ miền xuôi đổ lên miền ngược. Nhưng thay vì “chỉ để lại dấu chân” như tuyên ngôn của những phượt thủ chân chính nhiều bạn trẻ lại đang để lại cả rác và sự phá hoại hoa màu cho người dân bản địa.



Ảnh bên:Một nhóm phượt mặc áo cờ đỏ sao vàng nhưng thản nhiên đi xe máy vào giữa vườn cải để chụp hình. 



Vô tư “dẫm nát” lên cảnh quan thiên nhiên
 
Mới đây, chính những người trong một nhóm đi phượt đã rất “hồn nhiên” chia sẻ trên mạng xã hội FB những hình ảnh cả nhóm mang cả xe máy vào giữa một vườn hoa cải tại Mộc Châu, Sơn La, rồi thoải mái tạo dáng chụp hình. Dễ thấy nhất trong tấm hình là toàn bộ phần hoa cải bị dẫm nát dưới chân của nhóm bạn trẻ vô ý thức này. Khi 3 tấm ảnh được post lên một vài diễn đàn dành cho dân phượt trên FB, ngay lập tức đã nhận được vô số “gạch, đá” từ phía cư dân mạng.
 
Một bạn trẻ bình luận: "Ở nhà, bố mẹ các bạn trồng rau rồi người ta thả trâu vào phá, các bạn có chịu được không? Hoa cải người ta trồng lấy hạt mà các bạn phi cả xe vào dẫn nát, tôi không hiểu các bạn ý thức đến đâu. Cho dù các bạn trả tiền cho phần bị dẫm nát thì thử tưởng tượng, nếu 5-6 đoàn phượt, đoàn nào cũng vào chụp, cũng ý thức như các bạn thì còn đâu hoa cải làm nền nữa chứ".
Rất nhiều hoa cải đã bị nhóm phượt này dẫm nát bươm.
Tuy nhiên, bên cạnh những ý kiến phản đối sự vô ý thức của nhóm bạn trên vẫn có những ý kiến tỏ ra thông cảm, hay bảo vệ họ và cho rằng vài ba tấm hình không thể chứng minh nhóm bạn đã phá hoại, có thể chỉ đi theo “lối mòn” để lại từ những nhóm phượt trước hay không thể chỉ đứng bên ngoài vườn cải để chụp, ảnh sẽ rất chán…
 
Điều này cũng phần nào cho thấy sự khác biệt trong suy nghĩ của những bạn trẻ về văn hóa Phượt. Đây cũng không phải lần đầu chuyện dân phượt với ý thức kém dẫn tới tình trạng phá hoại hoa màu, ảnh hưởng tới cảnh quan, xả rác bừa bãi tại các điểm đến… Những cánh đồng tam giác mạch cũng từng tan tác khi bị quá nhiều đoàn phượt thoải mái đi xe máy vào giữa ruộng để tận hưởng cảm giác “thiên nhiên” và chụp ảnh. Những vườn chè xanh ngát cũng đã từng bị gãy nát vì quá nhiều người đổ xô đến “dẫm, đè lên” để chụp ảnh tạo dáng. Mái chóp của đỉnh Fanxipang cũng từng bị khắc tên, thậm chí bê hẳn lên khỏi mặt đất bởi những nhóm đi phượt vô ý thức.  Cũng bởi vậy, hiện rất nhiều nơi tỏ ra “dị ứng” với các nhóm phượt, thậm chí họ đã phải chịu sự xua đuổi, khó chịu từ người dân bản địa.
Đi cả xe máy vào cánh đồng hoa tam giác mạch.
Phóng viên Sống Mới cũng từng chứng kiến cảnh T.A 26 tuổi, mới đi phượt từ Hà Giang về Hà Nội khoe “chiến lợi phẩm” là cả ôm hoa tam giác mạch. Khi được hỏi rằng: có ý thức được việc hái hoa sẽ ảnh hưởng tới người trồng không? T.A khá thản nhiên trả lời: “Cả cánh đồng lớn thế lấy một tẹo có sao đâu”. Nếu suốt cả mùa tam giác mạch, từng đoàn phượt lớn, nhỏ đều có suy nghĩ như T.A, ai cũng cố ngắt một ôm hoa tam giác mạch mang về làm kỷ niệm thì không bao lâu những cánh đồng hoa tam giác mạch sẽ nhanh chóng bị xóa sổ và những người đến sau sẽ chẳng còn gì để ngắm.
 
Dân phượt kỳ cựu cũng buồn chuyện phá hoại
 
Long Vũ, thành viên thường xuyên của một nhóm chuyên đi phượt tại Hà Nội chia sẻ: thực sự rất buồn và bức xúc vì thấy những cảnh trên, nó đã làm xấu đi hình ảnh của dân phượt chân chính.
 
Long chia sẻ: “Trong những chuyến đi, mọi người thường đặt nguyên tắc bảo vệ môi trường lên hàng đầu, thành viên không được vứt rác bừa bãi, không hái hoa bẻ cành. Rác cho vào túi, bỏ vào thùng rác ở điểm nào đó chứ tuyệt đối không đem vứt bừa bãi. Tuy nhiên vào thời điểm hiện tại đi phượt không chỉ là đam mê mà còn là “mốt” thu hút nhiều bạn trẻ. Có những chuyến đi chỉ với mục đích chụp ảnh, post lên FB khoe mẽ với bạn bè mình đã đi đây đi đó, sẵn sàng dẫm lên hoa lá, bẻ cành… để có được vài bức ảnh đẹp. Dân đi phượt cũng có người này người kia, có những người ý thức rất tốt nhưng cũng có những bạn trẻ không hiểu thấu đáo ý nghĩa của phượt nên đã có cách xử sự chỉ có thể nói là ý thức quá tồi”. Không ít lần nhóm phượt của Long đã phải chịu sự cáu giận, chửi mắng khi nhắc nhở những đoàn phượt khác có ý thức hơn.
 
Long cho biết, khá nhiều “phượt thủ” kỳ cựu luôn ghi nhớ trong mỗi chuyến đi là "Không lấy gì ngoài những tấm ảnh, không để lại gì ngoài những dấu chân" để gìn giữ cảnh quan môi trường. Thậm chí, một số nhóm phượt cũng đang có những hoạt động tích cực để dọn rác, đảm bảo môi trường hay tuyên truyền ý thức cho những nhóm bạn đi phượt tại nhiều điểm đến. Ngay chủ nhật tuần vừa rồi, một nhóm các bạn trẻ đi phượt cũng đã đến khu vực nhà hoang của Ba Vì để nhặt và dọn rác bởi nơi đó, dù được rất nhiều đoàn khách tham quan đến chụp ảnh vì cảnh đẹp nhưng cùng với đó, họ vô tư xả rác cho ngôi nhà không chỉ “hoang” mà còn bẩn, ngập ngụa trong rác thải.
 
Với nhiều hành động gây ấn tượng xấu như trên, một bộ phận người đi phượt vô ý thức đang khiến hình ảnh các “phượt thủ” trở nên xấu đi trong mắt nhiều người dân bản địa và những người yêu môi trường. Khoảng cách giữa “phượt” với “phá” khá gần nhau nhưng không phải bạn trẻ nào cũng đủ ý thức để nhận biết được điều này và có những chuyến đi có ý nghĩa. Bởi vậy, đi phượt không chỉ có “xách ba lô lên và đi” mà còn phải mang trong mình cả ý thức về văn hóa, và ứng xử hiểu biết, có giáo dục tại mỗi điểm đến.
  Nguồn ảnh: sưu tầm
Ngân Hà

Theo SM

Điếu văn giã biệt Long Thành


Thực ra Long Thành đã chết từ lâu trong lòng dân. Chết không phải do ĐBQH khi có tới 81,49% đồng thuận tiếp tục ba mức phiếu tín nhiệm. Long Thành chết vì mang trong mình quá nhiều bệnh. Chết vì đó là tâm nguyện của nhân dân. Chết vì chưa đủ căn cứ để được sống.

Long Thành chết vì ngay từ đầu nó đã mấy lần bộc lộ sự gian dối, man trá (nhà đầu tư). Long Thành không thể sống khi đất nước gặp khó khăn, nợ công chạm ngưỡng, thủ tướng đang kêu gào không để vỡ nợ.

Long Thành chết vì sai ngay cả phép tính cộng cực kỳ đơn giản cấp tiểu học 7,8 + 3,3 + 7 = 18,7 tỷ USD (ĐB Ngô Văn Minh). Chết vì những con số lạc quan đến mức… ngây thơ. Chết vì cuối năm 2013, cử tri TP. HCM đã gửi kiến nghị lên UBTV QH, Chính phủ, Bộ GTVT yêu cầu chưa xây sân bay Long Thành, mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất.

Long Thành chết vì được “xây dựng trên tinh thần duy ý chí” (PGS TS Nguyễn Thiện Tống), chết vì sẽ không “cạnh tranh với ai” (TS Trần Đình Bá).

Long Thành chết vì bản thân chỉ là sự sửa sai (ĐB Lê Nam, ĐB Trần Thị Quốc Khánh), chết vì mất lòng tin, vì quá nhiều nghi ngờ (ĐBQH Dương Trung Quốc). Long Thành chết vì chi phí đề xuất xây dựng đắt gấp đôi bình quân trên thế giới (TS Trần Hữu Minh).

Long Thành chết vì Tân Sơn Nhất chưa thực sự quá tải và với hiện trạng Việt Nam thì chưa biết đến bao giờ nó mới quá tải. Long Thành chết vì Tân Sơn Nhất vẫn có thể mở rộng, đất ở Tân Sơn Nhất vẫn còn thừa thãi đến mức người ta còn lấy làm sân golf. Chết vì khi thực sự cần, có thể mở rộng Tân Sơn Nhất với 2 tỷ đô chứ không cần Long Thành với 18,7 tỷ đô (TS Nguyễn Bách Phúc).

Long Thành chết vì 21 cảng hàng không lớn nhỏ được chính phủ xây dựng hoạt động có lãi, hiệu quả chỉ ở... 3 sân bay, chết vì hứa hẹn mà sau 4 năm, Cần Thơ chưa đón 1 chuyến bay ngoại.

Long Thành chết vì ĐBQH vạch ra bệnh “thèm ngân sách”, “thích hoành tráng” (ĐB Lê Như Tiến). Chết vì "tiêu tiền thì đạt, kiếm tiền thì không” (ĐB Nguyễn Đức Kiên). Chết vì rất rất nhiều khả năng xây xong Long Thành, đất nước không những không “cất cánh” mà còn… gãy cánh.

Long Thành chết vì có những người như PGS, TS Nguyễn Thiện Tống, TS Nguyễn Bách Phúc, TS Trần Hữu Minh, ĐB Huỳnh Nghĩa, ĐB Đỗ Mạnh Hùng. Long Thành chết vì có rất nhiều những người dân không đành lòng xuôi tai, ngậm miệng để đất nước bị tàn hại.

Long Thành chết chứng tỏ chân lý, lẽ phải vẫn còn sức mạnh và đất sống. Long Thành chết bởi cái lý không chủ nhà cấp 4 nào sắp vỡ nợ lại đi vay tiền mua rolls royce để làm taxi.

Cái chết - sự chia lìa hầu như đem cho người ta cảm giác đau khổ, xót thương. Nhưng cũng có cái chết được hồi hộp mong ngóng từng giây từng phút và Long Thành là một trong những cái chết như vậy. Người dân thở phào, hể hả, loan tin, mừng vui như tai qua, nạn khỏi, như trúng sổ số. Chết mà được người đời mong mỏi thì nên chết càng nhanh càng tốt.

Nhân dân Việt Nam nguyện cầu cho Long Thành yên giấc ngàn thu!

N.V.H



Nguyễn Văn Hoàng


Theo FB Hoang Nguyen Van

Giáo sư Hồng Lê Thọ, chủ trang blog Người Lót Gạch bị bắt

Bà Đầm Xòe/ Blog BĐX
Gs Hồng Lê Thọ
Theo thông cáo của cổng thông tin điện tử bộ công an, vào hôi 10.30 đêm ngày 29/11/2014, cơ quan an ninh điều tra TP.HCM đã ‘bắt quả tang’, sau đó ‘khám xét khẩn cấp’ và bắt giam ông Hồng Lê Thọ – chủ trang blog Người Lót Gạch.

Giáo sư Hồng Lê Thọ, 65 tuổi, là một việt kiều Nhật hồi hương, hiện đang cư trú tại Sài Gòn. Trang blog Người Lót Gạch thường đăng tải các bài bình luận thời sự và điểm tin của ông này hiện đã không thể truy cập được.

Cổng thông tin điên tử bộ công an dẫn lời cơ quan điều tra cáo buộc ông Hồng Lê Thọ vi phạm điều 258 bộ luật hình sự vì “đăng tải các bài viết trên mạng Internet có nội dung xấu, thông tin sai lệch làm giảm uy tín, mất lòng tin trong nhân dân với cơ quan Nhà nước”.
Đáng chú ý, vụ bắt người lần này được cơ quan công an khẳng định là ‘dựa theo tin tố giác của quần chúng’, dẫn đến hành động ‘bắt quả tang’.

Một lần nữa, nhà cầm quyền CSVN tiếp tục sử dụng điều luật 258 để gia tăng đàn áp và bỏ tù những ý kiến đối lập. Hồi tháng 5 vừa qua, hai người điều hành trang blog Anh Ba Sàm là ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy cũng đã bị bắt giam đến nay chưa xét xử.

 


Thông cáo của cổng thông tin điện tử bộ công an

Lương nhà khoa học 150 triệu đồng/tháng


Đó là dự kiến của TPHCM nhằm thu hút các chuyên gia công nghệ cao (1). Theo dự kiến này, các chuyên gia thuộc 4 trung tâm (Viện Khoa học Công nghệ tính toán, Trung tâm Công nghệ Sinh học, Khu Công nghệ cao và Khu Nông nghiệp Công nghệ cao) có mức lương lên đến 150 triệu đồng/tháng (tức khoảng 7500 USD/tháng, hay khoảng 90,000 USD/năm). Phải nói đây là một nỗ lực lớn và đáng chú ý nhằm thu hút người tài khoa học.

 Nhưng cũng như bất cứ dự án nào từ VN, ít ai có thể biết hết những lắt léo đằng sau con số đó bao gồm những gì và điều kiện ra sao. Điều tôi thấy phân vân là sự chênh lệch quá lớn giữa người có và người không có. 

Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến ông Trần Văn Truyền. Ông là người đang đứng giữa trung tâm dư luận về những căn biệt thự khổng lồ và nhà, đất từ Bến Tre lên Sài Gòn. Ông Truyền có một căn biệt thự lớn ở xã Sơn Đông (tỉnh Bến Tre), một căn biệt thự mà ngay cả người giàu ở nước ngoài cũng thấy ấn tượng. Nhưng nếu nhìn chung quanh hàng xóm ông, chúng ta thấy đó là một xã nghèo, với nhiều người sống trong những căn chòi trống hươ trống hoác, trông rất tội nghiệp, nhưng rất tiêu biểu cho cái nghèo ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long (2). 

Nhìn cảnh tương phản đó, tôi liên tưởng đến trường hợp một nhà khoa học được trả lương cao và đồng nghiệp chung quanh. Thử tưởng tượng, bạn được trả lương 150 triệu/tháng, nhưng bạn phải làm việc với các đồng nghiệp chung quanh với mức lương 5 triệu hay 10 triệu/tháng. Ở đây, tôi chưa nói đến môi trường làm việc, mà chỉ muốn nói đến sự chênh lệch về đồng lương. Bạn có cảm thấy thoái mái không? Thử tưởng tượng bạn đang ngồi ăn món sơn hào hải vị mà bên kia đường có những người lê lếch chờ xin tiền lẻ, chắc chắn bạn sẽ ăn không ngon (nếu bạn có lương tâm). Tôi thì chắc chắn không thấy thoải mái trong môi trường như thế. Tôi không thể nào hưởng đồng lương gấp 30 lần đồng nghiệp mình cho dù tôi có bề dày khoa học hơn họ. Đó là một mức chênh lệnh rất phản cảm.
 
Ở nước ngoài, theo tôi thấy, mức chênh lệch giữa sếp và nhân viên cấp thấp không cao như thế. Như ở Viện tôi đang làm việc, của giáo sư giám đốc viện có lẽ có mức lương độ 300-350K/năm, cấp giáo sư trưởng lab thì chắc khoảng 150-350K (tuỳ theo thâm niên và thành tích khoa học), có người thậm chí lương cao hơn viện trưởng. Nhân viên phụ tá lab, tức là thấp nhất trong bậc thang khoa bảng, lương cũng cỡ 50-70K/năm (tùy theo thâm niên và bằng cấp). Khoảng cách giữa người có lương thấp nhất và cao nhất chỉ 3-4 lần. Trong môi trường như thế chẳng ai thấy bất công, do đồng lương được trả theo khả năng và chức vụ. 

Sự chênh lệch quá cao về lương bổng có thể gây tác động tiêu cực đến sự thành công của một viện khoa học. Rất khó hợp tác trong một môi trường quá khác biệt về lương bổng, nhất là với văn hoá VN. Đó là chưa nói tình trạng chênh lệch lương bổng sẽ có thể tạo nên hội chứng xã hội mà người Anh gọi là "Tall poppy syndrome" (hội chứng người cao). Hội chứng này có đặc điểm là người có thực tài thường bị ghét, tấn công, và phê bình, do tài năng và sự thành đạt của họ vượt cao hẳn hơn so với những người chung quanh. Thật ra, "hội chứng người cao" cũng rất phổ biến ở VN (ví dụ tiêu biểu là cầu thủ Lee Nguyễn), và hội chứng này sẽ là một yếu tố làm cho khoa học – công nghệ VN khó thoát khỏi tình trạng hiện nay. Do đó, ưu đãi về tiền lương không chỉ dành cho các nhân tài khoa học mà còn phải dành cho tất cả những người làm khoa học chân chính. 


Gs Nguyễn Văn Tuấn/FB Nguyen Tuan

(1) 
http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/chuyen-gia-khoa-hoc-co-the-nhan-luong-150-trieu-moi-thang-o-tp-hcm-3112755.html

(2) 
http://l.facebook.com/l.php?u=http%3A%2F%2Fwww.nguoiduatin.vn%2Fnghich-canh-quanh-dinh-thu-tien-ti-cua-ong-tran-van-truyen-a164112.html&h=bAQGWj7p6&enc=AZNcqmYDyPDjBU-kNTNi5V_m9i4JGLi1myOiNO2nQxSvdGQ_XgH70EYZD-JZe5YnsWaWQGhZTqJCgAYZWV3nA09ine2_VL46nw1vADxsRdPYeFHp6ZWc4y9tZ1JRyfGMk1ENR7K1Dn2EGqyglTkohvzZOapuNSbQkhgxaMZ5rnJMUg&s=1

Nền móng và ngôi nhà hạnh phúc.


Dân chủ hóa Việt Nam! Đó chỉ là giấc mơ , giấc mơ không bao giờ thành sự thật. Đã gần bốn mươi năm nay đã chưa nghe thoảng mùi Dân Chủ và chắc chắn vỉnh viển sẽ là không, nếu lăng Ba Đình  với cái xác của Hồ Chí Minh vẫn còn nằm chình ình giửa Thủ Đô Hà Nội.

Chính vì cái tự do và dân chủ của miền Nam mới đưa đến ngày Quốc Hận 30 tháng 04. Những cuộc biểu tình của Sinh Viên, học sinh qua sự giựt dây của  thành phần Sinh Viên việt cộng nằm vùng và thành phần thứ ba đã minh chứng. Thì thử hỏi người cộng sản họ có thể để cho tình trạng như thế xảy ra không? Câu trả lời chắc chắn là không.  Những Sinh Viên nằm vùng tại miền Nam trước kia, sau khi cộng sản cưởng chiếm miền Nam, chẳng lẻ họ không phân biết được cuộc sống của người dân trước 75 và sau 75 như thế nào hay sao, và chẳng lẻ họ cũng không phân biệt được giửa hai thể chế. Trường hợp Luật Gia Lê Hiếu Đằng gọi là "phản tỉnh", thì quá lạm dụng từ. sự bất mản, sự uất nghẹn không dám thốt  thành lời vì Lê Hiếu Đằng biết như thế nào là bạo lực cách mạng, nhà tù của cộng sản có ngày vào, sẽ không có ngày ra; nên trước khi nhắm mắt lìa đời Lê Hiếu đằng mới dám trút hết những uất nghẹn của mình qua lời trăn trối để được nhẹ nhàng về với Stalin. Lời trăn trối đó chính là lời sám hối mà vì không vượt qua được hai chử "sợ hảilúc còn sức hưởng thụ.


Những Cán Bộ, Đảng Viên sinh ra và trưởng thành tại miền Bắc, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của họ được khép kính trong bức tường sắt. Tự Do, Dân Chủ là cái gì, họ đách cần biết - Đảng là cha mẹ, đảng là trên tất cả, Tổ Quốc chỉ là một danh từ trừu tượng, mơ hồ - còn đảng,còn ta, còn tem phiếu. Bao tử điều khiển trí tuệ và bắp thịt. Nhà Văn Dương Thu Hương vượt trường sơn tiến vào Sài Gòn đã bật khóc và khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi của Bà tuy không làm ấm lại lòng đất mẹ, nhưng đó là những giọt nước mắt của người "phản tỉnh" , biết lấy nổi đau của dân tộc làm nổi đau của mình.



Tuy nhiên, phản tỉnh như thế nào mới là điều đáng nói! Phàm con người, có những điều dễ quên và sẳn sàng vứt bỏ mà không đoái hoài thương tiếc - Cái nghèo khổ của qúa khứ, cái tủi nhục của cuộc sống ,cái trần ai trên đường tìm về bến bờ Tự Do và đôi lúc "cái Tôi" không được thỏa mản. Ngược lại, họ không thể quên, và cố bám lấy dù biết đó là lầm lở, là bị lừa gạt – Đó là cái Tôi to tướng mà họ ấp ủ, dù cái Tôi đó đẩm máu của đồng bào, máu của Đồng Chí, máu của anh em cùng màu da chủng tộc ; đó là cái hư danh, cái quyền lợi dù cái quyển lợi đó nằm trên mồ hôi và xương máu của đồng bào ruột thịt-Họ cố bám,cố giử như là hoài bảo của họ.



"Nhứt tướng công thành vạn cốt khô", những huy chương lòng thòng, lủng lẳng từ trên ngực xuống tới lưng quần là một thời ngang dọc. Hảnh diện lắm chứ, nhưng những tấm huy chương đó trên nền tảng vì sự an nguy của Tổ Quốc và Bảo Quốc An Dân, thì đó là một niềm tự hào cho cái Tôi của mình . Ngược lại, dùng súng đạn, đại pháo của ngoại bang, lấy xương máu của con cháu mình để thực hiện mộng bành trướng, xâm lăng cho một chủ nghĩa phi nhân ngoại lai, thì đó là một cái tội của sự bất nhân – Dù trực tiếp hay gián tiếp- Những chiến công trên những chiếc anh dũng bội tinh đó chính là oan hồn của những tử sĩ đã chết oan cho những mưu đồ bất chính.
Yêu nước, vì dân thật sự, thì hảy quên "cái Tôi" tội lổi của mình, quên cái hư danh tự sướng trên muôn vàn tiếng rên siết của người dân, mà hảy cùng dân đen cất cao tiếng thét, cùng dân đen ta thán , cùng đồng hành  với nhân dân mới tạo được một sức mạnh để lật đổ bạo quyền, giải cứu Quê Hương.

Sinh Viên 21 tuổi , Đoàn Trưởng Đòan Thanh Niên cộng sản Hồ Chí Minh Nguyễn Phương Uyên nói: "Đảng cộng sản đi chết đi" và Boris Yeltsin: "Đảng cộng sản không thể thay đổi và tư sửa chửa, mà chỉ thay thế, hủy bỏ" thì Kiến Nghị bỏ đường lối chính trị sai lầm của 61 đảng viên đảng cộng sản, trong đó có nhiều Tướng Lảnh cùng Sỹ Quan cao cấp cùng  nhóm kiến nghị 72 nhà trí thức về dự thảo sửa đổi Hiến Pháp chỉ có nghĩa tô son trét phấn thêm cho cái hình thức giả tạo về tư do ngôn luận và dân chủ để lừa bịp nhân dân và dư luận thế giới của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam mà thôi.
Ngôi nhà "Hạnh Phúc" không thể xây dựng trên nền mống beton đất sét cốt tre mục rửa của Xã Hội Chủ Nghĩa, mà hảy đập nát nó đi, đập nát thần tượng đang còn hằn sâu trong tim óc và hảy giải thể cái đảng cộng sản bán nước đang đè nặng trên Quê Hương mới mong giải tỏa sự kềm kẹp của búa liềm.
Nền móng và ngôi nhà "Hạnh Phúc" cho hơn 90 triệu dân Việt Nam chỉ thực hiện được khi toàn quân, toàn dân thực sự phản tỉnh và giác ngộ.   

Việt Nam , Việt Nam ơi
Hảy chung lòng đứng dậy,
Tiếp nối gương hai Bà,
Trưng Trắc cùng Trưng Nhị,
Phất cao ngọn cờ vàng
Dẹp tan bọn sài lang,
Đánh đuổi quân Tàu cộng 
Giử vẹn lại non sông.

                                                                                                                          
26.11.2014
Lê Trung Ưng  

Giải trí cuối tuần: Thạch Sanh Truyện


Lần xem cổ tích nước ta Có những câu chuyện rất là oái oăm Ngày xưa, ở chốn xa xăm Có anh lâm tặc rất vâm, nhưng đần Tên anh nức tiếng xa gần Khỏe như như trâu mộng, cù lần độ 3 Thạch Sanh là tên anh ta Quanh năm chặt củi, rất là chăm ngoan. Một hôm sớm bán hết hàng Sanh mua quại diệu ở làng gần bên Diệu này gạo đểu nấu nên Uống xong nhức sủ, Sanh rên hừ hừ “Địt mẹ thằng bán diệu ngu Dám đùa mới bố, bố tru cả nhà” Sanh liền lôi quả rìu ra Tuy nhìn bẩn bẩn, nhưng mà còn ngon “Mày chết mới bố nghe con Hôm nay tao tẩn chết con bà mày” (Mọi người đọc đến đoạn này Thể nào cũng bảo “Thằng này bậy ghê” Nhưng mà quý vị đừng chê Giờ ai cũng chửi bậy ghê hơn nhiều.) Tiếp chuyện Sanh định làm liều Phăm phăm đến quán diệu chiều vừa mua Đừng tưởng Sanh ngố mà lừa Ngố nhưng mà khỏe, không đùa được đâu. Đến nơi, bỗng thấy từ đâu Một em gái mắt dao cau, trắng ngần Ẻm đang nỗ lực phân trần Mới cả một lũ vây quanh cửa hàng. Bọn này nhân dịp hội làng Uống diệu ẻm bán, vài chàng quay đơ Bọn chúng quậy phá sáng giờ Khiến ẻm xin xỏ mệt phờ râu trê. Sanh đần nhưng lại máu dê Thấy thế nẩy ý thả dê em này Thế là rìu rỉ trong tay Sanh lao đến quát: “Bọn này, cút ngay” “Anh làm bảo kê ở đây Thằng nào láo nháo, anh phay chết liền” Bọn kia thấy một thằng điên Hùng hùng hổ hổ, sợ liền, rút ngay. Em kia hớn hở mặt mày: “Đời em may quá, gặp ngay được chàng” Rồi ẻm chõ vào trong hàng “Anh Thông ơi, bọn trai làng đã lui Anh chui ra đây được rùi Đi ăn thịt chó, xả xui đi nào” Sanh hỏi “Thông là thằng nào” “Nó là thằng chủ của tao đấy, mày” “Thế em là gì ở đây?” “Ô-sin, tạp vụ, thằng này hỏi ngu” Tưởng rằng vớ được tiểu thư Ai ngờ không phải, đau như hoạn rồi Sanh đương vật vã, bùi ngùi Bỗng thấy một chú lui cui đến gần “Anh Sanh nức tiếng xa gần Hôm nay được gặp, muôn phần gặp may Có hàng thịt chó gần đây Mời anh uống mới thằng này vài chai Diệu này là xịn, chẳng sai Diệu đểu để bán, chứ ai lại dùng” Sanh ta đương đói trong lòng Được mời thịt chó nên đồng ý ngay Sau mấy chai, người ngất ngây Thông – Sanh kết nghĩa, từ nay một nhà “Nhà anh có một mẹ già Phu nhân họ Lý, rất là ăn chơi Từ nay có thêm chú rồi Anh cho giúp việc nghỉ thôi, đỡ tiền Chú em khỏe mạnh, lại hiền Làm bảo vệ nhé, có tiền ăn chơi” Sanh nghe thấy thế cũng bùi Nhận liền công việc trông coi cửa hàng Công việc nói chung nhẹ nhàng Ban ngày vẫn được lang thang trong rừng.
Đời đang tươi đẹp vô chừng Bỗng nhiên lửa họa phừng phừng bốc lên Số là trong Miếu xóm trên Có con yêu quái gọi tên Trăn ngầu Đéo biết nó đến từ đâu Mỗi năm nó lại về chầu ở đây Trăn tu ác quá, hóa gay Mỗi năm một đực, cúng ngay cho “nàng”. Trăn ra chỉ đạo rõ ràng: “Làm trái nhời thím, cả làng chết toi”
Cuối tháng này, thím về rồi Dân tình nhốn nháo, “Sẽ lôi thằng nào?” Hội đồng bô lão hô hào: “Cứ theo thông lệ, mời vào bốc thăm” Thông ra đường, dẫm phải phân Bốc thăm dính chấu, mặt đần cả ra “Bây giờ phải tính sao ta? Thím Trăn thông đít, chết bà nó luôn” Về ôm chân mẹ, Thông tuôn: “Cứu con, mẹ hỡi, cứu luôn tức thì” Lý phu nhân chẳng nghĩ suy “Mày có thằng đệ, cho đi thay mày” Thông ưng, lập tức làm ngay Gọi Sanh về nhậu, ngất ngây quay cuồng “Đêm nay anh bận lên Phường Nhờ chú gác Miếu đầu đường thay anh” Sanh phê, nên nhận lời nhanh “Chuyện này quá nhỏ, ông anh ngại gì”
Cuối tháng, trời tối đen xì Sanh vác rìu rỉ rồi đi ra đường. Đến miếu, ra chỗ góc tường Chất đống rơm rạ, làm giường ngả lưng. Nửa đêm, thấy nóng phừng phừng Ra thím Trăn đã bừng bừng về đây Sanh tuy khỏe, nhưng đang say Thế là bị thím “mần” ngay tức thì Xong việc, Trăn mệt, ngủ khì Sanh trông thấy thế, tức thì vùng lên Rìu rỉ dựng ngay cạnh bên Sanh bổ một phát, thím lên chầu trời Sanh vẫn căm phẫn, chưa nguôi, Chặt luôn thủ cấp, cho vơi hận này Chiêu này, kể cũng khá hay Sau này bạn Nghĩa cũng bày y chang.(*)
Sanh vác đầu Trăn về làng Vào nhà Thông gọi: “Nhận hàng đi anh” Tất nhiên phải nổ tanh bành Rằng “Em chiến đấu rất hoành mới Trăn” Mẹ con Thông dân làm ăn Thấy thế, cùng tính phải thăn vụ này Liền kêu khóc “Chết rồi đây Trăn là bồ nhí của thầy Bí thơ Chú gây họa rất là to Giờ chú cứ biến, anh lo vụ này” Sanh sợ xám ngoét mặt mày Thông cho mấy lít, cầm ngay, cút liền.
Mẹ con Thông sướng phát điên Xách đầu Trăn đến lĩnh tiền thưởng ngay Tưởng đen, hóa lại gặp may Lừa được thằng ngố, kiếm ngay bộn tiền Nhưng đương thời buổi đảo điên Kinh tế khủng hoảng, nên tiền không đông Vua liền bảo mới cả Thông “Tiền mặt không sẵn, chú Thông chớ buồn Bây giờ chú đang đi buôn Anh cho cái chức, oai hơn thế nhiều” Thông ta suy tính đăm chiêu “Ô-kê, em nhận, có điều, phải to” “Địt mẹ chú cứ khéo lo Anh là Lãnh tụ. Chức to? Có liền!” Đời Thông từ bấy lên tiên Làm quan to vật, kiếm tiền hơi phê
Năm đấy vua mở kén rê (rể) Bởi vì công chúa máu me quá rồi Tuổi thì mới có đôi mươi Nhưng nàng nhất quyết tìm người kết hôn Công chúa xinh đẹp hết hồn Thế là trai tráng sồn sồn nộp đơn Tiêu chuẩn cao vãi linh hồn Ngoại hình, học thức, lại còn tiền đông Tuy nhiên ghi chú 1 dòng "Hàng khủng tuyển thẳng vào vòng Knock-out." Thi tài mới khó làm sao Danh sách bỏ cuộc, bị out khá dài Vào vòng cuối, rất là oai Thí sinh tề tựu, độ hai chục chàng Toàn là Hoàng tử lân bang Nói chung rất ổn, đã sang lại giàu “Công chúa chết rúc nơi nao? Làm gì chưa chịu ra chào bọn anh?” Công chúa chỉ thế là nhanh Lao ra lập tức, chạy quanh khán phòng Uốn éo khoe đủ 3 vòng Bơm độn rất khéo, nên trông cực ngầu Bỗng dưng đéo hiểu từ đâu Đại Bàng to vật, tóm đầu lôi đi Tất cả chưa hiểu chuyện chi Thì em Công chúa đã đi mất rồi. Nhà Vua xúc động, bồi hồi “Tốn bao cơm gạo để nuôi con này Bọn mày tất cả nghe đây Thằng nào cứu được, gả ngay tức thì” Cả lũ rầm rập kéo đi Vua điều Thông dẫn quân đi một đường Thông vốn giỏi hát cải lương Võ vẽ đéo biết, cùng đường, phải nghe… Lại nói anh Sanh ngô nghê Từ buổi hôm trước, trốn về rừng xanh Cả ngày đi lại loanh quanh Chặt cây, săn thú, mơ thành đại gia Sanh có sở thích săn gà Nên làm cung nỏ, chiều là vác đi Hôm đấy đang chẳng có gì Bống thấy cái bóng đen xì bay qua Sanh liền rút đồ chơi ra Bắn vèo 1 phát “Chết bà mày đi” Hóa ra cái bóng đen xì Là chàng Chim Khủng đang đi về nhà Đúng ra tên cách rất xa Nhưng vác Công chúa, nên là trúng lưng Sanh thấy vết máu, cả mừng Mò theo, tiến thẳng vào rừng âm u. Đang đi, nghe gọi: “Ê ku!” Quay lại thì thấy ai như Thông lùn Gặp nhau tay bắt mặt mừng Sanh khoe chuyện bắn trúng lưng Đại Bàng Thông nghe chuyện, rất bàng hoàng “Đi thôi, hiền đệ, cứu nàng về Cung”
Đến nơi, cả lũ hãi hùng Chim gì lại ở tận cùng đáy hang? Nhẽ vì tấc đất tấc vàng Nên Chim cũng phải găm hàng, đợi lên? Thông nói: “Anh sẽ ở trên, Chú chui xuống cứu, đưa lên, rồi về” Sanh ta chất phác, chân quê Thấy anh nói thế ô-kê, xuống liền Xuống hang, giáp mặt Chim liền Trúng tên đau quá nằm rên hừ hừ Sanh liền nhè nhẹ, từ từ Vung rìu, làm phát, Chim thừ ra luôn Công chúa đương khóc trong buồng Thấy thế toe toét, nín luôn tức thì “Chàng ơi, chàng cứu em đi Về Cung mình cưới tức thì, nghe cưng” Sanh nghe thấy thế cả mừng Buộc luôn dây chão ngang lưng của nàng Thông đưa lên, cướp luôn hàng Bịt cửa hang lại, đưa nàng cút ngay Sanh ở dưới, rất là cay Chửi bới rất ác, “Thằng này, nhớ tao” Bỗng thấy 1 chú xanh xao Mò ra, thẽ thọt: “Anh hào, chớ lo Mình vốn là con ông to Ở tít ngoài biển, lần mò vào đây Chẳng may bị con quái này Bắt về hành hạ, đọa đầy tả tơi Có sẵn lối thoát đây rồi Tớ với cậu chẩu, về chơi nhà mình” Sanh ta hết hẳn bực mình Hai đứa trốn thoát, về trình bẩm cha Hóa ra ông kễnh nhà ta Là con Vua Biển, rõ là hàng ngon Vua Biển nhớ con hao mòn “Tuy nó lại cái, nhưng còn hơn không” Suốt ngày ra ngóng vào trông Nay được gặp lại, mừng không gì bằng.
Sanh cũng chẳng thích lằng nhằng “Bố con các chú nhà băng sẵn tiền Thôi thì anh chẳng làm phiền Đưa anh một ít, lấy tiền về quê” Thế là họ rước Sanh về Cho cái đàn đểu, bảo: “Về mà chơi” Tiền cũng cho kha khá rồi Có nồi cơm cũ, Sanh đòi mang theo Vua Biển cũng chẳng ngặt nghèo Cho luôn, để khỏi lèo nhèo, mất công.
Quay trở lại chuyện của Thông Đón được Công chúa về Cung, rất hoành Thông muốn tổ chức cưới nhanh Để lâu nhỡ chuyện chẳng lành xảy ra Nhưng mà Công chúa chúng ta Tự dưng cấm khẩu, rất là không hay Thái Y các kiểu bó tay Vua nói “Thông, khất chú mày ít lâu” Tự nhiên ăng ẳng từ đâu Tiếng hát ai oán, rất sầu thê lương “Anh mày lặn lội đường trường Cứu con Công chúa ẩm ương trở về Thế mà giờ nó cá chê Nó sắp đám cưới, để về với giai” Vua nghe, đéo biết là ai Sai lính ra gọi vào ngay trong thành Tưởng thằng nào, hóa anh Sanh Hết tiền nên đã trở thành hát rong Công chúa nằm ngửa trong phòng Thấy giai nên nghểnh cổ trông ra ngoài Nhìn thấy anh Sanh đẹp trai Gào lên thảm thiết: “Em nài, anh ơi” Hai đứa mừng rỡ khôn nguôi Tíu ta tíu tít, rồi lôi vào phòng Đến đây sợ trái thuần phong Nên tôi chỉ tả rằng rung cả nhà Công chúa liên tục gào la “Nữa, anh ơi, nữa...” rất là thảm thương Vua đứng hóng hớt ngoài tường Chỉ nghe mà cũng thấy cương cả nòng…
Sau khi “tâm sự” đã xong Sanh trút ẩn ức trong lòng bấy lâu Vua nghe xong thét: “Người đâu Tìm xem thằng khốn ở đâu, lôi về Coi bố như thằng nhà quê Bố mà tóm được, mày về trời ngay”
Thông nghe ngóng được, chuồn ngay Thế nên thoát được vụ này, rất hên Trên đường trốn, dựng chuyện lên Mình bị sét đánh, hóa nên Bọ rùi Vua nghe thế cũng thấy bùi Nên đéo truy nữa, Thông vui vãi hàng. Sẵn tiền mới lại cả vàng Thông đến chỗ mới, đổi sang họ Nùng.
Lại nói về chuyện trong Cung Sanh mới Công chúa sống cùng mới nhau Tuy nhiên, ngày vui không lâu Đám Hoàng tử bỗng hò nhau cướp hàng Quyết tẩn cha con nhà nàng Can tội dạo đấy mượn vàng rồi dông Bọn chúng kéo đến rất đông Nhà vua sợ quá, chổng mông kêu giời “Đừng lo chi, bố vợ ơi Con đã có võ để chơi hội này” Hóa ra bị mấy vố cay Sanh đã khôn hẳn, từ nay chớ đùa.
Sanh ta thay mặt Nhà Vua Phát hành Trái phiếu để đưa kẻ thù Mặt khác, sai lính truy thu Vàng bạc của đám dân ngu ngoài đường Gom về được mấy nghìn rương Sanh đem đi gửi khắp phương, kiếm lời Đám Hoàng tử kia cũng xuôi Đòi ăn bữa cỗ, để vui vẻ về Sanh cũng hào sảng hết chê Mang nồi cơm của Thủy Tề cho ra Trộn thêm 1 tạ bả gà Phe kia ăn phải, thế là đi tong Sanh bỗng được phong Anh hùng Tên tuổi, chiến tích được tung rầm trời Nhưng mà Sanh vẫn kém vui Bởi vì sợ cảnh “Danh vùi thời gian” Công chúa thấy vậy trấn an: “Chàng hãy dùng mấy ngón đàn, hiểu không?” Liền gọi đám bạn hát rong Cho chúng ít bạc, rồi phong Tuyên truyền Bọn này được thưởng bẫm tiền Nên ra rả họng, tuyên truyền về Sanh “Thiên hạ vô đối là anh, Năm châu bốn bể, Sanh hoành vô song!” … Trải bao chìm nổi long đong Anh Sanh hoành tráng vẫn không ai bằng.

http://tran-hoanh-trang.blogspot.com/2013/07/thach-sanh-truyen-p1.html

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Việt Nam Cộng Hòa và dòng họ Ngô-Đình

Lời Giới ThiệuTôi mới nhận được sách do người bạn gửi tặng, cuốn La République du Việt Nam et les Ngô Đình bằng tiếng Pháp của tác giả Ngô-Đình Quỳnh, Ngô-Đình Lệ Quyên (+2012), nhà xuất bản L’Harmattan, in năm 2013, dầy 246 trang. Phần sau có in thêm hồi ký hậu tử của bà Ngô Đình Nhu (suivi des Memoires posthumes de Madame Ngô Đình Nhu) xuất bản sau khi tác giả đã qua đời.
Phần chính nói về Việt Nam Cộng Hòa và gia đình họ Ngô dài trên 60 trang, khoảng 30 trang gồm hình ảnh gia đình và cuối cùng phần phụ: hồi ký của bà Ngô Đình Nhu dài 120 trang.
Tôi xin lược dịch phần chính của cuốn sách do hai tác giả Ngô-Đình Quỳnh và Ngô-Đình Lệ Quyên biên soạn, tác phẩm gồm 4 chương diễn tả lại những sự kiện lịch sử nay đã vang bóng một thời.
Các danh từ, địa danh tiếng Việt đều được viết có dấu, văn tiếng ngoại quốc có phần khó hiểu, tôi chỉ lược dịch những ý tưởng chính.
9782343016146
Chương 1- Dòng họ Ngô-Đình
Họ Ngô-Đình thuộc dòng dõi Ngô Quyền, vị Hoàng đề đầu tiên của Việt nam. Ở thế kỷ thứ nhất vào năm 939, sau nhiều cuộc chiến chống xâm lược, Ngô Quyền đã dựng lên triều đại Việt Nam đầu tiên.
(Có lẽ tác giả nhầm, chắc là thế kỷ thứ 9, nguyên văn Au 1er siècle, en 939, TĐ).
Thế kỷ thứ 14, thời nhà Trần, họ Ngô-Đình là một trong những gia đình đầu tiên cải đạo Thiên Chúa Giáo.
Ông Ngô-Đình Khả (1857-1923) được gửi đi học bên Tầu, Mã Lai về nước lập gia đình, là cha của hai ông Diệm, Nhu sau này. Họ Ngô-Đình ít thấy có ở Việt Nam.
Ngô-Đình Khà là người học rộng được vào triều đình dậy học, sau làm Thượng thư bộ Lễ, quân sư vua Thành Thái. Làm quan to nhưng ông chống Pháp, từ bổng lộc. Theo Thiên Chúa Giáo nhưng vẫn thờ tổ tiên, sau Tết ba ngày ông thường mời những người bên lương đi tảo mộ. Mặc dù theo Thiên Chúa Giáo nhưng Ngô-Đình Khả yêu nước, chuộng văn hóa phong tục cổ của dân tộc. Ông khác với những người đồng đạo Thiên Chúa theo Tây, thực dân, tại Nam Việt nhiều vùng Thiên Chúa Giáo dựa vào thực dân để được cấp đất dai.
Sau Thế chiến thứ nhất 1914, thập niên 30 Việt Nam nghèo, phong trào dành độc lập bắt đầu. Năm 1931 phong trào Việt Minh thành lập. Ông Ngô -Đình Khôi con cả của ông Ngô-Đình Khả, tổng đốc Quảng Nam bị Việt Minh giết năm 1944 cùng với người con trai duy nhất. Con thứ hai là ông Ngô-Đình Thục sinh năm 1897 đi tu, năm 1938 được bổ nhiệm Giám mục địa phận Vĩnh Long, năm 1960 làm Giám mục địa phận Huế, không có mặt trong cuộc đảo chính ngày 2-11-1963 (thực ra ngày 1-11, TĐ), ông lưu vong tại Ý, Pháp, Tây Ban Nha và mất tại Mỹ ngày 13-12-1984.
Ông Ngô-Đình Diệm sinh ngày 3-1-1901 là con trai thứ ba, sinh viên xuất sắc trường luật và hành chánh Hà Nội, năm 1921 ông đậu thủ khoa làm việc tại thư viện Hà Nội sau làm Tuần vũ (tỉnh trưởng) Phan Rang gồm 300 làng, ông hiểu rõ về đời sống nông thôn. Sau này khi làm Tổng thống ông hay đi thăm các tỉnh. Là người có tài năng ông được Hoàng đế Bảo Đại đưa vào triều giữ chức Thượng thư bộ lại năm 1933 khi còn trẻ mới có 32 tuổi. Mấy tháng sau ông Diệm từ quan vì là người yêu chuộng độc lập, ông thấy nhà vua không muốn dành độc lập tử tay người Pháp, ông tuyên bố không có thực quyền, người Pháp dọa bắt ông.
Tháng 9-1945 ông Diệm bị Việt Minh bắt đưa đi giam ở một vùng đồi núi biên giới Việt Hoa, ông bị bệnh nặng. Hồ Chí Minh mời ông Diệm hợp tác chống Tây nhưng ông từ chối và kết án Việt Minh giết anh ông, vu cáo gia đình ông: Diệm nói Ông coi tôi có sợ ai không?
Sau đó Hồ thả Diệm. Biết là mình bị đe dọa nên ông Diệm tìm đường ra ngoại quốc tại Á châu, Âu châu, Mỹ. Năm 1950 ông ở La Mã, sang Bỉ rồi sang Mỹ ở trong một tu viện tại Lakewood, New Jersey nghiên cứu sử, thần học, triết học.
Ngô-Đình Nhu sinh taị Huế ngày 7-10-1910 là con trai thứ tư, đi Pháp du học văn khoa đại học Sorbonne, tốt nghiệp năm 1938 môn khảo cổ về nước làm phó giám đốc thư viện Hà Nội. Từ 1946-1954 ông hoạt động chính trị để thành lập chính phủ quốc gia độc lập.
Ngô-Đình Cẩn và Ngô-Đình Luyện là hai người em út sau này cũng giữ chức vụ, nhiệm vụ trong chính phủ Việt Nam.
Trần Lệ Xuân, sau này là phu nhân Ngô-Đình Nhu sinh năm 1924 tại Hà Nội, bà cụ thân sinh thuộc dòng dõi nhà Nguyễn, cha là luật sư Trần Văn Chương, bộ trưởng ngoại giao thời vua Bảo Đại năm 1945, bà lấy ông Nhu năm 1930 tại Hà Nội và cải đạo Thiên Chúa Giáo.
Chương 2- Thành Lập và mở mang nền Cộng Hòa Việt Nam
Khi Hội nghị Genève đang diễn ra sau khi Pháp bại trận tại Điện Biên Phủ, Hoàng Đế Bảo Đại nghĩ tới ông Ngô-Đình Diệm. Pháp không ưa ông nhưng Mỹ chú ý tới, ngày 16-6-1954 Hoàng Đế mời ông làm chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng
(Tác giả nhầm, hồi đó gọi là Thủ Tướng, Le Premier Ministre chứ không phải Chủ Tịch Hội Đồng Bộ Trưởng, President du Conseil des Ministres, TĐ)
Ông Diệm về Việt Nam tháng 7-1954, khi chấp chính ông gặp trở ngại vì Pháp ngăn trở. Hoàng Đế Bảo Đại ở Cannes không quan tâm việc nước, khi ấy nhà vua giao cho ông Diệm được toàn quyền.
Cuộc trưng cầu dân ý được tổ chức ngày 23-10-1955, ông Diệm được 98% số phiếu. Ngày 4-3-1956 bầu lập pháp Quốc hội, ông Diệm mời ông Nhu, em trai làm cố vấn. Trước mắt có nhiều điều khó khăn nguy nan gồm Các giáo phái và bọn cướp Bình Xuyên. Giáo phái và Bình xuyên được Pháp giúp. Tướng Trịnh Minh Thế giúp Tổng thống dẹp loạn Bình Xuyên,chúng lộng hành tại Sài Gòn, sau khi đánh Cao Đài Hòa Hảo xong ông Diệm đánh Bình Xuyên.
Ngày 27-9-1956 tên lính Pháp cuối cùng rút khỏi Việt Nam. Ngày 26-10-1956 thành lập nền Cộng hòa, ông Diệm là người sáng lập nền Cộng hòa Việt Nam, chấm dứt phong kiến và chế độ thuộc địa.
( Tác giả nhầm: sự thực ông Diệm đánh Bình Xuyên, Hòa Hảo giữa năm 1955 xong mới Trưng cầu dân ý lên làm Tổng thống tháng 10-1955 chứ không phải làm TT rồi mới dẹp loạn, TĐ)
Ông Diệm mở mang giáo dục, mở nhiều trường học. Hạ tầng cơ sở được tạo dựng nhưng bị Việt Cộng phá hoại. Đời sống người dân được bảo đảm về y tế, an ninh. Việc giáo dục tiến bộ, các trường gia tăng mở mang, xuất cảng gạo tăng 500% tính từ 1954-1959. Ông Ngô-Đình Nhu lập đảng Cần Lao Nhân vị, thành lập Thanh niên Cộng hòa, lập thuyến Nhân Vị có tầm vóc tinh thần, tầm vóc xã hội và chính trị, kinh tế.
Cộng Sản lừa dối cán binh, nhiều ngưới đã ra hàng, ông Nhu sáng kiến và thực hiện Ấp chiến lược. Trưởng ấp, xã trưởng, giáo viên, ý tá đã bị Cộng Sản sát hại. Ấp chiến lược cấp cho người dân phương tiện tự vệ chờ trực thăng chở quân chiến đấu tới, nay người dân được an tâm sinh sống trong làng có hàng rào. Việt cộng không áp dụng chính sách quân dân cá nườc được, họ ra hồi chánh nhiều, mùa hè 1962 cuộc chiến thuận lợi nhờ ấp chiến lược.
Ngày 23-7-1962 Bộ trưởng quốc phòng McNamara lập kế hoạch rút quân và giảm viện trợ VNCH. Ông Nhu chủ trương hòa bình với Bắc Việt, ông Hồ chí Minh tặng cành đào cho ông Diệm dịp Tết, Ngô-Đình Nhu còn đề nghị ra Bắc cũng như đưa hai con trai ra thăm miền Bắc.
Mỹ ép ông Diệm nhận thêm cố vấn quân sự, đòi đưa ông Nhu ra ngoại quốc nhưng bị phía VN từ chối, họ giảm viện trợ để khiến người dân nổi dậy chống ông Diệm. Tổng thống Kennedy tuyên bố muốn thay đổi chính trị và thay đổi người ở VN, họ tuyên truyền làm giảm uy tín của ông Diệm tạiTây phương, ngưởi ta tin Mỹ và tin vào tuyên truyền của họ.
Ngày 3-12-1962 Roger Hilman, Giám đốc nghiên cứu Bộ ngoại giao nhận định Ấp chiến lược khiến chính phủ bình định được miền quê hiệu quả. Việt Cộng gây ảnh hưởng tỉnh thành, tuyên truyền dụ dỗ những thành phần bất mãn chính phủ Diệm, những người này thân Cộng bài Mỹ. Ông Diệm phải trấn an công chức quân nhân, tiên đoán có đảo chính. Văn thư trên của Hilman cũng cho thấy chính phủ VN có tiến bộ. Chính phủ vừa phải chống Cộng và chống nội bộ tranh dành quyền hành (đảo chính)
Tháng 4-1963 ông Nhu ban hành chính sách chiêu hồi, ra lệnh quân đội không được giết kẻ địch mà chỉ phá hậu cần và cho chúng con đường chạy. Quân địch ra hàng rất nhiều, sau mấy tháng có 6,000 người, họ đói rách khốn khổ, họ nói ấp chiến lược khiến họ không còn lương thực.
Tháng 10-1963 McNamara nói tình trạng an ninh tiến triển tốt, Tướng Harkins, Tư lệnh quân Mỹ ở VN nói tinh thần chiến đấu rất cao. Khi Ngô-Đình Nhu chết, 8,000 trong số 12,000 làng đã được lập thành. Ấp chiến lược khiến cho VC không ám sát, bắt thanh niên. Khi người Mỹ loại bỏ ông Nhu, họ bỏ ấp chiến lược và đổ nửa triệu quân vào với những phương tiện chiến tranh to lớn nhưng thất bại 12 năm sau đó.
Bà Ngô-Đình Nhu được bầu dân biểu, cũng là Chủ tịch Phong trào liên đới phụ nữ, phong trào đã giúp đỡ đồng bào di cư, tổng cộng có một triệu người từ Bắc vào Nam như vậy chứng tỏ chính phủ Diệm hấp dẫn hơn Hồ Chí Minh. Phong trào Liên đới giúp đỡ cô nhi, nạn nhân chiến tranh, tàn tật, bà cũng mở một phong trào bán quân sự, huấn luyện tự vệ.
Khi ông Diệm mất, đất nước chịu những tranh dành quyền hành trở thành bi kịch của các Tướng lãnh. Bà Nhu đã giải phóng phụ nữ, đưa ra luật gia đình. Từ năm 1958 bà trình quốc hội và được chấp thuận, nam nữ bình quyền, bỏ tục đa thê, bà Nhu thực hiện được bộ luật gia đình. Tổng thống độc thân nên bà Nhu giữ vai trò đệ nhất phu nhân trong các nghi lễ lớn ngoại giao.
Các báo chí, hình ảnh Việt nam đầu thập niên 60 thể hiện tiến bộ của kinh tề miền nam dưới thời Ngô-Đình Diệm. Về quân sự ấp chiến lược đã có kết quả, những thành quả tốt đẹp sau đó bị hành pháp Mỹ phá hỏng hết, họ quyết định hạ Diệm-Nhu. Không phải người dân chống chính phủ mà vì các Tướng nhiều tham vọng, tham quyền, ham danh vọng do Mỹ điều khiển
Chương 3- Cuộc đảo chính
Trong tháng 8 -1963, Tổng thống Diệm và Nhu biết Mỹ định mua chuộc các Tướng để lật đổ chính phủ. Hai ông bèn triệu tập các Tướng để nhắc nhở họ về trách nhiệm với đất nước. Tổng thống Kennedy cử ông Cabot-Lodge tới Sài Gòn làm Đại Sứ thay ông Nolting. Cabot-lodge tới Sài Gòn ngày 22-8-1963, ông điện tín về Bộ ngoại giao Mỹ nói các Tướng giữ nhiệm vụ quan trọng ở Sài Gòn trung thành với ông Diệm, các Tướng khác thì không rõ, đảo chính chỉ là cầu may. Cuối tháng 8 họ không có chính sách về VN. Dean Rusk (bộ trưởng ngoại giao) chủ trương Mỹ không rút khỏi VN trước khi thắng CS và không làm đảo chính tại VN.
Hồ sơ giải mật Ngũ giác đài đã cho biết những sự kiện mới. Ngày 13-6-1971 báo New york Times cho đăng những tài liệu bí mật mà McNamara thu thập từ 1967, bị tiết lộ ra báo chí. TT Nixon tức giận muốn muốn cấm đăng nhưng ngày 30-6-1971 Tối cao Pháp viện cho phép đăng.
Chương 4 của hồ sơ này có tên là Lật đổ Ngô-Đình Diệm , có lời ghi “Tài liệu nghiên cứu Ngũ giác đài về chiến tranh Việt Nam” cho thấy TT Kennedy biết kế hoạch đảo chính quân sự 1963 và ông chấp thuận.
Tài liệu khảo cứu nói từ tháng 8-1963 chúng ta (tức người Mỹ) đã khuyến khích, chấp thuận kế hoạch đảo chính của các Tướng lãnh VN và hứa lập chính phủ thay thế lâu dài… chúng ta đảo chính để tăng thêm trách nhiệm của chúng ta tại VN và sự can thiệp của Mỹ. Hồ sơ cho thấy người Mỹ không đồng lòng khi kết án hành động ông Diệm.
TT Kennedy cử một phái đoàn sang Sài Gòn để lượng giá tình hình, cử Tướng Krulak và Mendenhall nguyên Cố vấn chính trị đại sứ Mỹ, họ về báo cáo trái ngược nhau. Ngày 23-9-1963 ông gửi một phái đoàn khác gồm McNanara và Tướng Maxwell Taylor, ngày 2-10 họ báo cáo quân sự tốt đẹp, ấp chiến lược mở mang, chúng ta có thể rút cố vấn về cuối 1965, cắt viện trợ kinh tế để ép chính phủ Diệm cải tổ chính trị. Kennedy chấp thuận, McNamara tuyên bố 1,000 người Mỹ sẽ rời VN nước cuối 1963. Kennedy lưỡng lự trước hai báo cáo của những người ủng hộ và chống Diệm.
Tướng Harkins ở VN báo cáo về Mỹ: lúc này thay đổi lãnh đão không tốt, tôi không thấy ai chống cộng bằng ông Diệm, tình hình quân sự ở vùng 1, 2, 3 và 4 nói chung tốt đẹp. Đại sứ Cabot-lodge gửi thư cho George Bundy, cô vấn Kennedy ngày 30-10-1963 nói Mỹ đã giúp xứ này về quân sự kinh tế nhưng muốn thắng cuộc chiến phải thay đổi chính quyền, phải chuẩn bị đảo chính. Các Tướng chủ mưu cần tiền để mua chuộc các Tướng thân cận ông Diệm thì đảo chính sẽ thành công, chúng ta sẽ lo di tản gia đình họ. Đại sứ Cabot-Lodge công nhận kinh tế, quân sự tiến bộ nhưng cho là ông Diệm lỗi thời cần phải trừ khử bất kể hậu quả ra sao.
Quyết định của Đại sứ Cabot-Lodge ảnh hưởng tới TT Kennedy, cuộc đảo chính đang tiến hành không thể dừng lại được, hai ngày sau nó bùng dậy. Trung tá CIA Lucien Conein được giao nhiệm vụ liên lạc các Tướng vì ông biết tiếng Pháp, ông ta khuyến khích các Tướng phản lại Tổng thống Diệm, hứa nếu thất bại sẽ được Mỹ bảo vệ, thắng thì nắm quyền. Tòa đại sứ bật đèn xanh, CIA hợp tác chặt chẽ các tướng.
Cuối tháng 10, không khí Sài Gòn u ám, Ngô-Đình Nhu nghĩ tới vợ và con gái (bà Nhu và Lệ Thủy) đi xa, ông gọi Trác lúc ấy 16 tuổi, Trác là người nối dõi dòng Ngô-Đình vì ba người anh lớn (của ông Nhu) không có con nối dòng. Ông Nhu bảo Trác đưa hai em (Quỳnh, Lệ Quyên) lên Đà Lạt. Tác giả chú thích nói hôm sau ngày đảo chính ba anh em ở Đà Lạt, trốn vào rừng cùng mấy người cận vệ rồi tìm tới phi trường (Đà Lạt) lên máy bay sang La Mã.
(Tác giả nhớ sai vì hồi đó ông còn nhỏ, sự thực ba người con bà Nhu đã được tân chính phủ cho đi chính thức tại Sài Gòn sau đảo chính TĐ)
Trưa ngày 1-11 (1963), các Tướng họp dự tiệc ở bộ Tổng tham mưu do Tướng Trần Thiện Khiêm đãi, khi mọi người vào bàn Tướng Dương Văn Minh đứng dậy tuyên bố một cuộc đảo chính đang bắt đầu và yêu cầu mọi người ủng hộ. Ai nấy đều hoan hô riêng Tướng Lê Quang Tung, chỉ huy trưởng lực lượng đặc biệt của cố vấn Ngô-Đình Nhu nói: Các ông phải biết ai gắn sao cho các ông?” LQTung bị bắt đi xử tử cùng với người em Lê Quang Triệu.
Nguyễn Hữu Duệ, đại úy (thực ra là Thiếu tá, TĐ) Tham mưu trưởng lữ đoàn phòng vệ phủ Tổng thống gọi điện thoại cho Tổng thống và cho biết ông sẽ tấn công chớp nhoáng bộ TTM bằng bộ binh, chiến xa, nếu tấn công sẽ bắt trọn bộ các Tướng làm phản.
Ông Diệm từ chối nói người đồng đội không giết lẫn nhau, lúc 17 giờ (5 giờ chiếu) Tướng Dương Văn Minh điện thoại cho cố vấn Ngô-Đình Nhu nói nếu hai người không ra hàng thì sẽ cho ném bom, bắn đại bác vào dinh (Gia Long). Tối lúc 20 giờ, đại sứ Cabot-Lodge điện thoại cho ông Diệm nói nếu ông hàng thì sẽ được đi ngoại quốc nhưng Tổng thống nói sẽ tử thủ tại đây.
Tướng Đỗ Cao Trí, Tư lệnh vùng I, Huế cũng như Nguyễn Khánh, Tư lệnh vùng II (Pleiku) báo cáo Tổng thống muốn đưa quân về cứu, Tướng Huỳnh Văn Cao Tư lệnh vùng IV ở Cần Thơ cũng ra lệnh tiến về Sài Gòn nhưng Tổng thống bác bỏ không muốn đổ máu. Nguyễn Khánh đề nghị anh em ông đến Pleiku nhưng ông cũng từ chối không muốn đổ máu cho quân đội quốc gia.
Nửa đêm hai ông Diệm Nhu đi xe Cao Xuân Vỹ, Tổng giám đốc Thanh niên cộng hòa, ông Diệm ngồi trước, Nhu, Đỗ Thọ ngồi sau. Tới nơi ông Diệm ra lệnh cho quân phòng thủ (tại dinh Gia Long) ngưng chiến tranh đổ máu. Khi đại tá Nguyễn Văn Thiệu mở cuộc tấn công, những ngưòi lính phòng thủ trong dinh chiến đấu tới viên đạn cuối cùng.
Tổng thống và người em ngủ tại nhà Mã Tuyên, người Việt gốc Hoa phụ trách Thanh niên Cộng hòa tại Chợ Lớn. Sáng ngày 2-11-1963 hai anh em Ngô-Đình chịu lễ tại nhà thờ Francois Xavier Chợ Lớn (nhà thờ Cha Tam). Sau lễ ông Diệm nhờ linh mục (người làm lễ) liên lạc với Tướng Trần Văn Đôn, ông muốn đưa họ về lý lẽ và tình yêu tổ quốc.
Các Tướng Đôn và Trần Tử Oai chuẩn bị xe cộ đàng hoàng đi đón hai ông nhưng Tướng Mai Hữu Xuân được lệnh đi gặp có thiếu tá Dương Hiếu Nghĩa và Nguyễn Văn Nhung, cận vệ Tướng Dương Văn Minh đi theo. Trước khi khởi hành Dương Văn Minh đưa hai ngón tay ra hiệu giết cả hai người.
Ông Diệm và Nhu đợi trước nhà thờ với linh mục, bỗng một xe díp và một xe bọc thép tới. Tướng Xuân nói ông được lệnh tới bắt và mở cửa xe thiết giáp, ông Nhu phản đối thì ông Xuân nói xe này bảo đảm an ninh. Trên đường về hai anh em ông Diệm bị Nguyễn Văn Nhung bắn nhiều viên và đâm chết, để chối tội anh này nói hai ông tự sát thực ra hai tay bị trói. Bộ Tổng tham mưu ngạc nhiên thấy hai ông bị giết, TT Kennedy cũng bối rối trước cảnh hai ông đã mạng vong trong cơn khói lửa, việc mà ông không tiên đoán sẽ xảy ra.
Sau khi chính phủ bị lật đổ, Cộng quân tuyên truyền dụ dỗ đồng bào miền nam chống đế quốc Mỹ. Cũng chính Tướng Dương Văn Minh được Mặt trận giải phóng kêu gọi. Chính ông ta đã đuổi Mỹ, ông ta đầu hàng không chống cự Việt Cộng khi họ vào Sài Gòn và giao đất nước cho quân địch.
Một kết thúc ô nhục cho kẻ chịu trách nhiệm chính trong sự phản bội và sát hại thượng cấp đưa đất nước vào tình trạng hỗn loạn.
Ngày 5-11-1963, Tổng thống Pháp De Gaulle có tiếp xúc Đại sứ Mỹ Bohlen và nói:
Tôi không tin các ông thành công bằng can thiệp trực tiếp vào VN, rất tiếc cho Mỹ là hai ông Diệm Nhu đã bị giết, những người thay thế chắc sẽ không thành công. Kinh nghiệm riêng của chúng tôi thì những người cầm quyền do ngoại bang điều khiển sẽ thất bại nhất là về sự lãnh đạo cuộc chiến, tôi không tin là sẽ tốt đẹp. Quan điểm của tôi như đã quyết định từ Genève 1954, không can dự vào vấn đề Việt Nam, nhận định này dùng cho Cộng Sản nhưng cũng cho các ông, tôi sợ các ông sẽ sa lầy khó rút ra”
Sau khi chính phủ Ngô-Đình Diệm bị lật đổ, trong hai năm có 8 chính phủ, mặc dù được Mỹ bảo trợ nhưng không lãnh đạo được đất nước. Tất cả thành quả mà họ Ngô-Đình xây dựng bị bị phá hủy hết, các đảng phái phong trào bị dẹp hết, 41 tỉnh trưởng bị thay thế.
Năm 1964 cuộc chiến gia tăng khi Johnson lên làm Tổng thống Mỹ.
Các Tướng lãnh làm đạo đức suy đồi so với thời ông Diệm. Họ nói bà Ngô-Đình Nhu là một trong bẩy người đàn bà giầu nhất thế giới nhưng khi lưu vong bà chỉ lấy thù lao qua các cuộc phỏng vấn để chăm lo cho các con nhỏ.
TT Kennedy bị ám sát, chính phủ Johnson đương đầu với Việt Cộng, Nguyễn Hữu Thọ Chủ tịch mặt trận giải phóng tuyên bố với ký giả Úc Wilfrid Burchett
“Chế độ Ngô-Đình sụp đổ là món quà tự trên trời rơi xuống cho chúng tôi”
Chương 4 Một khía cạnh khác
Sách nói về nhà Ngô-Đình thường viết “ngược đãi Phật giáo, độc tài, tàn ác, thối nát” ngừòi ta cũng kết án Tổng thống Diệm không tôn trọng Hiệp định Genève, không thực hiện Tổng tuyển cử … những nhận định trên vô căn cứ, dưới đây là những quan điểm hợp lý.
Về Hiệp định Genève 1954 chia đôi đất nước nó chỉ được chính phủ Pháp và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Việt Minh) ký đã bị chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, chính phủ miền nam VN tương lai của Ngô-Đình Diệm bãi bỏ.
(Thực ra hồi đó gọi là Quốc Gia Việt Nam, État du Việt Nam chứ không phải Việt Nam Cộng Hòa, République du Việt Nam như tác giả nói, TĐ)
Mỹ cũng không ký, trong đó có Trung cộng, Nga, Anh. Phần nói về bầu cử thống nhất hai miền không có bên nào ký không có giá trị, tuy nhiên miền nam đòi bầu cử được bảo đảm trong sáng.
Trái lại CS vi phạm Hiệp định Genève, xâm nhập, khủng bố miền nam đã bị Ủy hội quốc tế phản đối nhiều lần. CS với mục đích bá chủ và không tôn trọng Hiệp định Paris (1973) mặc dù Kissinger và Lê Đức Thọ được phát giải Nobel hoà bình nhưng Hiệp định lại bị CS vi phạm. CSBV xâm lăng miền nam VN tháng 4-1975 lợi dụng Mỹ suy yếu vì vụ Watergate.
Về vụ Phật giáo lịch sử đã chứng minh một huyền thoại lớn để chống TT Ngô-Đình Diệm. Bà Ngô-Đình Nhu cho biết cuộc khủng hoảng này như cơn gió thổi ngược chiều bởi những phe đối nghịch từ nhiều phía Việt Nam, Pháp, Mỹ và CS.
Trước vụ một nhà sư tự thiêu 1963 mà báo chí thế giới đã phổ biến không có ai chống đối chính phủ Diệm cầm quyền từ 1954. Tháng 5-1963 truyền thông phóng đại kết án chính phủ Công giáo Ngô-Đình Diệm gây nhiều tội ác nhưng dưới sự lãnh đạo của chính phủ Diệm chùa chiền phát triển nhiều. Một nghìn hai trăm bẩy mươi lăm (1275) ngôi chùa mới được xây dựng. Chùa Xá Lợi được xây dựng nhờ Tổng thống tặng 600,000 đồng, một ngàn hai trăm chín mưoi năm (1295) ngôi chùa được trùng tu, như vậy số chùa đã tăng lên 200%. Về phía Thiên Chúa Giáo số nhà thờ chỉ tăng 30%.
Trong số 18 Bộ trưởng của chính phủ chỉ có 5 người Thiên Chúa Giáo, hơn nữa chỉ có 3 trong 19 Tướng lãnh là Thiên chúa giáo. Trong số 113 dân biểu 75 người là Phật giáo, phó Tổng thống và ngay cả Tỉnh trưởng Huế, (nơi xẩy ra vụ Phật giáo) là người theo đạo Phật.
Ông Diệm trả lời một ký giả nói
“Tôi đâu có điên, chín năm cầm quyền trong lúc có chiến tranh lại đi đàn áp”
Tổng thống thành lập Ủy ban để giải quyết vấn đề Phật giáo, khi phái đoàn hai bên ký thông cáo chung ngày 16-6-1963, vấn đề được giải quyết xong, Phật giáo thỏa mãn.
Thích (Thượng tọa,Vénérable) Trí Quang là nhà sư giả, ông ta là CS, ông thành lập Phật giáo cấp tiến tổ chức tự thiêu liên tục, TT Diệm cho khám chùa thấy nhiều truyền đơn chống chính phủ và cả vũ khi súng gươm. Thượng tọa Thích Thiện Hòa, phái Cổ sơn môn kêu gọi chấm dứt biểu tình, tuyệt thực, hoạt động chính trị. Trong số 4,000 ngôi chùa, 12 chùa bị đóng cửa đã dược mở lại tại Sài Gòn , 250 ngàn người biểu tình ủng hộ Ngô tổng thống do các Thanh niên Cộng Hòa kêu gọi.
Ủy ban điều tra Liên Hiệp Quốc được chính phủ VN mời vào điều tra từ 24-10 tới 3-11-1963, Ủy ban tuyên bố không có đàn áp Phật giáo. Ngày 7-12-1963 họ soạn tờ trình 234 trang, Ủy ban gồm thành viên các nưóc Afghanistan, Brésil, Thái Lan, Costa Rica, Dahomey, Maroc, Népal.
Tòa Đại sứ Mỹ cho ông Thích Trí Quang tỵ nạn nhưng lại từ chối không cho ông Ngô-Đình Cẩn tỵ nạn.
Johnson, người chống đảo chính , thừa hưởng chính quyền, năm 1968 ông ta đưa tổng cộng 536,000 quân Mỹ vào VN, quân VNCH tăng từ 820,000 người lên 968,000 người. Nixon lên nhậm chức TT năm 1969 tìm hòa bình, ngày 27-1-1973 ký kết Hiệp định Paris, tổng cộng có 55,000 quân Mỹ chết tại VN.
Lấy lý do muốn thắng CS nhanh nên họ đã tổ chức cuộc đảo chính. Từ 2-11-1963 tới 2-7-1976, 13 năm cuộc chiến đẫm máu tàn phá đất nước, giết hại hàng triệu người. Cả thế giới thấy ông Đại sứ Mỹ cuốn cờ trên nóc tòa Đại sứ chạy. Hôm sau ngày 30-4-1975 bà Ngô-Đình Nhu trả lời phỏng vấn đài MBC nói: Sức mạnh quân sự Hoa Kỳ để làm gì hay chi để chạy?
Ngày 17-4 Khmer Đỏ vào Nam Vang, ngày 30-4 Việt Cộng vào Sài Gòn, ngày 29-11-1975 Lào thành lập chính phủ Cộng hòa nhân dân, ngày 2-7-1976 thống nhất nước Việt Nam, Đông Dương vào tay CS.
Dưới ánh sáng sự thật làm sao giải thích những lời vu khống anh em Ngô-Đình và sự yên lặng vẫn phủ nhận sự thật.
Tháng 6-1964, bà Nhu, Lệ Thủy 19 tuổi được báo Truth Rally mời sang Mỹ phỏng vấn, họ muốn tìm thêm những gì khác lạ nhưng chính phủ Mỹ không cấp Visa lấy lý do an ninh quốc gia. Tại sao hai người đàn bà đến một siêu cường có thể ảnh hưởng an ninh quốc gia?
Khủng bố đe dọa Tây phương, người ta khám xét tại phi trường thì không ai coi chính phủ đó là độc tài.
Chính phủ Ngô-Đình Diệm lại không có quyền tương tự như vậy sao?
Báo chí, giới trí thức, chính trị gia đòi phải có dân chủ tại VN (miền nam) trong khi đang có chiến tranh, khủng bố.
Trên thế giới có hàng triệu thanh niên chống cuộc chiến tranh mà họ chẳng biết gì. Nếu không có hàng triệu người vượt biển cuối thập niên 70, đầu 80 trốn CS có lẽ huyền thoại Việt Cộng yêu nước vẫn còn. CS chiếm miền nam, họ tàn phá đất nước thì truyền thống Tây phương im lặng cho tới khi hàng nghìn, hàng vạn người VN vượt biển.
Hai anh em Diệm-Nhu tỏ ra người cầm quyền Thiên Chúa Giáo đạo đức đối với cuộc đảo chính phản bội. Người ta không thể làm cho người chết sống lại nhưng ít ra phải có công lý và sự thật cho họ.
Cuối cùng phải kể đến trách nhiệm của những người gây nên nhưng cái chêt ây và gây thảm kịch cho VN.
Sự tòng phạm về tinh thần mà thế giới và Giáo hội không thể cho phép.
Trọng Đạt lược dịch
Happy Thanksgiving 2014
© Đàn Chim Việt