Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Về một tập sách nói về vai trò của cố vấn TQ

Điện Biên Phủ
Tập sách nhấn mạnh cố vấn Trung Quốc đóng vai trò lớn tại Điện Biên Phủ
Lời giới thiệu: 
Thời gian vừa qua, trong giới nghiên cứu và nhiều người quan tâm lịch sử có chuyển cho nhau bản dịch tiếng Việt một tập sách của Trung Quốc liên quan cuộc chiến Đông Dương lần một (1946-1954). Được ghi chú là tài liệu lưu hành nội bộ, tập sách cung cấp cho độc giả Việt Nam góc nhìn của những cố vấn Trung Quốc trực tiếp tham chiến. Xin giới thiệu với quý vị bài điểm sách của GS. Sử học Phạm Cao Dương, hiện sống ở California, Mỹ.


Tập sách có nhan đề Ghi Chép Thực Về Việc Đoàn Cố Vấn Quân Sự Trung Quốc Viện Trợ Việt Nam Chống Pháp (Hồi ký của những người trong cuộc) do Nhà Xuất Bản Lịch Sử Đảng Cộng Sản Trung Quốc ấn hành ở Bắc Kinh năm 2002, bản dịch tiếng Việt của Trần Hữu Nghĩa và Dương Danh Dy với Dương Danh Dy cũng là người hiệu đính.

Tập tài liệu này dày 280 trang qua thư điện tử và gấp đôi tức 560 trang theo khổ sách in nhỏ, gồm tổng cộng 10 bài, thêm hai trang Lời Cuối Sách.

Tác giả đầu tiên là La Quý Ba, ngưòi được Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc bí mật cử sang Vịêt Nam đầu năm 1950 làm đại diện liên lạc giữa Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc và Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương, sau này là Đại Sứ đầu tiên của Cộng Sản Trung Quốc ở Vịêt Nam. Bài này ngắn và có tinh cách tổng quát, được viết để tưởng nhớ Mao Trạch Đông.

Tác giả thứ hai là Trương Quảng Hoa. Ông này xuất thân làm công tác ở văn phòng cố vấn quân sự của Đoàn, lo về thống kê nên nắm vững tình hình giao nhận vật tư để báo cáo cho lãnh đạo của Đoàn. Trương Quảng Hoa có cả thảy bốn bài, đồng thời giữ vai trò sửa chữa và hiệu đính, kể cả sửa chữa và hiệu đính cho phần “Đại Sử Ký” tức phần niên biểu các sự kiện chính ở cuối sách trong đó có bài viết tổng quát và một bài viết về vai trò có tính cách quyết định của tướng Trần Canh trong trận Đông Khê – Thất Khê.

Người có bài thứ ba là Vu Hoá Thuần, viết về Vi Quốc Thanh trong cả hai trận Đông Bắc và Điện Biên Phủ, một vai trò cũng quyết định giống như vai trò của Trần Canh trong chiến dịch Đông Bắc.

Vương Nghiên Tuyền nguyên ở trong ban tham mưu của Tướng Trần Canh và là cố vấn cho Đại Đoàn 308 trong thời chiến tranh chống Pháp, năm 1956 lại trở sang Vịêt nam làm tổ trưởng Tổ Chuyên Gia Qụân Sư cho đến năm 1957. Ông này có hai bài dài và coi như nòng cốt của tập sách.

Tiếp theo là các bài của Độc Kim Ba và của Như Phụng Nhất mà tiểu sử không được ghi dù là gián tiếp.

Cuối cùng là một niên biểu liệt theo ngày tháng tiến trình hoạt động của Đoàn Cố Vấn Trung Quốc từ ngày được thành lập, từ tháng Giêng và tháng Hai năm 1950 cho đến trung tuần tháng Ba năm 1956.


Tầm quan trọng của Trung Quốc
Nói tới Chiến Tranh Pháp – Việt Minh (1946 – 1954) không ai là không biết tầm quan trọng của viện trợ của Cộng Sản Trung Quốc cho Cộng Sản Việt Nam kể từ sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc chiếm được toàn thể Trung Hoa Lục Địa. Hay chậm hơn và đúng hơn chút nữa là từ trung tuần tháng 8 năm 1950, khi hai đoàn cố vấn quân sự, một do Vi Quốc Thanh và Đặng Dật Phàm cầm đầu từ Quảng Tây và một do Trần Canh hướng dẫn từ Vân Nam đến bộ chỉ huy tiền phương của Việt Minh ở Quảng Uyên, Cao Bằng và được Võ Nguyên Giáp và Trần Đăng Ninh đón tiếp và thuyết trình. Đây là thời điểm then chốt.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đón ông Vi Quốc Thanh ở Hà Nội năm 1965
Nó mở đầu cho một giai đoạn mới trong lịch sử Chiến Tranh Đông Dương Lần Thứ Nhất, trong đó viện trợ của Trung Quốc đóng vai trò quyết định. Sau thời điểm này quân đội của Tướng Giáp không còn phải “chiến đấu trong vòng vây”, không còn chỉ đánh du kích nữa mà đã chuyển sang vận động chiến rồi sau đó là công kiên chiến để đánh bại địch quân của họ, theo sách lược của Mao Trạch Đông và kinh nghiệm của Quân Đội Nhân Dân Trung Quốc.

Hồi ký của các nhà lãnh đạo Việt Minh trong đó có Tướng Võ Nguyên Giáp, Tổng Tư Lệnh Quân Đội, có Đặng Văn Việt,Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 174, con Hùm Xám của Đường Số 4, đều nói tới nguồn viện trợ duy nhất và thiết yếu này nhưng nói tương đối ít. Những chiến thắng của Việt Minh từ các trận Đông Khê và Cao Bằng trong chiến dich Vịêt Bắc tới trận Điện Biên Phủ theo các chỉ huy người Vịêt này là do sự hoạch đinh chiến lược và chiến đấu của chính người Việt.

Các cố vấn Trung Quốc trong tập Ghi Chép Thực kể trên đã gần như nói ngược lại. Không những thế họ còn viết nhiều hơn nữa, không riêng về quân sự như cung cấp dư dả súng ống, đạn dược, quân trang, quân dụng, soạn thảo tài liệu huấn luyện, tái tổ chức lại quân đội với chủ trương đặt nặng vai trò của chính trị trong quân đội, thành lập và võ trang những đại đơn vị mới như các Đại Đoàn 316, 320, 325, 351 và một trung đoàn công binh bên cạnh cac đại đoàn 304, 308, 312 và một số trung đoàn đã có từ trước. Họ còn nói đã giúp Việt Minh giải quyết những khó khăn vềkinh tế, tài chánh, đặc biệt là về tiền tệ, lương thực để Việt Minh từ thế gần như thụ động, bị bao vây trên nhiều mặt trận, sang chủ động làm chủ chiến trường.

Các cố vấn Tàu còn cho biết họ đã soạn thảo các chiến lược và trực tiếp tham gia chiến trận cùng với quân đội của Tướng Giáp từ đó đã giúp cho Cộng Sản Việt Nam toàn thắng.


Vài điểm ghi nhận
Một cách tóm tắt, khi đọc tài liệu này ta có thể ghi nhận được những sự kiện sau đây:

Thứ nhất: Viện trợ của Trung Quốc cho Cộng Sản Việt Nam là do Cộng Sản Việt Nam yêu cầu qua văn thư của Hồ Chí Minh và Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương gửi Mao Trạch Đông và Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc, tiếp theo hai chuyến đi bí mật của Hồ Chí Minh sang Bắc Kinh vào đầu tháng Giêng năm 1950 và vào mùa đông năm 1951.

Lần đi thứ nhất, khi Hồ Chí Minh đến Bắc Kinh thì Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai đã đi Moscow để ký “Hiệp Ước Tương Trợ Đồng Minh Hữu Nghị Trung – Xô” từ trước nên ông Hồ chỉ được Lưu Thiếu Kỳ đón tiếp rồi sau đó được Lưu Thiếu Kỳ thu xếp để sang Moscow.

Câu hỏi được đặt ra là trước khi đi Mao và Lưu có biết là Hồ sẽ sang Bắc Kinh hay không? Câu hỏi được đặt ra nhưng câu trả lời phần nhiều là có. Nếu vậy tại sao hai người lại không đợi Hồ Chí Minh sang Bắc Kinh để rồi cùng đi?

Câu trả lời phần nào có thể được thấy nếu người ta theo dõi những gì đã xảy ra sau đó. Thứ nhất là trong buổi tiệc do Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng Cộng Sản Liên Xô tổ chức để khoản đãi Hồ Chí Minh khi họ Hồ mới tới Moscow tối ngày 6 tháng Hai năm 1950, Stalin đã không đến dự và Stalin chỉ tiếp ông này nhiều ngày sau đó và tiếp ở phòng làm việc của mình với sự có mặt của nhiều ngưới khác trong đó có cả Vương Gia Tường là đại sứ Trung Quốc ở Liên Xô.
Thứ hai là trong buổi tiếp tân chiêu đãi trọng thể dành cho Mao Trạch Đông, Châu Ân Lai và toàn thể các đoàn viên phái đoàn Trung Quốc, Hô Chí Minh cũng được mời, có thể là không chính thức vì chuyến đi của ông là bí mật. Lợi dụng cơ hội này và khi Stalin rất vui, Hồ Chí Minh đã ngỏ ý xin được ký một hiệp ước tương tự như hiệp ước Trung – Xô Mao Trạch Đông đã ký với Stalin trước đó. Stalin đã từ chối.

Trương Quảng Hoa đã kể lại cuộc đối thoại giữa hai người như sau:
“Stalin rất vui, trong bữa tiệc luôn luôn trò chuyện với khách. Hồ Chí Minh nắm lấy thời cơ này cười hỏi Stalin: “Đồng chí còn có chỉ thị gì nữa đối với công tác của Việt Nam chúng tôi không?”. Stalin cười: “Tôi làm sao có thể chỉ thị cho đồng chí, đồng chí là Chủ tịch nước, quan còn to hơn tôi mà!”.

“Hồ Chí Minh lại nói: “Các đồng chí đã ký hiệp ước với Trung Quốc, nhân tôi ở đây, chúng tôi cũng muốn ký một hiệp ước!’ Stalin nói: “Thế người ta hỏi đồng chí từ đâu ra? Chúng tôi giải thích như thế nào?”
Trích từ sách
 Tôi làm sao có thể chỉ thị cho đồng chí, đồng chí là Chủ tịch nước, quan còn to hơn tôi mà
 
Stalin nói với Hồ Chí Minh, 1950
“Hồ Chí Minh nói: “Điều đó rất dễ, đồng chí cho chiếc máy bay chở tôi lượn một vòng trên trời, sau đó cho người ra sân bay đón tôi, đưa một tin trên báo, không được sao?”.

“Stalin cười lớn nói: “Đó là quá sức tưởng tượng đặc bịêt của người phương Đông các anh.”
Họ Trương ghi tiếp là “Rất nhiều người dự tiệc cũng đều cười vang lên.”

Chi tíêt này chứng tỏ cuộc đối thoại giữa Hồ Chí Minh và Stalin là công khai trước mặt mọi người. Nhưng xét toàn bộ người ta thấy Stalin tỏ ra rất lạnh nhạt, không tôn trọng Hồ Chí Minh, đã mỉa mai khi trả lời những câu hỏi nghiêm chinh và quan trọng của họ Hồ. Không những thế Stalin còn đem những đề nghị của Hồ ra làm trò cười cho những người có mặt trong buổi chiêu đãi và thẳng thừng từ chối những lời yêu cầu của họ Hồ, trong đó có đề nghị ký một hiệp là điều ông này rất mong muốn.

Tại sao vây? Theo Trương Quảng Hoa “Stalin lo lắng Hồ Chí Minh là người theo chủ nghĩa dân tôc, là Ti Tô thứ hai.”

Nhưng đọc kỹ hơn, người ta thấy hai điều. Một là Stalin có chủ trương muốn Hồ Chí Minh đẩy sớm hơn và mạnh hơn cách mạng xã hội và kinh tế thay vì chỉ lo đánh Pháp để sớm tiến tới chủ nghĩa vô sản và hai là Stalin đã cùng Mao Trạch Đông, và ngay cả trước đó không lâu, Lưu Thiếu Kỳ trong một chuyến đi bí mật sang Nga, đã từng thảo luận và đồng ý với nhau về vai trò viện trợ cho Cộng Sản Vịêt Nam của Trung Quốc rồi. Đây là lý do chính và Hồ Chi Minh khi được các lãnh đạo Cộng Sản Trung Quốc thu xếp cho sang Nga chỉ là để nghe một chuyện đã được sắp xếp rồi.

Riêng về cá nhân Hồ Chí Minh, xuyên qua cuộc đối thoại này, người ta thấy phần nào bản chất thực tế, kiên nhẫn, chịu đựng, quyền biến đến độ lì lợm, sẵn sàng dùng những biện pháp lừa dối như ông đã thường làm ở Vịêt Nam của ông.

Cuối cùng thì chuyến đi Liên Xô của Hồ Chí Minh hoàn toàn thất bại, không giành được gì từ phía Liên Xô, không được Stalin coi trọng như Mao Trạch Đông để từ đây ông và Đảng Cộng Sản Vịêt Nam phải nghe và hoàn toàn trông cậy vào viện trợ của Trung Quốc. Vận mệnh của Đảng Cộng Sản Việt Nam nói riêng và vận mệnh của dân tộc Việt Nam cũng như lãnh thổ Việt Nam nói chung, có thể đã bị quyết định ngay từ chuyến đi của Hồ Chí Minh này.

Nói như vậy là vì khi làm cố vấn bắt buộc chuyên gia Trung Quốc phải nghiên cứu địa hình, địa diện, các cao điểm chiến thuật, chiến lược, trục lộ giao thông cùng các tiềm năng khác có thể khai thác... bằng chính tai mắt và khối óc của mình, chưa kể khi họvạch và làm đường và khi khí giới, quân trang quân dụng được, vượt qua biên giới, chở sang cho Việt Minh. Các cao điểm chiến lược, các cột mốc biên giới hẳn khó lọt qua con mắt của các chuyên gia quân sự Trung Quốc ngay từ thời điểm này để chuyển về cho Trung Ương Đảng của họ, không cần phải đợi tới bốn chục năm sau.

Thứ hai: Viện trợ cho Việt Nam không phải chỉ vì nhu cầu của Vịêt Nam mà cả Trung Cộng vì Trung Cộng cũng có nhu cầu đánh đuổi quâ n Pháp nhằm bảo đảm biên giới phía Nam của mình chống lại tàn dư của Trung Hoa Quốc Dân Đảng.

Điều này cũng được các tác giả nói tới. Chiến dịch Đông Bắc và sau này đánh Tây Bắc và sang Lào thay vì đồng bằng sông Hồng mà các cố vấn Trung Quốc đã bắt ép các nhà chỉ huy quân sự Việt Minh phải chấp nhận cũng nhằm muc tiêu này.

Thứ ba: Có một sự khác bịêt về chủ trương chiến lược và chiến thuật giữa các cố vấn Trung Quốc và các tướng tá Việt Minh, trong đó có mục tiêu tấn công như đánh để tiêu dịêt địch hay đánh để chiếm các cứ điểm hay các thị trấn, địa điểm tấn công, đánh nơi nào trước, Cao Bằng hay Đông Khê, đồng bằng sông Hồng hay Lai Châu, Tây Bắc và Lào, đánh nhưng vẫn phải lưu tâm tới hoàn cảnh của các chiến sĩ anh em, đồng bào của mình hay đánh để thắng với bất cư giá nào.

Hồ Chí Minh bàn bạc với tướng Trần Canh ở chiến dịch biên giới
Cuối cùng các cố vấn Trung Cộng khi không thuyết phục các tướng tá Việt Minh đã luôn luôn báo cáo về cho Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc và Mao Trạch Đông để Trung Ương Đảng Cộng Sản Trung Quốc liên lạc với Trung ương Đảng Cộng Sản Việt Nam và Hồ Chí Minh và cuối cùng các cố vấn Trung Quốc đã luôn luôn thắng thế. Chủ trương của họ đã được Hồ Chí Minh và Trung Ương Đảng Cộng Sản Vịêt Nam chấp nhận, đồng thời may mắn cho ho, kết quả đã là chiến thắng.

Đọc các bài này người ta có cảm tưởng là các chiến thắng của Việt Minh từ Đông Bắc đến Điện Biên Phủ hoàn toàn là do công lao của các cố vấn Trung Quốc, từ đầu đến cuối, từ hoạch đinh chiến lược, lựa chọn địa điểm dể đánh đến trực tiếp tham gia theo dõi, chỉ huy trận đánh và trực tiếp can thiệp ngay khi cần.

Chẳng hạn như trong chiến dịch Vịêt Bắc, Trần Canh và Vi Quốc Thanh đã nghiên cứu tỉ mỉ phòng tuyến Quốc Lộ 4 của Pháp để đưa ra đề nghị đánh Đông Khê trước thay vì Cao Bằng.

Đề nghị này đã được Hồ Chí Minh lúc đó lên thị sát mặt trận, trực tiếp phê chuẩn thay vì qua Tổng Tư Lệnh Võ Nguyên Giáp. Ông Hồ còn chỉ thị thêm rằng :”Chiến dịch này chỉ được thắng, không được thua!”, đúng như chủ trương của Trần Canh. Lý do là vì Hồ Chí Minh đã quen Trần Canh từ lâu trước đó, từ năm 1925 - 26, đã yêu cầu Mao Trạch Đông cử Trần Canh sang giúp và tin cậy ở Trần Canh đồng thời biết rõ nhu cầu Trung Viện.

Chỉ được thắng, không được thua hay thắng bằng bất cứ giá nào, bất kể sự hy sinh của binh sĩ là chủ trương của Trần Canh, khác với chủ trương của Võ Nguyên Giáp và của Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 174 Đặng Văn Việt.
Trong trận Đông Khê khi vị Trung Đoàn Trưởng này vì bộ đội thương vong quá nhiều định rút lui, Vi Quốc Thanh đã điện thoại cho cố vấn Trương Chí Thiện của trung đoàn này, thúc đẩy vị chỉ huy của trung đoàn này, điều chinh bố trí và đánh tiếp.

Giữa Trần Canh và Võ Nguyễn Giáp tối ngày 4 tháng 10 năm 1950 cũng đã tranh cãi nặng qua điện thoại khi quân Việt Minh tấn công chiếm núi Cốc Xá sau ba ngày liên tiếp và bị thịêt hại nặng, Bộ Chỉ Huy Tiền PhươngViệt Minh ra lệnh cho bộ đội tạm ngưng tấn công để nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Tranh cãi nặng qua đện thoại đến độ Trần Canh có lúc đã nói to: “Nếu trận này không đánh nữa thì tôi xin cuốn gói chuồn.” và nói tiếp: “Vào giờ phút then chốt này, bộ chỉ huy mà dao động thì chôn vùi thời cơ rất tốt để chiến dịch thắng lợi,” đồng thời dập manh điện thoại xuống.

Nhưng rồi sau đó Trần Canh đã liên lạc thẳng với Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Kết quả là Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho bộ đội tiếp tục, còn Mao Trạch Đông thì khuyến cáo “phải nhanh chóng tiêu dịêt địch cho dù thương vong quá lớn cũng không nên quá lo, không nên dao động.” (trang 41)

Những chi tiết này Tướng Giáp và Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 174 là những nhân chứng còn sống có thẩm quyền xác hay phủ nhận, đồng thời cũng có quyền giữ im lặng.

Thứ Tư: Trong việc giúp Việt Minh huấn luyện và tổ chức lại quân đội, các cố vấn Trung Cộng còn giúp và rất có thể đã áp lực các nhà lãnh đạo của họ thực hiện một cuộc chỉnh huấn với chữ dùng trong tài liệu là chỉnh quân chính trị.
Công tác này đã được các cố vấn Trung Cộng lưu ý từ ngay những ngày đầu, nhưng mãi đến mùa hè và mùa thu năm 1953 mới trở thành qui mô toàn diện.
Chiến dịch chỉnh huấn quân sự, chính trị qui mô này đã được phối hợp với phong trào cải cách ruộng đất lúc này đang được tiến hành ở các cứ địa của Việt Minh ở Việt Bắc. Những sĩ quan xuất thân là các sinh viên, học sinh, những thành phần trí thức, quan lại, tư sản đã tham gia Vệ Quốc Đoàn từ những ngày đầu của cuộc kháng chiến do Việt Minh lãnh đạo thuần túy chỉ vì yêu nước, không còn được phục vụ như xưa nữa. Ngay danh xưng Vệ Quốc Đoàn cũng bị thay thế.

Trên đây chỉ là một vài nhận xét mà người đọc tài liệu này trong một thời gian ngắn gủi có dịp đọc. Hy vong tác phẩm này sẽ được phổ biến hơn và được nhiều người đọc hơn, nhất là những người được các tác giả bằng cách này hay bằng cách khác nói tới, hầu có thể đóng góp thêm sự thực về một giai đoạn cực kỳ khó khăn và cực kỳ tế nhị nhưng không phải là không có những nét đẹp riêng của lịch sử của người Việt.

Về tác giả:Ông Phạm Cao Dương lấy bằng tiến sĩ sử học ở Đại học Paris, và dạy ở nhiều đại học tại Sài Gòn trước 1975. Sau khi sang Mỹ, ông dạy về lịch sử, ngôn ngữ Việt Nam ở một số trường tại Nam California trước khi về hưu.

Bài viết nêu quan điểm riêng của tác giả. Quý vị có ý kiến về bài viết này, xin gửi thư cho BBC ở địa chỉ vietnamese@bbc.co.uk hoặc dùng hộp tiện ích bên phải.

COMMENT:


KS
Tôi không hiểu tại sao các ông ngây thơ đến vậy. Giờ đây Người đã đi xa, còn các ông lại tin vào mấy tờ giấy mà ai cũng có thể làm ra được.


Cogito
Về trận ĐBP, tướng Giáp đã nói rõ trong hồi ký của mình. Chiến lược của các cố vấn Tàu "đánh nhanh, thắng nhanh", dùng chiến thuật biển người. Bộ tham mưu Việt minh lúc đầu nghe theo (Võ Nguyên Giáp, Hoàng Văn Thái, ...) nhưng về sau thấy không ổn, chuyển sang "đánh chắc, tiến chắc". Chính vì thế mới kéo pháo vào rồi lại kéo pháo ra.
Điều này đã rõ ràng, thiết nghĩ tướng Giáp chẳng cần thanh minh. Đọc hồi ký của các cụ mới thấy khó khăn như thế nào khi "được sự giúp đỡ của TQ", cải cách ruộng đất cũng là sức ép của cố vấn TQ.
TQ thì bao giờ cũng vậy luôn luôn thổi phồng những đóng góp của mình, coi khinh sinh mạng và quyền tự do cá nhân.
Việt nam mình muốn bằng HQ và Nhật bản, dù là nước nhỏ nhưng TQ vẫn không dám khinh, thì hơn hết mọi phát triển kinh tế (phát triển thế nào thì bây giờ cũng không bằng TQ), cần xây dựng một xã hội nhân bản hơn, coi trọng sinh mạng và quyền tự do cá nhân.


Nội thất
Có nhiều lý do để xác thực về việc TQ giúp VN. Còn cố vấn TQ trong kháng chiến chống Pháp thì cũng rất lăn xả vì VN.
Tôi được nghe các cụ già kể rằng lúc đó không muốn đi ô tô vì tốn kém nên các đc ấy chỉ đi kiệu thôi, chỉ cần 12 - 14 người khiêng 1 đc cố vấn là đủ. Khi ăn thì cũng không cầu kì lắm, cố vấn chỉ ăn được thịt gà hầm vì răng yếu.
Trong kháng chiến chống Mỹ, TQ thậm chí còn cẩn thận chôn sẵn vũ khí trong “mộ giả” của công nhân “”chết” trong lúc giúp VN xây dựng tại các tỉnh miền bắc, tới năm 1979 thì đành mang ra sử dụng vì sợ để lâu thì hỏng mà các đc VN lại không biết chỗ cất.
Ngày trước tại chủ tịch HCM không chịu cho TQ giữ hộ miền bắc để tập trung sức mà đánh Mỹ làm cho các đc TQ áy náy, đành tự nguyện giữ hộ mấy hòn đảo nhỏ HS, TS thôi.


Sự thật Hoa Kỳ
Các bác ở đây cố ý biện hộ bênh vực quan điểm của mình mà quên đi sự thật. Sự thật hiện nhiên ngay bây giờ, đó là chúng ta là nhược quốc, yếu hèn và thua kém người nước người ta ở mọi lãnh vực.
Muốn được người ta tôn trọng trước nhứt mình phải tự cường, đừng yếu hèn và thua kém người ta. Người ta nói con mèo là con chó thì đó đúng là con chó vì chúng ta hiện tại không đủ tự lực bảo vệ chính mình,và luôn cuối luồng dưới quan thầy Trung Quốc. Như người Nhựt người Nam Hàn, có ai giám chỉ mặt họ nói thế này thế nọ không?
Một thí dụ khác, hải quân Trung Cộng tàn sát ngư dân đồng bào mình trong hải phận Việt nam, thậm chí bắt nhốt họ và cáo buộc họ là hải tặc. Họ không thèm có một lời xin lỗi, dù biết hạnh động của họ là sai. Nhưng đối với Nhật thì họ lại cư sử khác.
Khi tàu ngầm của Trung Cộng xâm nhập vào hải phận của Nhật thì bị Nhật phát hiện, thế là Trung Quốc phải có lời xin lỗi ngay lập tức. Yếu hèn thì không có được quyền lên tiếng, tiếng nói đi đôi với sức mạnh, sức mạnh kia thêm 1000 năm tới VN cũng chưa có được.


Truth VN
Trận ĐBP 1954 kết thúc "thắng lợi vang dội địa cầu" với hiệp định Genève chia đôi đất nước VN. Và cũng từ đó hình ảnh "danh tướng VN" Võ nguyên Giáp luôn gắn liền với từ "Điện Biên Phủ" (tên ông được ghi trong từ điển La Rousse Pháp, mục "các danh tướng thế giới").
Thật tình mà nói, khi đọc những bài nghiên cứu về trận chiến lịch sử này, người ta cũng có nhiều thắc mắc như: làm thế nào mà ông Giáp- lúc đó là một tướng "trẻ" cùng bộ tham mưu quân sự cũng "non" của mình lại đủ bản lãnh thảo kế họach quân sự toàn diện đánh cho Pháp tan tành dưới sự chỉ huy dày dặn kinh nghiệm của cả "một bộ máy chiến tranh khổng lồ" (và vài đồng minh tầm cỡ!) cùng vô số tướng lãnh cừ khôi nhất của Pháp?
Người ta cũng thắc mắc tại sao trong một thời gian dài vai trò "đầu tàu" trong việc bàn thảo kế họach tác chiến của các cố vấn TQ về mọi phương diện, dẫn đến chiến thắng ĐBP không được nói đến sau khi chiến tranh kết thúc 1954?
Nếu như đó là sự thật, thì vai trò của tướng Giáp có khác gì vai trò của một "đốc công" trong xây dựng, trong đó kiến trúc sư họach định bản vẻ chi tiết, huấn luyện "thầy thợ, nhân công", "cung cấp thiết bị, vật tư" tất tất đều do TQ cả? Ngày nay, tướng Giáp đã quá già nua để "phản biện" rõ ràng những vấn đề thời sự nóng bỏng kể trên- tiếc thay!


PPT
Về phương diện sử học, chúng ta không gì phải cáu kỉnh hay mù quáng "tuyên xưng đức tin" vào một Hồ Chí Minh hay bất kỳ một nhân vật nào khác.
Trong sử học, sự-kiện và hậu-sự-kiện đều có ý nghĩa. Khi TQ cho ấn hành tập sách thì cũng đã có mục đích, và khi VN cho dịch và lưu thông nội bộ thì cũng có mục đích.
Bỏ đi thiên kiến về một Phạm Cao Dương miền nam hay Dương Trung Quốc miền bắc thì chúng ta mới tiếp cận được lịch sử.
Ở đây có nhiều hé lộ, thậm chí khi cả người viết các bài không muốn thế. Chúng ta đọc thẳng vào tập sách để biết những hé lộ đó, nó sẽ có ích hơn là phải "nhảy đong đỏng lên" vì người điểm không phải "phe mình".
Lịch sử rất công bằng. Chỉ những ai đã đánh cắp lịch sử mới sợ sự thật, sợ có người nhận ra sự thật đó.


Hồ gươm
Đây thật là những suy nghĩ ấu trĩ của ông GS Phạm Cao Dương. Nước Việt Nam, dân Việt Nam đã thu đất nước nghèo hèn xưa kia về một mối Độc lập, Thống nhất, Xây dựng và Phát triển như ngày nay, từ tay các Đế quốc lớn nhất thời đại là Pháp, Nhật, Mỹ.
Tài năng quân sự, ngoại giao, tập hợp sức mạnh toàn dân của Việt Cộng là điều không còn gì phải nghi ngờ nữa!


Thông
Đọc bài này tôi có hai điều muốn nói. Thứ nhất, chẳng có thành công nào không phải trả giá, nhưng tôi tin tưởng tuyệt đối rằng Chủ tịch Hồ Chí Minh sẽ hoàn toàn không phải là người như ông Phạm Cao Dương nói (hay trích ?!) trong bài này. Người là Đại Đức( không cần phải chứng minh).
Thứ hai, chúng tôi, những người Việt Nam, không bao giờ quyên những sự giúp đỡ quý báu của Quân đội và nhân dân TQ cũng giống như không bao giờ quên lịch sử quan hệ TQ-VN.


Kim Thoa
Nếu phát xít Đức chưa thôn tính đế quốc Pháp và không có 2 quả bom nguyên tử của Hoa kỳ thì liệu rằng cố vấn Trung Quốc làm nên trò trống gì?
Ông Phạm Cao Dương không đề cập đến vai trò của phát xít Nhật trên lãnh thổ Trung Quốc vào thời điểm nước Pháp bị thâu tóm toàn bộ bởi quân đội phát xít Đức. Trung quốc chưa giữ được sự tòan vẹn lãnh thổ của chính mình thì làm sao giúp VN chiến thắng đội quân Pháp, 1 đội quân lưu vong, như rắn không đầu tại trận địa Điện Biên Phủ.


Thiện
Càng ngày thế giới càng biết rõ hơn những gì TQ giúp CSVN, và cũng rõ hơn vai trò của ông Hồ. Ai cũng biết rằng không có TQ và LX, CSVN không thể thắng Pháp và Mỹ. Nhưng sư giúp đỡ đó như thế nào thì dần dần mới sáng tỏ.
Có nhiều điều không giống như ĐCSVN thường nói và dạy cho nhân dân về các chiến thắng của mình.


Human Rights Sài Gòn
Đọc bài này làm tôi liên tưởng đến bài "Hồ Chí Minh là ai?" mà BBC đăng tải gần đây. Theo tôi nếu ông Hồ Chí Minh là người Việt Nam thì không thể nhẫn tâm mà "nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn" được.
Bản chất của người Việt là sống nhân hậu và đầy tính nhân bản chứ không tàn nhẫn phải chiến thắng bằng mọi giá và đánh theo kiểu Tàu là "lấy thịt đè người" được". Tôi đang cầu mong và chờ đợi cái Dũng của Tướng Giáp phản hồi về tính xác thực của bài viết này!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét