Hiển thị các bài đăng có nhãn Đảng CSVN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đảng CSVN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

85 năm ra đời và 70 năm cầm quyền của Đảng Cộng Sản


Hai ông Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng cũng như 14 ủy viên còn lại trong Bộ Chính trị hãy thử bình tâm, gạt ra ngoài mọi ý thức hệ và quyền lợi, tự đặt mình như tất cả những Việt bình thường và nghiêm túc đặt một câu hỏi duy nhất thôi: Hàng triệu chiến sĩ và thường dân đã hi sinh trong các cuộc chiến từ 1945 và nay 90 triệu nhân dân VN có ai tưởng tượng được và mong muốn đất nước chúng ta một trăm năm sau lại giống hệt như thời thực dân Pháp trước đây?
Những gì người sáng lập chế độ toàn trị từng nghiêm khắc kết án sự tàn bạo, bóc lột, tham nhũng và bất công của chế độ thực dân Pháp gần 100 năm trước thì nay dưới chế độ toàn trị không chỉ vẫn như vậy mà nhiều mặt còn tồi tệ và dã man hơn!

Chống thực dân nhưng tại sao lại sao chép các chính sách của nó?

“Chúng tôi không có quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận, ngay cả quyền tự do hội họp và lập hội cũng không có!” [1]
Câu trên của ai? Chính là của Hồ Chí Minh, người sáng lập chế độ toàn trị ở VN. Ông đã kết án nghiêm khắc chế độ thực dân tại Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của đảng Xã hội Pháp năm 1920, Nghĩa là đã gần một thế kỉ trước đây ông Hồ đã kết án chính sách của thực dân Pháp thủ tiêu các quyền tự do căn bản ở VN và hứa, nếu cầm quyền thì để nhân dân được quyền tự do báo chí, cũng như các quyền tự do căn bản khác!
Nhưng 95 năm sau tại Hội nghị trung ương 10 (1.2015) Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố: “Báo chí là phương tiện thông tin, công cụ tuyên truyền, vũ khí tư tưởng quan trọng của Đảng và Nhà nước… dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước” và “không để tư nhân sở hữu báo chí”. [2] Trong thực tế, hiện nay trên 800 tờ báo, đài và trên 18.000 người viết báo đều dưới quyền chỉ huy của Ban Tuyên giáo trung ương theo chỉ đạo của Bộ Chính trị. Các người cầm bút lề đảng bị bẻ cong ngòi bút. Chính vì thế, gần đúng một thế kỉ sau nhân dân VN vẫn bị đàn áp tư tưởng, không có tự do báo chí, tự do ngôn luận; các quyền lập hội, hội họp, biểu tình cũng vẫn không có! Nghĩa là chế độ toàn trị hiện nay không khác nào chế độ thực dân Pháp một thế kỉ trước!
Cũng gần một trăm năm trước người sáng lập chế độ toàn trị cũng kết án gay gắt chính sách thuộc địa ở VN của thực dân Pháp bóc lột nhân dân và tài nguyên VN chỉ “để làm giàu cho một số cá mập!” [3] Nhưng gần 100 năm sau số cá mập đỏ mọc ra như rươi trong chế độ toàn trị do ông Hồ xây dựng lên. Chính Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước, đã phải nhìn nhận sự tung hoành của bọn cán bộ tham quan như Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ cái đất nước này”. [4] Từ những vụ tham nhũng khủng PMU18 chui cả vào gia đình Tổng bí thư thời Nông Đức Mạnh-Phan Văn Khải, cả các cơ quan trong đảng, bộ Công an, bộ Giao thông vận tải…; [5] đến các vụ khủng khiếp hơn là Vinashin, Vinalines dưới quyền của Nguyễn Tấn Dũng, làm ngân sách quốc gia mất nhiều tỉ Mĩ kim. [6] Chưa kể đến nhiều Ủy viên trong Bộ Chính trị, Ban bí thư, Trung ương đảng và các quan đỏ ở các địa phương chiếm đất xây biệt thự nguy nga, biến nhà công thành nhà ông, cho con cái vào các chức vụ quan trọng hay những nơi hái ra tiền. Mới chỉ một số vụ được khui ra. Như hai con trai và con gái của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tương đối còn trẻ nhưng đã được cử vào các chức vụ cao ở hai tỉnh, hay đang là triệu phú Dollar cầm đầu ngân hàng. Các con trai của cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và cựu Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi cũng vậy. Gần đây trong chiến dịch trả thù và tranh phần giữ ghế trong Đại hội 12 giữa phe bảo thủ giáo điều và các nhóm lợi ích ở cấp chóp bu, họ còn tung tin Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh…. cho vợ con, vây cánh thao túng nhiều doanh nghiệp nhà nước….Mặc dù Nguyễn Tấn Dũng vừa hô hoán đòi phải thông tin kịp thời và chính xác, nhiều đảng viên kêu gọi phải công khai làm rõ các vụ này để biết đúng sai, nhưng từ các đương sự tới các cơ quan có trách nhiệm cả trong đảng lẫn chính phủ đều im thin thít.
Các vụ tham nhũng gần đây được khui ra của cựu Tổng Thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền hay cựu Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Hà nội Hoàng Văn Nghiên dưới thời Nguyễn Phú Trọng- Nguyễn Tấn Dũng… chỉ như phần nổi của tảng băng mà thôi! [7] Tình trạng cán bộ từ cấp cao trở xuống tham nhũng tài sản công, xà xẻo tiền bạc hàng tỉ Dollar từ các công trình xây dựng đường xá, cầu cống có nguồn vốn từ ODA nổi tiếng trên thế giới. Mới đây tại hội nghị quốc tế“Tăng cường quản trị thúc đẩy phát triển tại Việt Nam” ngày 20.1.15 đã cho biết, VN đứng thứ 2 trong số 20 nước diễn ra tham nhũng nhiều nhất trong việc sử dụng vốn ODA. [8]
Chính ông Trọng đã phải nhìn nhận công khai trước Hội nghị Cán bộ toàn quốc vào cuối tháng 2.2012 về sự mất đạo đức, bán rẻ lương tâm của cán bộ càng tăng cả số lượng lẫn chất lượng:
“Trong điều kiện Đảng cầm quyền, nhiều đảng viên có chức, có quyền, có điều kiện nắm giữ tài sản, tiền bạc, cán bộ;… đất nước lại phát triển kinh tế thị trường, mở cửa hội nhập, nhiều người lo lắng về Đảng, về bản chất Đảng, lo lắng mặt trái của cơ chế thị trường, của hội nhập quốc tế tác động vào Đảng.Bây giờ trong Đảng cũng có sự phân hóa giàu – nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không? Nhà triết học cổ điển Đức L.Foiơ Băc đã từng nói rằng, người sống trong lâu đài nghĩ khác người ở trong nhà tranh. Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai? Có giữ được bản chất là đảng cách mạng của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của dân tộc không?” [9]
Năm 1922 Hồ Chí Minh còn vạch tội thực dân Pháp: “Nếu bọn thực dân Pháp rất vụng về trong việc phát triển nền kinh tế ở thuộc địa, thì họ lại là những tay lão luyện trong nghề đàn áp dã man và trong việc chế tạo ra cái lòng trung thành bắt buộc.” [10] Nhìn vào xã hội VN gần một thế kỉ sau thì sao lại giống nhau một cách lạ lùng đến như thế. Trên 60 năm theo mô hình kinh tế XHCN, hiện VN là một nước nghèo đói, tụt hậu, hàng bao nhiêu triệu công nhân chỉ vẫn làm gia gia công, cái đinh ốc cũng không tự làm được, năng suất lao động chỉ bằng 1/16 của Singapore! [11]
Nhưng cũng như thực dân Pháp trước đây, hiện nay bộ máy công an của chế độ toàn trị đàn áp còn tàn bạo, tinh vi, quỉ quyệt hơn. Từ 1954 chế độ toàn trị đã bỏ tù hàng triệu người trong các trại giam qua các cuộc khủng bố trong phong trào Cải cách Ruộng đất theo gương Mao, vụ Nhân văn Giai phẩm, trong các trại cải tạo; đẩy mấy triệu đồng bào thành những thuyền nhân, hàng trăm ngàn đã bị vùi thây trên biển. Hiện nay họ không chỉ tiếp tục ruồng bố, bắt giam những người khác chính kiến, các thanh niên và phụ nữ dân chủ, còn để công an đóng vai du côn đánh nông dân, công nhân, thanh niên và trí thức biểu tình, làm những hành động vô giáo dục và mất lương tri, như giựt các vòng hoa thăm viếng những người dân chủ bị giết hại! Nếu tính theo đầu người thì có lẽ VN đang đi đầu thế giới về lực lượng công an, số thứ trưởng và các tổng cục trong bộ Công an đang lạm phát và số tướng Công an thì đang mọc như nấm!
Cũng như thực dân Pháp một thế kỉ trước đây bắt người Việt “trung thành bắt buộc, như HCM đã nhận xét, nay từ Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh đến Trần Đại Quang… đòi quân đội, công an phải trung thành tuyệt đối với đảng. Trong dịp kỉ niệm 70 năm thành lập Quân đội Nhân dân Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh cực kì sai lầm là “bất luận trong hoàn cảnh, điều kiện nào cũng phải kiên định nguyên tắc Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt.” [12] Trên thế giới ngày nay ngoài Trung quốc, Cu ba, Bắc Hàn và VN có còn nước nào đòi đặt quân đội và công an của một quốc gia phải trung thành muôn đời với một đảng? Vài hôm trước họ còn cho các cán bộ đầu đàn Tuyên giáo mở trực tuyến trên tờ CS điện tử với chủ đề “Mãi mãi niềm tin theo Đảng” để ru ngủ và dọa nạt thanh niên phải trung thành với đảng nhân dịp 85 năm ra đời của ĐCS! [13]
Nói tóm lại, những gì gần 100 năm trước người sáng lập chế độ từng cương quyết tố cáo, kết án chống chế độ thực dân Pháp và long trọng hứa trong Tuyên ngôn Độc lập 2.9.1945 là sẽ làm hoàn toàn khác [14], rồi tuyên truyền xô đẩy mấy triệu nhân dân ta vào các cuộc chiến, nhưng 100 năm sau hiện thực của xã hội VN ngày nay dưới chế độ toàn trị lại là bức tranh của VN thời thực dân Pháp 100 năm trước! Nhiều mặt còn tồi tệ và tàn bạo hơn! Tại sao? Vì đâu nên nỗi?
Lí thuyết gia Nguyễn Phú Trọng gần 20 năm ngồi trong Bộ Chính trị và 4 năm làm Tổng bí thư giải thích ra làm sao? Nguyễn Tấn Dũng cũng gần 20 năm ngồi trong Bộ Chính trị và gần 10 năm làm Thủ tướng trả lời thế nào? Có thấy bức tranh vân cẩu tang thương của xã hội thời XHCN lại cũng chính là bức tranh vân cẩu tang thương thời thực dân Pháp một thế kỉ trước, thậm chí nhiều lãnh vực còn tồi hệ và dã man hơn! Có biết tại sao Bộ Chính trị đã đưa không biết bao nhiêu nghị quyết chống tham nhũng, nhưng tham nhũng lại ngày càng mọc ra như nấm, như rươi? Nguyễn Phú Trọng chưa đánh đã run sợ “gây thù oán”; thậm chí cuối cùng đã phải đầu hàng và than thở là đánh chuột sợ vỡ bình! Có biết tại sao, miệng vẫn tuyên bố đất nước độc lập nhưng cứ phải cúi đầu và khấn thần chú “16 chữ vàng” và “bốn tốt”, tuy thế người “Bạn” Bắc kinh vẫn ngang ngược tung hoành trên biển Đông chiếm đảo, tài nguyên và giết hại ngư dân VN? Trong khi ấy vì những động cơ nào Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu chế độ toàn trị, lại vẫn hồ hởi gọi những người cầm đầu Bắc kinh là “Bạn”, nhưng lại kết án trí thức, chuyên viên, phụ nữ và thanh niên chống sự xâm lấn của Bắc kinh là “lực lượng thù địch”? Vì động cơ nào Nguyễn Tấn Dũng cầm đầu chính phủ đã hùng hổ tuyên bố “Dân chủ và Nhà nước pháp quyền là cặp “song sinh” [15], nhưng lại rót số tiền khủng vào bộ máy công an đàn áp dân lành?
Hai ông Trọng và Dũng cũng như 14 ủy viên còn lại trong Bộ Chính trị hãy thử bình tâm, gạt ra ngoài mọi ý thức hệ và quyền lợi, tự đặt mình như tất cả những Việt bình thường và nghiêm túc đặt một câu hỏi duy nhất thôi: Hàng triệu chiến sĩ và thường dân đã hi sinh trong các cuộc chiến từ 1945 và nay 90 triệu nhân dân VN có ai tưởng tượng được và mong muốn đất nước chúng ta một trăm năm sau lại giống hệt như thời thực dân Pháp trước đây?
Những gì người sáng lập chế độ toàn trị từng nghiêm khắc kết án sự tàn bạo, bóc lột, tham nhũng và bất công của chế độ thực dân Pháp gần 100 năm trước thì nay dưới chế độ toàn trị không chỉ vẫn như vậy mà nhiều mặt còn tồi tệ và dã man hơn!
Vì đâu nên nỗi?: Kinh tế thị trường định hướng XHCN dưới chế độ toàn trị
Từ gần 30 năm nay chế độ toàn trị vẫn ngang ngạnh chỉ đổi mới một chân trên kinh tế, còn chân chính trị vẫn giữ độc đảng. Vì thế chính sách kinh tế đổi mới được gọi là kinh tế thị trường định hướng XHCN. Mục tiêu của chính sách này là, sử dụng các tập đoàn và tổng công ti như người nuôi bò lấy sữa làm kế sinh nhai. Tức là các Doanh nghiệp Nhà nước có nhiệm vụ không chỉ cung cấp cho đảng nguồn tài chánh để đảng dùng làm phương tiện hoạt động; không những thế nó còn là công cụ ngăn cản không cho kinh tế tư nhân vươn lên trở thành đối trọng đe dọa kinh tế nhà nước. Doanh nghiệp Nhà nước phải thực hiện hai mục tiêu này để đảng vẫn nắm độc quyền trong chính trị và thống soái trong kinh tế. Họ tin rằng đây là thần dược, một sách lược khôn ngoan để trụ vững chế độ trong giai đoạn hiểm nghèo sau khi Liên xô sụp đổ.
Thực hiện chủ trương mà họ tự vỗ ngực là sáng suốt này trong mấy thập niên qua, nên kinh tế nhà nước, tức các tập đoàn và tổng công ti nhà nước giữ quyền chủ đạo, nghĩa là nắm giữ toàn bộ các lãnh vực kinh tế then chốt, các huyết mạch chính. Các Doanh nghiệp Nhà nước được hưởng nhiều đặc ân trong vay vốn từ Ngân hàng Nhà nước, thả cửa sử dụng mặt bằng và các hạ tầng cơ sở; các hội đồng quản trị do các cán bộ cầm đầu không dựa trên khả năng chuyên môn, nhưng trên vây cánh và chạy chọt theo tiêu chuẩn„Nhất hậu duệ, nhì tiền tệ, ba quan hệ, bốn trí tuệ! ”. Các cơ quan kiểm tra của đảng, chính phủ và quốc hội chỉ tới quan sát như người cưỡi ngựa xem hoa! [16] Đặc biệt, gần 10 năm qua dưới thời Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng cũng là giai đoạn bùng phát mạnh nhất, lạm dụng khủng khiếp ngân sách công và cực kì phí phạm tài nguyên quốc gia của các tập đoàn và tổng công ti nhà nước.
* * *
Nền kinh tế thị trường chỉ thành công trong các xã hội dân chủ đa nguyên, khi qui luật cạnh tranh được đặt dưới sự kiểm soát và chế tài chặt chẽ của các cơ quan công quyền độc lập, phải công khai các ngân sách đầu tư, chi thu.. và báo chí độc lập theo dõi. Nghĩa là nếu không có sự cạnh tranh giữa các chính đảng đối lập, không có các cơ quyền công quyền độc lập, không có báo chí tự do và các tổ chức dân sự độc lập thì áp dụng Kinh tế thị trường là một đại họa cho đất nước!
Tình hình hiện nay gần 30 năm áp dụng nguyên tắc kinh tế thị trường trong chế độ độc đảng, vắng bóng mọi cơ chế kiểm soát độc lập và công khai đã dẫn tới hậu quả cực kì độc hại là: Để cho các cán bộ có quyền lực từ trung ương tới địa phương tự do thao túng, đúng là cách gởi trứng cho ác! Một qui luật chung ai cũng biết, khi tiền bạc, đất đai và tài sản công không được qui định chặt chẽ, kiểm soát nghiêm ngặt thì là cách tốt nhất cho lòng tham không đáy bộc phát và lợi dụng. Vì vắng bóng các định chế căn bản này, nên khi áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN thì chính chế độ độc đảng tạo ra những điều kiện tốt nhất để hình thành các nhóm lợi ích ích kỉ cấu kết với nhau, bảo vệ nhau trong việc bòn rút tài sản công, tự do tham nhũng. Sau một thời gian nhất định khi thu vén được tài sản kếch xù thì các nhóm lợi ích này sẽ lũng đoạn không chỉ trong kinh tế mà còn lũng đoạn cả trong chính trị, giáo dục, văn hóa. Chính lúc này ĐCSVN đang rơi vào hoàn cảnh đen tối này! Nó đang trở thành nạn nhân của chính nó!
Sau gần 30 năm thực hiện Kinh tế thị trường định hướng XHCN dưới chế độ độc đảng, cuối cùng đã dẫn tới tình trạng, thay vì các tập đoàn kinh tế và tổng công ti nhà nước là những con bò sữa nuôi đảng, giúp đảng độc quyền, thì nay đang biến thái trở thành những con bò sữa nuôi bọn quan tham nhũng. Bọn này dựa vào đảng, nhân danh đảng và nhân dân, ỷ vào quyền lực cao để làm giầu riêng rất nhanh cho bản thân, gia đình và vây cánh. Nay chính bọn này đang phá tan hoang đảng và chế độ. Mới ba năm trước Nguyễn Phú Trọng đã lo sợ „Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai?”Nhưng không còn phải là chuyện mai kia nữa mà nó đang đứng sờ sờ trước mắt! Nay các nhóm lợi ích đã thấy đủ mạnh, nên quyết ra tay phá tan các kế hoạch Tự phê bình và phê bình, chỉnh đảng, tới chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng từ suốt 4 năm qua. Phe bảo thủ cực đoan của Nguyễn Phú Trọng tiếp tục thua chạy dài đến nỗi tại Hội nghị trung ương 10 vào đần tháng1.2015 không cả dám công khai công bố kết quả việc bỏ phiếu tín nhiệm các ủy viên Bộ Chính trị và Ban bí thư, vì họ lẹt đẹt đứng sau những người của các nhóm lợi ích. [17]
* * *
Tâm lí tham tiền, tham quyền là mặt trái của con người, ở đâu cũng vậy, thời nào cũng vậy, qui luật này vượt không gian và thời gian. Một trong những nguyên tắc căn bản của kinh tế thị trường là qui luật cạnh tranh. Nhưng nếu để nó tự do cạnh tranh sẽ dẫn tới tình trạng cá lớn nuốt cá bé theo luật rừng xanh. Tình trạng này đã diễn ra dưới thời độc tài vua chúa cấu kết với bọn tư bản tài phiệt trên hai thế kỉ trước. Nó dã dẫn tới bóc lột, tham nhũng, bất công, bạo loạn và cuối cùng ở nhiều nơi sức mạnh của đồng tiền đã đánh tan chế độ phong kiến để sinh ra chế độ tư bản rừng rú của bọn tài phiệt. Tại VN hiện nay nó cũng sắp sửa đánh sập chế độ toàn trị.
Chính vì thế nhiều trí thức, các nhà khoa học xã hội và chính trị gia trên thế giới có trách nhiệm đã nhận ra mặt trái của Kinh tế thị trường. Họ thấy rằng, Kinh tế thị trường chỉ có thể là đòn bẩy để phát triển kinh tế, nâng cao đời sống đại đa số nhân dân, nếu qui luật cạnh tranh được thực hiện trong công bằng và dưới sự kiểm soát chặt chẽ, công khai của các cơ quan công quyền độc lập và của toàn xã hội. Chính những cuộc vận động và đấu tranh của nhân dân ở nhiều nước Âu châu và Mĩ đã nổ ra các cuộc Cách mạng Dân quyền và Nhân quyền ở Pháp (1789) và Mĩ (1776) và mở ra thời đại của các chế độ dân chủ đa nguyên, chấm dứt màn đêm của thời kì trung cổ phong kiến man rợ.
Trong các thế kỉ tiếp theo nhiều xã hội Tây phương đã bền bỉ cải thiện Dân chủ đa nguyên với những đặc tính tam quyền phân lập, báo chí độc lập, kinh tế thị trường, pháp trị thay cho nhân trị. Chính được xây dựng trên những cơ sở lành mạnh này nên đại đa số nhân dân những nước theo Dân chủ đa nguyên từ lâu đã được hưởng đời sống sung túc, các quyền tự do dân chủ căn bản được triệt để tôn trọng. Nhiều nước Dân chủ đa nguyên dẫn đầu trong các bảng tổng kết hàng năm về lợi tức đầu người, tôn trọng nhân quyền, tự do báo chí và bộ máy công quyền trong sạch vắng bóng tham nhũng. Trong khi ấy chế độ toàn trị theo Kinh tế thị trường định hướng XHCN ở VN từ năm này sang năm khác vẫn rơi vào loại những nước đội sổ trên tất cả các lãnh vực trên!
Nói tóm lại, Xã hội không có cạnh tranh (cả trong kinh tế, chính trị lẫn văn hóa, khoa học) là xã hội xuống dốc, tụt hậu. Nhưng xã hội cạnh tranh không lành mạnh dẫn tới thối nát, tham nhũng, bất công. VN đang rơi cả vào hai đại họa này, vì phải sống dưới chế độ độc tài toàn trị mà lại áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN, trong đó các doanh nghiệp nhà nước giành đặc lợi, đặc quyền!
Chuyện Đảng của những anh khùng-khờ và những con lật đật
Cặp đôi kinh tế thị trường và độc đảng có thể ví như cho rồng sống chung với rắn độc, đẻ ra những quái thai, những con yêu tinh, rất ranh ma quỉ quyệt. Đó là bọn tham quyềnnuôi ảo tưởng chỉ muốn khư khư giữ độc quyền để thực hiện thế giới đại đồng không tưởng. Còn bọn kia chỉ ham tiền, chỉ muốn bấu xấu, muốn lợi dụng quyền lực để làm giầu bất chính cho bản thân, gia đình và bè cánh. Sự thỏa hiệp giữa họ với nhau chỉ có tính cách giai đoạn. Cả hai bọn này giống nhau ở điểm quan trọng là đều muốn độc quyền, nên sẵn sàng sử dụng bạo lực và các thủ đoạn tàn bạo để đàn áp những ai chống lại.
Sau trên 60 năm chuyên quyền độc đoán và gần 30 năm theo Kinh tế thị trường định hướngXHCN đã hình thành hai loại cán bộ chính đang thao túng bộ máy đảng và nhà nước. Nếu căn cứ vào đặc tính và thái độ thì có thể tạm đặt tên cho hai loại cán bộ này là „những anh bảo thủ giáo điều đến mức khùng-khờ“ và „những con lật đật“ chọn thái độ ở bầu thì tròn ở ống thí dài!
Vì thờ chủ nghĩa Marx-Lenin như Kinh Thánh, như „đũa thần“[18], lẫn lộn chính trị với tôn giáo, nên những người bảo thủ đã cung kính và trung thành chủ nghĩa này đến mức như những người khùng hay khờ khạo, tùy theo cách nhìn. Tuy thế giới đã thay đổi triệt để từ khoa học, kinh tế, chính trị tới an ninh, cả Liên xô và các nước CS Đông Âu cũng đã tan rã, nhưng họ vẫn tung hô Tuyên ngôn CS ra đời từ 1848 và tin vào thế giới đại đồng!
Những cán bộ bảo thủ giáo điều lo sợ mất đảng còn hơn mất nước, đến nỗi sẵn sàng mời cả Đỗ Mười một người từng bị bệnh tâm trí điên khùng và nhiều lần đã có những chính sách cực kì sai lầm hết làm Thủ tướng rồi lại lên cả Tổng bí thư và sau này trong nhiều năm vẫn còn đứng sau giựt dây! Đại diện tiêu biểu nữa của họ là cựu Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết khi thăm Cuba đã từng cất tiếng khuyên Cuba và VN tiếp tục làm những người lính hai bên bờ Thái bình dương thay nhau canh giữ cách mạng thế giới! [19]
* * *
Nhưng giáo điều bảo thủ tệ hại nhất phải nói tới đương kim Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Mặc dù ông rất lú lẫn, nói trước quên sau, nhưng ông vẫn ngồi trong Bộ Chính trị từ gần 20 năm nay và trên 4 năm còn nắm chức Tổng bí thư. Nguyễn Phú Trọng bảo thủ đến mức chống lại cả các quyết định của Đại hội đảng và Trung ương đảng. Tại Đại hội 11 (1.2011) có hai phương án đã được đưa ra thảo luận và biểu quyết về sở hữu đất đai. Phương án 1 của phe Nguyễn Phú Trọng đưa ra „Có nền kinh tế phát triển cao dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất chủ yếu“ và Phương án 2 của các đảng viên tiến bộ “Có nền kinh tế phát triển cao dựa trên lực lượng sản xuất hiện đạivới quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp. Khi đó Phương án 1 chỉ được 472 phiếu đồng ý (34,3%), nhưng Phương án 2 lại được đa số áp đảo với 895 phiếu đồng ý (65,04%). Như vậy chủ trương „chế độ công hữu về các tư liệu sản xuất“ đã bị Đại hội 11 bác bỏ! ” [20]
Nhưng ngày 19.11.11 tại cuộc họp báo đầu tiên với tư cách Tổng bí thư, khi được hỏi về việc này Nguyễn Phú Trọng tuy nói là „chấp hành“ quyết định của Đại hội, nhưng liền đó lại phủ nhận ngay và ngụy biện với việc dùng cụm từ „duy trì kinh tế thị trường theo định hướng XHCN“:
„Đại hội biểu quyết như thế nào thì chúng ta phải chấp hành, theo ý chí của toàn đảng nhưng không làm ảnh hưởng đến chính sách nhất quán của Việt Nam là xây dựng cơ sở hạ tầng cho đất nước, duy trì kinh tế thị trường theo định hướng XHCN. „ [21]
Nghĩa là „chế độ công hữu“ trong đất đai vẫn được duy trì, mặc dù trái với quyết định của Đại hội 11. Vì thế đến nay nhân dân vẫn bị tước đoạt quyền tư hữu về đất đai!
Do cực đoan bảo thủ nên tại Hội nghị trung ương 10 đầu tháng 1.2015 Nguyễn Phú Trọng lại công khai chống lại quyết định rất quan trọng của Trung ương đảng lần thứ 2. Thật vậy, Thông báo Hội nghị trung ương 10 đã minh thị quyết định:
„Ban Chấp hành Trung ương Đảng xác định, trong nhiệm kỳ Đại hội XII, cần đẩy mạnh toàn diện, đồng bộ công cuộc đổi mới“. [22]
Trước đó, khi „xác định 12 nhiệm vụ, giải pháp trong 5 năm tới“ Hội nghị trung ương 10 cũng đã đi tới quyết định chung được ghi trong nhiệm vụ thứ 12: „(12) Quán triệt và xử lý tốt các quan hệ lớn: giữa đổi mới, ổn định và phát triển; giữa đổi mới kinh tế và đổi mới chính trị“. [23]
Như vậy Hội nghị trung ương 10 đã đi đến một đồng thuận chung rất rõ ràng là, lần đầu tiên công khai ghi rõ một chủ trương cực kì quan trọng, đó là từ Đại hội 12 trở đi phải thực hiện nghiêm túc và triệt để cả „đổi mới chính trị“. Điều này phải hiểu là từ Đại hội 12 trở đi chế độ độc đảng phải nhường bước cho chế độ đa đảng. Không ai có thể hiểu cách khác được!
Nhưng Thông báo Hội nghị trung ương 10 chưa ráo mực thì trong diễn văn bế mạc Nguyễn Phú Trọng đã vội vàng ngang ngược phủ nhận và giải thích hoàn toàn ngược chiều quyết định tối quan trọng và sáng suốt của Trung ương đảng:„Phải nắm vững và khẳng định: Đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của Đảng ta, Nhà nước ta“ [24]
Đây là lần thứ hai ông Trọng đã đạp lên quyết định của Đại hội và Trung ương đảng. Khi người cầm đầu đảng coi thường các quyết định của Đại hội và Trung ương đảng thì không có gì đáng ngạc nhiên chính Nguyễn Phú Trọng đang ngày càng bị thất thế và thua dài trong các Hội nghị trung ương các năm vừa qua. Trung ương đảng đã khước từ không đồng ý yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chính trị đòi kỉ luật Nguyễn Tấn Dũngg trong Hội nghị trung ương 6 (10.2012) [25]; khước từ không bỏ phiếu cho hai ứng cử viên do Nguyễn Phú Trọng đề nghị vào Bộ Chính trị tại Hội nghị trung ương 7 (5.2013). [26] Tệ hại nữa là trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại Hội nghị trung ương 10 ông Trọng và một số người thân tín trong Bộ Chính trị đã thua xa cánh của các nhóm lợi ích. Chính vì thế Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh không cho công bố công khai kết quả cuộc bỏ phiếu này, mặc dầu trước đó ông đã hứa. [27] Nguyễn Phú Trọng đã sợ trước sự thật và không tin cả vào những gì mình nói, rõ ràng đã tự đánh mất tư cách. Hơn bốn năm làm Tổng bí thư nhưng tất cả các dự án quan trọng đều thất bại, vì uy tín quá thấp và không tự lường được năng lực quá yếu của mình….Đó là những nguyên nhân chính dẫn ông đến thất bại liên tục, khiến cho phe bảo thủ giáo điều đang bị thất thế nghiêm trọng, nhiều cán bộ từng kì vọng nay cũng đang thất vọng.
* * *
Nhờ thế phe các nhóm lợi ích mới đang bung ra mạnh. Như ở phần trên đã phân tích, phe nhóm lợi ích đang phát lên dưới thời áp dụng Kinh tế thị trường định hướng XHCN, đặc biệt bùng phát dưới thời Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng. Đặc điểm của phe nhóm này là tìm mọi cách kết hợp với nhau để chia phần giữ ghế, từ những cơ quan cao nhất trong đảng như Bộ Chính trị, Trung ương đảng, các bộ và ban trung ương tới các cơ quan đảng ủy ở các thành phố và tỉnh. Khi cần thiết họ có thể nín hơi, ngậm miệng, nhiều khi tạm nhịn cả ăn nữa. Như Nguyễn Tấn Dũng vừa ra lệnh giảm các đoàn của chính phủ mượn tiếng đi thăm viếng nước ngoài để chuyển tiền và mua hàng ngoại; thậm chí còn giảm nhập cảng xe hơi, hứa giảm biên chế các bộ… Nhưng đây chỉ là dàn cảnh tạm thời, khi Đại hội 12 xong vào đầu năm tới thì đâu lại vào đấy! Các bộ lại lạm phát thứ trưởng; các cục, các vụ…mọc thêm như nấm; các tập đòan và tổng công ty nhà nước càng trở thành sân sau béo bở cho gia đình và vây cánh hơn nữa. Tuy nhiên khi cơ hội thích hợp họ lại rất thích nổ để mua dư luận. Nguyễn Tấn Dũng đã từng tuyên bố nẩy lửa trong vụ công an Hải phòng cưỡng chế đất đai của nông dân Đoàn Văn Vươn đầu 2012, trong Thông điệp năm mới 2014 ông hô hoán “Dân chủ và Nhà nước pháp quyền là cặp “song sinh”,trong vụ giàn khoan HD 981 giữa năm 2014 ông dõng dạc nói không nghe lời viển vông của Bắc kinh… [28] Nhưng cũng chỉ như người hát dạo vung kiếm chém nước cho vui!
Thái độ của những cán bộ cấp cao trong các nhóm lợi ích giống như hình ảnh của con lật đật, vừa ngã xuống lại đứng lên nhanh, lần sau mạnh hơn lần trước, sẵn sàng làm trò cười không biết mệt, không biệt ngượng. Người đại diện tiêu biểu nhất của loại cán bộ thuộc các nhóm lợi ích đang bung lên ở trong đảng chính là Nguyễn Tấn Dũngg. Trong các năm qua với tư cách là Thủ tướng, mỗi khi bị Bộ Chính trị, Trung ương đảng hay nhân dân tấn công thì ông Dũng lại đóng bộ mặt nghiêm nghị, ăn năn xin lỗi bề ngoài, nhưng thực tình thì ông lại bố ráp để quật lại các đồng chí ngay trong Bộ Chính trị. Còn bên ngoài xã hội thì ông Dũng cô lập và miệt thị trí thức và đàn áp những người dân chủ!
Sách lược xảo quyệt này Nguyễn Tấn Dũngg đã thành công nhiều lần. Nổi tiếng đầu tiên là trong vụ Vinashin làm tổn hại ngân sách trên 4,5 tỉ Dollar vào giữa năm 2010 không lâu trước Đại hội 11. Khi ấy vị thế chính trị của ông đang bị lung lay ngay cả trong Bộ Chính trị. Cho nên ngày 24.11.2010 trong tư cách là Thủ tướng, ông Dũng đã công khai xin lỗi:
„Là người đứng đầu Chính phủ, tôi xin nhận trách nhiệm về những hạn chế yếu kém nêu trên của Chính phủ. „ [29]
Và ông Dũng còn long trọng hứa trước Quốc hội:
„Chính phủ và Thủ tướng Chính phủ nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình là phải thực hiện tốt nhất chức vụ, trách nhiệm được giao, tập trung sức thực hiện có kết quả Kết luận chỉ đạo của Bộ Chính trị“. [30]
Nhưng sau khi các phe thỏa hiệp chia ghế với nhau xong, Nguyễn Tấn Dũng được ngồi lại trong Bộ Chính trị và Thủ tướng, nên đã không ngại ngùng phủ nhận lời xin lỗi và nhận trách nhiệm của mình:
“Xảy ra chuyện như Vinashin, cuối cùng Thủ tướng đứng ra nhận trách nhiệm. Tôi nhận trách nhiệm chính trị với tư cách người đứng đầu Chính phủ, chứ tôi cũng không ra quyết định nào sai”. [31]
Lần thứ hai là khi phong trào chỉnh đảng với Tự phê bình và phê bình của Nguyễn Phú Trọng lên tới cao điểm, Nguyễn Tấn Dũng đang bị hầu hết các ủy viên Bộ Chính trị bao vây, nên ngày 22.10.12 ông Dũng cũng rất trịnh trọng xin lỗi trước Quốc hội:
„Với trọng trách là Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ, tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng đầu Chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, trước toàn Đảng, toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của Chính phủ trong lãnh đạo, quản lý, điều hành, nhất là những yếu kém, khuyết điểm trong kiểm tra, giám sát hoạt động của tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước; một số tập đoàn, tổng công ty, điển hình là Vinashin, Vinalines, sản xuất kinh doanh kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt, ảnh hưởng lớn đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước. „ [32]
Nhưng sau khi ông đã phá tan kế hoạch của cánh bảo thủ tìm cách hạ ông tại Hội nghị trung ương 6, ngày 14.11.12 Nguyễn Tấn Dũng đã phủi sạch trách nhiệm cá nhân và đổ lỗi cho tập thể Bộ chính trị và cho Đảng trong vụ Vinashin cũng như những thất bại trong việc chỉ đạo các tập đoàn và tổng công ti nhà nước:
„Đảng lãnh đạo trực tiếp tôi, hiểu rõ về tôi, Đảng ta là đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội. Đảng đã phân công tôi tiếp tục làm nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành nghiêm túc mọi quyết định của Đảng, của Quốc hội“ [33]
Hai lần ra trước Quốc hội xin lỗi, rồi hai lần phủ nhận lời xin lỗi của mình, Nguyễn Tấn Dũng đúng là con lật đật đầu đàn! Nhưng rõ ràng qua đó ông Dũng đã tự bộc lộ bản chất tráo trở, bịp bợm không còn biết tự trọng của một người cầm đầu chính phủ!
Đáng để ý ở đây là lối lí luận cực kì ngụy biện tìm cách bào chữa để trốn tránh trách nhiệm cá nhân và đổ lỗi tất cả cho người khác của Nguyễn Tấn Dũng: „Đảng lãnh đạo trực tiếp tôi, hiểu rõ về tôi, Đảng ta là đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và toàn xã hội. Đảng đã phân công tôi tiếp tục làm nhiệm vụ Thủ tướng Chính phủ, Quốc hội bỏ phiếu bầu tôi làm Thủ tướng Chính phủ thì tôi sẵn sàng chấp nhận và hoàn thành nghiêm túc mọi quyết định của Đảng, của Quốc hội“
Cách nói này làm người ta nhớ lại chuyện ngụ ngôn phương Tây: Một anh chàng rất ranh ma quỉ quyệt, ăn mặc rất bảnh bao lại thích ăn ngon và say sưa, nhưng trong túi chỉ còn vài đồng xu mà bụng đang đói cào. Anh đã nghĩ ra một diệu kế và ghé vào một quán bên đường. Anh vui vẻ chào chủ quán. Thấy anh chàng ăn mặc bảnh bao lại biết ăn nói lịch sự nên chủ quán lễ phép hỏi anh muốn ăn uống gì. Anh ta trả lời:„Ông cứ làm cho tôi món ăn nào thích hợp với túi tiền của tôi!“Chủ quán ước chừng anh này quần áo bảnh bao hẳn có nhiều tiền, nên tiếp anh ta với những món ăn uống ngon. Mỗi lần hỏi anh ta muốn ăn gì nữa liền được đáp lại, „Ông cứ làm cho tôi món ăn nào thích hợp với túi tiền của tôi“. Cuối cùng anh chàng lưu manh này đã được chủ quán cho ăn uống thịnh soạn, no nê. Khi chủ quán đòi tiền, anh móc trong túi ra với vài đồng xu và bảo: „Đây là túi tiền tất cả của tôi, như đã nói với ông ban đầu“. Khi ấy chủ quán cứng lưỡi chịu mất không trước anh chàng chuyên đánh lừa bịp thiên hạ!
Những cơ hội rất tốt đã bị bỏ qua
Trong mấy thập kỉ qua vì sai lầm và mù quáng nên những người cầm đầu chế độ toàn trị qua mấy thế hệ đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để hàn gắn vết thương chiến tranh, xây dựng lại đất nước.
Khi cuộc nội chiến tàn bạo và tang thương chấm dứt năm 1975, “một triệu người vui thì cũng có một triệu người buồn”[34], như sau khi về hưu cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã mới tỉnh ngộ và nhận xét đúng. Đây đúng là cơ hội trăm năm một thuở để hàn gắn lại những vết thương và hận thù dân tộc, để quyết chí kề vai cùng nhau xây dựng một nước VN mới. Khi đó bên thắng trận là những người có đủ các điều kiện tối hảo để thực hiện giấc mơ lớn của toàn dân tộc.
Nhưng thay vì suy nghĩ chín chắn, thành tâm và tổ chức tốt để tiến hành mục tiêu hòa giải dân tộc, kiến tạo đất nước đi lên thịnh vượng, dân chủ và văn minh; trái lại những kẻ chiến thắng đã trở thành kiêu binh mù quáng, dốc hết tâm trí suy nghĩ ra những thủ đoạn tàn bạo nhất để tiến hành một cuộc trả thù ít nhất một nửa dân tộc với những tiêu chí cực kì kì thị“ngụy quân, ngụy quyền, ngụy dân” cùng với các chính sách“cải tạo”, “đánh tư sản mại bản”, “các vùng kinh tế mới”, dẫn tới làn sóng phải trốn chạy của hàng triệu “thuyền nhân” chưa từng có trong lịch sử VN và nhân loại! Thay thế vào đó là thực hiện một cách máy móc mô hình XHCN, với kinh tế tập thể bắt nông dân phải vào các hợp tác xã, hệ thống xí nghiệp quốc doanh với trọng tâm là công nghiệp nặng để tiến nhanh tiến mạnh lên thế giới CS. Nhưng cuối cùng là nạn đói khủng khiếp và lạm phát phi mã trên 800% vào giữa thập niên 80. Không những thế, do đầu óc thiển cận họ lại đẩy đất nước vào những phiêu lưu mới, sa lầy vào hai cuộc chiến tranh ở biên giới phía Bắc và ở Kampuchia, bị phương Tây phong tỏa.
* * *
Cơ hội vô cùng tốt thứ hai đã bị bỏ lỡ là khi Liên xô và các nước CS Đông Âu tan vỡ vào cuối thập niên 80. Khi ấy một số trí thức trong đảng và cả cán bộ cấp cao đã khuyến cáo không nên nhắm mắt tiếp tục tổ chức xã hội, nhà nước và kinh tế theo mô hình XHCN được nữa, vì nó đã tự chứng tỏ sai lầm từ VN, Liên xô tới Đông Âu. Họ đã khuyên phải lợi dụng cơ hội tốt này để đổi mới toàn diện và triệt để cả trong chính trị lẫn kinh tế, và ĐCSVN nên chuyển đổi thành những đảng XHDC như ở nhiều nước Bắc Âu…Những người tiêu biểu như các cựu Ủy viên Bộ Chính trị Trần Xuân Bách, Nguyễn Cơ Thạch, cựu Trưởng ban Văn hóa văn nghệ trung ương tướng Trần Độ….
Những người cầm đầu bảo thủ giáo điều đã không thèm nghe lời khuyên sáng suốt và chân thành của các vị này, mà còn cách chức hay chấm dứt nhiệm vụ của họ để bước thêm vào sai lầm cực lớn và cực kì nguy hiểm là cúi đầu cầu hòa với Bắc kinh tại Thành Đô,Trung quốc, 1990 nhắm mục tiêu miễn là giữ độc quyền tiếp tục cho đảng!
* * *
Nay những người cầm đầu bảo thủ giáo điều đang đứng trước thử thách nghiêm trọng mới, chế độ toàn trị hiện đã rơi vào chia rẽ, khủng hoảng trầm trọng ngay ở bộ phận cao nhất, ung thối đã chạy lên đầu! Cảnh báo 3 năm trước của Nguyễn Phú Trọng “Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai?” nay đang đứng sờ sờ trước mắt như những sự kiện rất động trời vừa xẩy ra ở trong và ngoài Hội nghị trung ương 10 đã chứng minh.
Vì thế, đây chính là thời điểm cuối cùng để cho những người nào còn tỉnh táo trong Bộ Chính trị và Trung ương đảng phải biết sáng suốt, thành tâm tổ chức chuyển dứt khoát từ chế độ toàn trị sang Dân chủ đa nguyên một cách hòa bình để mọi tầng lớp nhân dân đều được hưởng lợi ích, trong đó có cả ĐCSVN. Còn nếu tiếp tục ngang bướng bày đặt các quỉ kế, thủ đoạn tàn bạo để đàn áp nhân dân, thanh niên và trí thức thì họ sẽ không có lối thoát, phải nhận những hình phạt nặng nề. Làm như thế chỉ như người lội ngược dòng! Họ cần nhận thức nghiêm túc, biết chọn ngõ ra trong danh dự hay tan biến trong tủi nhục, bị nhân dân nguyền rủa!
Phương châm xử thế khôn ngoan đã được gói trong tục ngữ, đánh kẻ đi chứ không đánh kẻ biết điều trở lại… Là một dân tộc rất rộng lượng, nên nhiều người Việt sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm quá khứ để cùng nhau chung vai xây dựng tương lai cho quê hương và cho chính mình.
Những người CS tiến bộ cần tỉnh táo, quyết không để những người giáo điều cản bước hoặc coi thường các quyết định của Trung ương đảng; nhưng cũng cương quyết không để các nhóm lợi ích phản bội những cuộc vận động đang đi đúng hướng đổi mới cả bằng hai chân chính trị và kinh tế!
Độc quyền giống như một cái ao tù không tiếp nhận được các nguồn nước mới, nên lâu ngày nước cạn, những chất bẩn tích lũy biến nước trong ao tù trở nên bẩn, độc, vô dụng và nguy hiểm. Đây chính là hoàn cảnh hiện nay của VN dưới chế độ toàn trị. ĐCS đã giành độc quyền cả trong chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục và tôn giáo trên 60 năm, nay lực đã cạn kiệt, chỉ còn lại cặn bã, như một cái ao tù hôi thối. Nó dẫn tới hậu quả cực kì nguy hiểm đe dọa sự tồn vong của cả dân tộc, không những thế nó đang làm tan hoang ĐCS.
Muốn cứu đảng một cách thông minh thì phải chấm dứt ngay chủ trương tiếp tục giành độc quyền cho đảng; phải để đảng đứng trong tư thế sẵn sàng cạnh tranh bình đẳng với các chính đảng khác. Chỉ có như vậy mới làm cho đảng thoát xác, dứt khoát với những sai lầm cũ, không để cho các nhóm lợi ích lợi dụng và thao túng, tìm lại tự tin và có thể đóng góp phần tương xứng vào hàn gắn vết thương dân tộc và cùng với các lực lượng khác xây dựng lại quê hương! Đây mới chính là ý nghĩa đích thực nhất….trong dịp kỉ niệm 85 năm ĐCSVN ra đời!
1.2.2015
Âu Dương Thệ
Nguồn: DC&PT

Chú thích:

[1] Hồ Chí Minh tuyển tập (1919 – 1945) – Tập 1 (Nxb Chính trị quốc gia – 2002), trong CS điện tử
[2] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc 12.1.15
[3] Hồ Chí Minh tuyển tập, 1921, như (1)
[4] VietnamNet (VNN) ngày 7-5-2011
[5] Cùng tác giả, Đại hội 10 của ĐCSVN, Tạp chí DC&PT số 32, 7.2006, 5-25
[8] VNExpress 20.1.15
[9] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn khai mạc Hội nghị Cán bộ toàn quốc 27.2.12
[10] Hồ Chí Minh, như (1), 1922
[11] Ngô Nhân Dụng, Bao giờ dân ta làm được cái đinh ốc? Người Việt 6.1.15
[12] Cộng sản (CS) 18.12.15
[13] CS 22.1.15
[14] Cùng tác giả:
- Đặt lại những vấn đề căn bản của quyền lực ở VN hiện nay: Quyền lực phát ra từ nòng súng!http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2014/adt209.htm
- Làm thế nào để đất nước thoát khỏi màn đêm toàn trị, tiến vào rạng đông dân chủ?http://www.dcpt.org/thoisu/baithoisu2015/adt211.htm
[15] Nguyễn Tấn Dũngg, Thông điệp năm mới 2014, 1.1.14
[16] RFA 23.1.15
[17] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc và Thông báo Hội nghị trung ương 10, 12.1.15
[18] Nhận định của HCM về Marx-Lenin,
[19] “Tình hữu nghị và nghĩa đồng bào”. Radio Free Asia. Truy cập 21/10/2010.
[20] Biên bản kiểm phiếu biểu quyết một số vấn đề trong văn kiện Đại hội 11, CS 19.1.11
[21] Sài gòn tiếp thị 19.1.11
[22] Thông báo Hội nghị trung ương 10, CS 12.1.15
[23] Như trên
[24] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc Hội nghị trung ương 10, CS 12.1.15
[26] CS 11.5.13
[27] Nguyễn Phú Trọng, diễn văn bế mạc Hội nghị trung ương 10
[28] Tuổi trẻ 23.5.14
[29] Báo cáo giải trình của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Kì họp thứ 8, QH 12, CP 24.11.2010
[31] VNN 8.12.11
[32] Nguyễn Tấn Dũng, Báo cáo QH 22.10.12
[33] Nguyễn Tấn Dũng trả lời chất vấn tại QH ngày 14.11.12, VNN 14.11.12

Không có gì thay đổi!

Thật tình, tôi không muốn nói gì về các vấn đề chính trị - xã hội bên nhà. Nhưng đọc một bản tin sáng nay về những thành tựu của đảng trong 85 năm qua, tôi muốn nhắc đến một sự thật hiển nhiên về chuyện tự do báo chí và lập hội.
"Chúng tôi không có quyền tự do báo chí và tự do ngôn luận, ngay cả quyền tự do hội họp và lập hội cũng không có. Việc những tờ báo hoặc tạp chí có tư tưởng tiến bộ được xem là một tội nặng." Đây là câu viết của Nguyễn Ái Quốc lên án chế độ thực dân Pháp trong Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của đảng Xã hội Pháp năm 1920 (1).
Thật ra, tôi nghĩ câu nói của Nguyễn Ái Quốc hình như không hẳn đúng, bởi vì thời Pháp thuộc, chính quyền cũng cho phép ra báo tư nhân và cho lập hội đoàn độc lập. Những tạp chí như An Nam Tạp Chí (do Tản Đà sáng lập), Nam Phong Tạp Chí (của Phạm Quỳnh), Đông Dương Tạp Chí (Nguyễn Văn Vĩnh), Phụ Nữ Tân Văn, Gia Định Báo, v.v. đã ra đời và hoạt động khá tốt. Những tờ báo vừa kể còn có những tranh luận thú vị về văn hóa và học thuật. Nói chung là thời đó đã có báo chí tư nhân do người Việt làm chủ bút, đặc biệt là do các nhà báo và học giả miền Nam đi tiên phong.
Còn lập hội thì trước 1945, Việt Nam đã có khá nhiều đảng phái đối lập và họ hoạt động công khai. Đọc lại sử thấy có Đảng Lập hiến Đông Dương, Việt Nam Quang phục Hội, Đông Dương Cộng sản Đảng, An Nam Cộng sản Đảng, Việt Nam Độc lập Đồng minh Hội, Việt Nam Cách mệnh Đồng minh Hội, Đại Việt Quốc dân Đảng, Đại Việt Dân chính Đảng, v.v. Như vậy, rõ ràng thời Pháp thuộc chẳng những đã có báo chí tư nhân, mà còn có đảng phái đối lập với Pháp.
Còn bây giờ Việt Nam có nền báo chí độc lập chưa? Trớ trêu thay, 95 năm sau, ngài Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói "Báo chí là phương tiện thông tin, công cụ tuyên truyền, vũ khí tư tưởng quan trọng của Đảng và Nhà nước... dưới sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước." Ông khẳng định thêm là không để cho tư nhân sở hữu báo chí (2).
Dù biết là hỏi cho vui thôi, nhưng tôi vẫn thắc mắc nếu Nguyễn Ái Quốc sống lại, ông nghĩ gì câu phát biểu trên của người kế tục ông?
Nguyễn Văn Tuấn

Không thể thế được!

Báo Nhân Dân ngày 29/1 cho biết ngày 27/1 Ban Tổ chức Trung ương (TCTƯ) đảng đã họp hội nghị cán bộ viên chức để kiểm điểm công tác năm 2014 và triển khai công tác năm 2015, trong đó quan trọng nhất là hướng dẫn tiến hành đại hội đảng các cấp từ đại hội cơ sở đến Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XII vào đầu năm 2016.
Tại cuộc họp này, ông Tô Huy Rứa, trưởng Ban TCTƯ, cho biết cuộc họp Ban Chấp hành Trung ương (CHTƯ) lần thứ 10 vừa qua đã thông qua danh sách gồm 290 ủy viên trung ương chính thức và dự khuyết cho Đại hội XII, và danh sách 22 ủy viên Bộ Chính trị và ủy viên Ban Bí thư cho khóa XII.
Như thế là thế nào? Tôi đọc đi đọc lại bản tin, không thể tin đó là điều có thật. Tôi không thể nghĩ trong quá trình thoái hóa đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) lại có thể tha hóa về tổ chức đến tận cùng như thế. Làm sao có thể chà đạp thô bạo lên chính điều lệ của nó đến vậy?
Như vậy tất cả nhân sự của đảng khóa XII đã được 197 ủy viên trung ương và dự khuyết khóa XI quyết định xong xuôi. Tất cả vị trí của Bộ Chính trị và Ban Bí thư khóa XII cũng đã được quyết định cả rồi.
Như vậy cuộc họp Trung ương lần thứ 10 đã làm thay tất cả quá trình đại hội từ cơ sở đến Đại hội toàn quốc lần thứ XII trong vấn đề tuyển lựa, ứng cử, bầu cử đảng uỷ các cấp cho đến Ban CHTƯ, Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Điều lệ đảng để đâu mà có sự rối loạn, chuyên quyền phi lý đến vậy? Tại sao lại có Ban CHTƯ tiền chế, Bộ Chính trị tiền chế, Ban Bí thư tiền chế kỳ quái đến vậy?
Phải chăng tại cuộc họp Trung ương 10, họ đã vĩnh biệt nền dân chủ chập chững nửa vời để chuyển lên thành một đảng kiểu phát xít, tuyệt nhiên không có bầu cử dân chủ, mà nhóm lãnh tụ quyết định hết về mọi cấp nhân sự của đảng và nhà nước.
Như vậy là nhân dân VN có thể biết rõ tên tuổi 290 + 22 = 312 nhân vật sẽ ngự trị trên đầu dân ta ngay từ lúc này. Ngay cái Quốc hội bù nhìn “đảng chọn dân bầu”, và cái gọi là “Mặt trận Tổ quốc” cũng bị hoàn toàn bỏ quên .
Không! Không thể thế được! Mỗi người Việt Nam chân chính không ai có thể chấp nhận sẽ bị cai trị bởi 312 nhân vật không do tự mình tự do chọn lựa. Ngay từ hôm nay nhân dân VN hãy đồng thanh hô vang: Không! Không! 312 con người ấy không phải của chúng tôi. Chúng tôi trả lại đảng CS vì họ không có liên hệ gì với chúng tôi cả. Chúng tôi cần và đòi hỏi một nền dân chủ thật sự, những cuộc ứng cử dân chủ, bầu cử dân chủ, những cuộc tranh cử dân chủ thật sự, bằng lá phiếu trực tiếp của từng công dân tự do.
Hãy nghe ông trưởng Ban TCTƯ Tô Huy Rứa khoe khoang trong cuộc họp nói trên: “Chúng ta đã hoàn thành tốt công việc; đã triển khai tốt công việc một cách có bài bản, có kế hoạch, với khối lượng lớn chưa từng có”.
Có thể nói tất cả cái đại âm mưu tiền chế “quy hoạch cán bộ chiến lược” này của đảng CSVN là mang nhãn hiệu của Tô Huy Rứa, một người cá nhân chủ nghĩa cao độ, không am hiểu gì về “tổ chức học” lại đảm nhận mảng tổ chức.
Chắc rằng mạng “Chân Dung Quyền lực” sau khi công bố toàn bộ việc lấy phiếu tín nhiệm tại hội nghị Trung ương 10, sẽ có thể đưa công khai danh sách 290 + 22 nhân vật lãnh đạo cho 5 năm 2016- 2021 do Tô Huy Rứa và phe nhóm áp đặt cho đảng CS, cho toàn dân ta.
Sức đề kháng của dân VN rất cường tráng. Hãy lập tức nói “Không!” với bước phát xít hoá cực kỳ nguy hiểm của nền dân chủ mang chất cộng sản cuối mùa hiện nay../.
Bùi Tín viết cho VoA

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Thời ngục tù

1. Khi chưa có chính quyền, những người cộng sản liền vu cho chính phủ hợp pháp và là chính phủ tập hợp được những trí thức có trí tuệ uyên bác và mặn nồng yêu nước, chính phủ Trần Trọng Kim là tay sai của giặc Nhật rồi kích động bạo lực nhân dân cướp quyền của chính phủ hợp pháp đó. Suốt 70 năm qua, tất cả tài liệu, sách báo của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đều phải thú nhận với lịch sử rằng cuộc cách mạng tháng tám năm 1945 là cuộc cướp chính quyền. Hành xử kẻ cướp tất nhiên là bất chính và bất minh.
Có chính quyền cướp được trong tay, những người cộng sản cầm quyền lại vu cho những người Việt Nam có tài sản vật chất và tài sản trí tuệ, thành phần ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam là kẻ thù của giai cấp vô sản rồi dùng bạo lực nhà nước thẳng tay đàn áp, tiêu diệt. Những chiến dịch đấu tố, bỏ tù, giết hại những người Việt Nam yêu nước, lương thiện và tài năng diễn ra dồn dập gối đầu sóng từ khi mới có chính quyền Xô Viết ở một miền quê Nghệ Tĩnh đến tận hôm nay. Khi dữ dằn hung bạo như cuộc truy lùng tận diệt của gậy gộc giáo mác “Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ” trong Xô Viết Nghệ Tĩnh. Khi sôi sục hận thù giết cho đủ tỉ lệ qui định như trong phát động cải cách ruộng đất. Khi âm thầm mà tàn khốc như cuộc tạo dựng vụ án xét lại chống đảng. Khi ồn ào lu loa đánh hội đồng như vụ Nhân Văn, Giai Phẩm. Khi đại trà lùa hàng trăm ngàn người Việt đối lập ý thức hệ cộng sản vào vòng tù tội trong các trại cải tạo khắc nghiệt. Khi bất ngờ đưa lực lượng đông đảo bạo lực nhà nước xông vào nhà dân bắt lẻ từng người, từng người một.
Một nhà nước say bạo lực, nghiện bạo lực như con bệnh nghiện ma túy. Một nhà nước có duyên nghiệp với bạo lực, là nghiệp chướng của bạo lực. Một nhà nước độc quyền lòng yêu nước, độc quyền cả chân lí, coi những tiếng nói thẳng thắn, chân thành, đúng đắn nhưng trái với lí tưởng của đảng cầm quyền đều là sai trái, là suy thoái tư tưởng, đạo đức, lối sống, là thế lực thù địch và luôn ứng xử với tiếng nói của lẽ phải, của lòng dân bằng bạo lực chuyên chính vô sản thì bạo lực nhà nước nay bắt người ngay thẳng này, mai bắt người chân thành kia đã là chuyện thường ngày suốt bảy chục năm qua và chín mươi triệu người dân lương thiện chỉ là những người tù, hoặc người tù chính thức đang trong các trại giam, hoặc người tù dự bị còn ở ngoài cổng trại giam mà thôi!
Riêng việc gần đây công cụ bạo lực nhà nước cộng sản Việt Nam cấp tập bắt ba bloggers và người viết báo mạng nổi tiếng được rất nhiều người tìm đọc là Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Đình Ngọc tạo nên một không khí trấn áp, căng thẳng , bất an trong xã hội có cơn cớ từ sự khủng hoảng lí tưởng của đảng cộng sản cầm quyền.
Lí tưởng cộng sản của học thuyết Mác Lê nin đã được thực tế lịch sử chứng minh là thảm họa của loài người, đã ầm ầm sụp đổ dây chuyền trên phạm vi thế giới như một tất yếu. Lí tưởng cộng sản được thực hiện bằng đấu tranh giai cấp không còn đạo lí, không còn tính người và đấu tranh giai cấp đã vạch trận tuyến chiến tranh một mất một còn trong từng con người, từng gia đình, trong lòng cả dân tộc Việt Nam, đẩy dân tộc Việt Nam vào cuộc chiến tranh người Việt giết người Việt kéo dài nhiều thế hệ. Cả chục triệu người Việt đã chết trong cuộc nội chiến ý thức hệ vì lợi ích của nước khác.
Học thuyết Mác Lê nin đưa giai cấp vô sản hão huyền lên trên dân tộc thiết thực làm cho dân tộc Việt Nam tuy bé nhỏ nhưng “Vốn xưng nền văn hiến đã lâu . . . Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập / Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương” (Nguyễn Trãi. Bình Ngô đại cáo) nay thực sự không còn độc lập, tự chủ, phải cam phận chư hầu tủi nhục. Phải cắn răng cắt đất biên ải của lịch sử hào hùng cho nước cộng sản đàn anh Trung Cộng tham tàn. Phải “giữ nguyên hiện trạng” mất đất, mất biển, mất đảo cho nước cộng sản đàn anh Trung Cộng tham tàn làm chủ quần đảo Hoàng Sa, làm chủ dải đảo Garma, làm chủ biển đông của Việt Nam.
Học thuyết Mác Lê nin là nguyên nhân làm cho đất nước Việt Nam trì trệ, ngày càng tụt lại sau, người dân nghèo đói, đạo lí suy đồi, xã hội bất an, mọi giá trị đảo lộn. Ê chề, mất mát, đau khổ, tủi nhục do học thuyết Mác Lê nin tàn bạo, sắt máu mang lại, dòng người Việt lũ lượt bỏ nước ra đi kéo dài suốt nửa thế kỉ đến nay vẫn chưa chấm dứt. Tiếng than trời, lời chối bỏ của người dân với học thuyết Mác Lê nin tràn ngập trên các trang mạng xã hội lề dân. 61 trí thức đảng viên cộng sản trung thực đã thẳng thắn viết thư gửi lãnh đạo đảng cộng sản cầm quyền yêu cầu từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê nin tai họa.
Đảng cộng sản cầm quyền đang gấp rút làm công việc chuẩn bị cho đại hội đảng lần thứ XII trong không khí và tình thế đó. Trong khi những người thực sự nắm quyền trong đảng cộng sản đều muốn khư khư duy trì học thuyết Mác Lê nin để duy trì quyền lực độc tài, duy trì vị thế thống trị xã hội của họ, bảo toàn khối tài sản khổng lồ nhờ có học thuyết Mác Lê nin, nhờ có độc tài đảng trị họ mới có được. Vì thế họ phải vận hành bộ máy công cụ bạo lực nhà nước bắt bớ chủ những trang mạng và người viết báo mạng lề dân gây dư luận rộng rãi phản ứng bất lợi với học thuyết Mác Lê nin và đảng cộng sản, để đảng cộng sản bước vào đại hội tiếp tục kiên trì học thuyết Mác Lê nin.
2. Lịch sử viết bằng máu của cha ông dạy rằng: Trước sức mạnh xâm lược thường trực suốt mấy ngàn năm của đế quốc phương Bắc khổng lồ, dân tộc Việt Nam bé nhỏ chỉ có đoàn kết dân tộc mới giữ được bản sắc văn hóa riêng, mới tạo ra sức mạnh để tồn tại và phát triển. Nhưng những người cộng sản đã rước về mớ lí luận đấu tranh giai cấp xằng bậy của học thuyết Mác Lê nin, ngón đòn độc địa, thâm hiểm của Mao Đại Hán, lấy giai cấp thống trị dân tộc, lấy giai cấp đánh phá tan nát dân tộc, làm yếu hèn dân tộc Việt Nam để dân tộc Việt Nam phải an phận núp bóng Đại Hán, an phận chịu nô dịch Bắc thuộc.
Từ bỏ học thuyết Mác Lê nin bạo liệt sắt máu gây hận thù, li tán dân tộc, từ bỏ lí tưởng xã hội chủ nghĩa huyễn hoặc, vô vọng “đến cuối thế kỉ này cũng chưa chắc đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện” như lời thú nhận của ông Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng, từ bỏ độc quyền chân lí, độc tài cai trị đất nước bằng bạo lực chuyên chính vô sản là lẽ sống còn của dân tộc Việt Nam. Đó là đòi hỏi nghiêm khắc của lịch sử hào hùng Việt Nam, là tiếng nói khẩn thiết của cả dân tộc Việt Nam. Tiếng nói đó được Hồng Lê Thọ thể hiện bằng trang mạng “Người Lót Gạch”, được nhà văn Nguyễn Quang Lập diễn đạt bằng giọng điệu “Quê Choa”, được Nguyễn Đình Ngọc viết bằng văn phong Nguyễn Ngọc Già.
Bạo lực nhà nước chuyên chính vô sản có thể bắt ba người ngay thẳng đó, có thể bắt ba ngàn người, ba triệu người Việt Nam yêu nước, dũng cảm nói tiếng nói của cuộc sống, của nhân dân nhưng không thể bắt cả dân tộc Việt Nam đòi quyền làm người, đòi lại những giá trị làm nên sự bền vững và trường tồn của dân tộc Việt Nam. Bạo lực cường quyền dù mạnh, dù hung hãn đến đâu cũng không thể khuất phục được khát vọng chính đáng của nhân dân, không thể chống lại đòi hỏi khẩn thiết của lịch sử, không thể đi ngược xu thế tất yếu của thời đại dân chủ hóa.
Với bộ máy công cụ công an khổng lồ, cuồng tín, chỉ biết có đảng, với nền tư pháp xã hội chủ nghĩa mà hệ thống luật pháp chỉ để bảo đảm sự độc tôn thống trị xã hội của đảng cộng sản và tòa án xử theo bản án có sẵn trong hồ sơ do cấp ủy đảng ban hành. Đó là không gian vô cùng rộng lớn cho bạo lực chuyên chính vô sản mặc sức hoành hành.
Cha Chính Vinh ở nhà thờ lớn Hà Nội chỉ vì ngăn cản nhóm người ngạo ngược, đường đột xâm phạm không gian tôn giáo, tự tiện bắc thang leo lên hai tòa tháp nhà thờ lớn treo cờ, giăng khẩu hiệu mà bị tù mút mùa ở địa ngục Cắn Tỷ, Cổng Trời, Hà Giang từ năm 1958 cho đến chết vì đói khổ suy kiệt, năm 1971.
Nhà thơ Hoàng Hưng chỉ vì cầm tập thơ chép tay Về Kinh Bắc do nhà thơ Hoàng Cầm tặng mà bị bắt khẩn cấp giữa đường. Về Kinh Bắc viết về những hoài niệm thời ấu thơ thấm đẫm chất folklore, văn hóa dân gian Kinh Bắc, thấm đẫm tình yêu quê hương: “Ta con chim cu về gù dặng tre / Đưa nắng ấu thơ về trưa đất trắng / Đưa mây lành những phương trời lạ / Về tụ nóc cây rơm”. Năm 1994 tập thơ mang hồn dân gian đó được nhà xuất bản Văn Học ở Hà Nội xuất bản và phát hành rộng rãi nhưng năm 1982, vì có trong tay tập thơ đó, nhà thơ Hoàng Hưng bị kết tội “lưu truyền văn hóa phẩm phản động” và bị truy bức, đày đọa ba mươi chín tháng trong ngục tù!
Ôi, trong nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam, việc bắt dân, tống người dân lương thiện vào ngục tù quá đơn giản, dễ dàng và mạng người dân quá rẻ mạt!
3. Suốt mấy chục năm cầm quyền, nhà nước cộng sản Việt Nam đã bắt bớ, tù đày, giết hại hàng triệu người Việt Nam lương thiện. Sẽ có những nhà nghiên cứu, những nhà làm sử chân chính tập hợp tư liệu, thống kê đầy đủ để có con số chính xác số người dân lương thiện bị nhà nước chuyên chính vô sản Việt Nam tù đày, giết hại. Con số dòng dòng máu đó sẽ đi vào lịch sử là bằng chứng về một thời ngục tù đau đớn nhất của dân tộc Việt Nam và lịch sử sẽ phán xét cái thể chế khẳng định sự có mặt, duy trì sự tồn tại bằng lạnh lùng, mê mải, bền bỉ giam cầm thân xác, giam cầm trí tuệ, giam cầm tư tưởng người dân và say máu dân lành.
Hồng Lê Thọ, Nguyễn Quang Lập, Nguyện Đình Ngọc đều là những trí thức, những nhà văn, nhà báo có tư duy sắc sảo, có tâm hồn nhạy cảm. Những gì người viết đã nhận từ cuộc đời không bao giờ mất đi vô tăm tích. Thân phận lầm than của đất nước, thân phận bèo bọt của người dân những ngày bất an này đi vào những tâm hồn nhạy cảm đó đã trở thành những bài viết lay động bao trái tim, thức tỉnh bao nhận thức. Bây giờ chính những tâm hồn nhạy cảm, những trí thức chân chính giàu lòng tự trọng đó phải mang thân phận người tù.
Trong nhà nước độc tài cộng sản, nhà tù là nơi bộc lộ rõ nhất, đầy đủ nhất, khốc liệt nhất, rùng rợn nhất bạo lực chuyên chính vô sản. Vì ngay khi còn sống đời thường dân giữa xã hội, quyền con người của người dân đã không được nhìn nhận thì thân phận người tù càng bị đối xử như con vật. Đó là một thực tế lớn với người viết, làm sao có thể bỏ qua. Thực tế của Đêm Giữa Ban Ngày. Thực tế của Chuyện Kể Năm 2000. Thực tế của Quần Đảo Ngục Tù . . . Thực tế nhức nhối đó không thể câm lặng trong những trái tim nhạy cảm với nỗi đau, không thể mất đi phí hoài với những người viết giàu nội lực. Viết vừa như đòi hỏi của cái riêng, vừa như trách nhiệm với cái chung. Viết vì những người đã chết chưa kịp viết như Cha Chính Vinh. Viết cho mai sau về một thời ngục tù đau đớn của giống nòi Việt Nam.
Năm tháng qua đi nhưng thời ngục tù đau đớn này sẽ còn mãi trong trang sách lịch sử, còn mãi trong trang sách văn chương. Những người vì lợi ích riêng, vì mê muội, cuồng tín đã góp chủ trương, góp sức, góp tay tạo ra thời ngục tù độc ác với nhân dân, tội lỗi với lịch sử Việt Nam không thể trốn tránh được sự phán xét của lịch sử, sự phán xét của mai sau.
LỜI CUỐI. Viết để ghi lại hiện thực một thời mình sống tuy chả vui sướng, thích thú gì khi phải viết những điều cay đắng. Tôi đã kết thúc bài viết này từ cả tuần nay nhưng vẫn để đấy và muốn quên nó đi. Nhưng có sự việc vừa diễn ra làm cho tôi lại phải nhớ đến bài viết về sự cay đắng đó. Bốn giờ chiều thứ bảy, 24.1.2015, nắng đã nhạt, tôi đi mua bịch phân bò khô về trồng cây. Ra đến chốt bảo vệ ngoài cùng của khu căn hộ, giáp đường Lê Văn Lương, bỗng một người trẻ mặc áo thun, quần lửng từ hè đường lao ra chặn xe tôi, vẫn giọng xấc xược: Đi Đâu? Tôi nói việc cần đi. Người trẻ móc điện thoại từ túi quần ra gọi cho ai đó, báo cáo việc tôi cần đi rồi anh ta lẳng lặng trở vào hè đường để cho tôi đi. Nhưng có tới bốn người trên hai xe máy bám theo tôi suốt đường tôi đi và về.
Hôm sau chủ nhật, 25.1.2015, từ sáng sớm, tôi đã nhận ra cả hai ngả đường trước hai khối căn hộ tôi ở có đến cả chục bóng an ninh chốt chặn. Lại tái diễn cảnh mới ít ngày trước, suốt nửa tháng trời, ngày nào cũng có cả chục công cụ bạo lực nhà nước cộng sản đến phong tỏa khu căn hộ tôi ở, không cho tôi ra khỏi nhà.
Cái cảm giác ngột ngạt ngục tù từ những ngày đó lại trở về đè nặng trên ngực tôi.
Phạm Đình Trọng