Tôi còn nhớ, lúc tôi chừng mười lăm tuổi, tôi từng bị ông bác tôi mắng vì tôi dùng sợi dây nhợ buộc chân con chim cu đất, cột nó vào gốc cây: “Mi mà buộc người ta bằng sợi xích thì chính mi đã buộc vào cổ mi cái thòng lọng. Mở nó ra ngay!”.
Hồi đó do sợ bị ông bác đánh nên răm rắp mở ra và lòng đầy ấm ức, cứ nghĩ rằng ông bác này ép mình, không cho mình nuôi con chim dễ thương này, không chừng mình thả nó ra thì…! Mãi cho đến bây giờ, hình ảnh con chim cu gáy vỗ cánh bần bật bay đi một lèo sau khi tôi tháo sợi dây nhợ dưới chân của nó và trước khi bay đi hẳn, nó lượn mấy vòng quanh tôi giống như đang cảm ơn… Cái hình ảnh ấy, câu nói ấy rõ mồn một trong tôi sau mấy mươi năm dài.
Sáng nay, lên facebook, thấy hình ảnh Bầu Kiên bị còng tay, có thêm sợi xích dài nối ra, đầu tóc ông bạc trắng, cái dáng ngũ đoản của ông như mất hút giữa đám công an vận áo xanh cao, to, tay lăm lăm súng, dùi cui và gương mặt lạnh như tiền… Tự dưng, một cảm giác thương cảm cho thân phận con người, thương cảm cho tuổi già của ông Kiên và sự kinh tởm cái sợi xích cũng như cơ chế tồn tại của nó làm tôi thấy buồn đến lạ lùng!
Suy cho cùng, ngành công an Việt Nam vốn là ngành có nhiều thế lực nhất trong chế độ hiện nay, và họ cũng tự hào là ngành mũi nhọn, ngành tiên phong, ngành an ninh vững vàng, mạnh nhất khu vực, xuất sắc nhất đất nước… Nói chung là bản thành tích của họ đưa ra trên các đài báo trong nước thì miễn bàn. Điều đó cho thấy họ luôn tự hào và hãnh diện về sức mạnh của họ.
Sở dĩ tôi phải nói như thế vì tôi đã từng đặt ra câu hỏi: Liệu có phải vì sợ Bầu Kiên có đàn em đến cứu và cướp nghi can nên người ta phải buộc xích vào tay ông và dắt đi như dắt một con vật hung tợn như thế?
Và câu hỏi này được mổ xẻ: Hiện tại, với lực lượng hùng hậu (trong phiên tòa), hầu như chỉ có công an và một số người liên đới vụ án, không có thế lực giang hồ nào có thể tiến tới gần vì có đến ba lớp bảo vệ bên ngoài tòa án (lớp ngoài cùng là giao thông và dân phòng, lớp thứ hai là công an cơ động và lớp thứ ba gồm các lực lượng công an đặc nhiệm. Bất kì phiên tòa có tính chất quan trọng nào cũng được bảo vệ ba lớp như thế này, trong trường hợp tòa liên quan đến người đấu tranh dân chủ thì có thêm hai lớp nữa gồm rào kẽm gai và chó nghiệp vụ. Đó là chưa muốn nói đến lực lượng quân đội và công an dự bị luôn túc trực chờ lệnh xuất kích nếu có biến). Thử hỏi, với các lớp bảo vệ như vậy, thế lực nào lọt vào được?
Và hơn nữa, với việc xích bị can và dắt đi như thú vật như thế, nếu vì sợ họ bỏ chạy thì chẳng khác nào la làng với thiên hạ rằng mình sợ, lực lượng của mình không đủ sức kiểm soát tình hình?! Làm như thế khác nào tự dội nước lạnh vào bộ mặt an ninh của đảng?!
Trên thực tế, việc xích Bầu Kiên hoàn toàn không phải vì sợ ông ta bỏ trốn, sợ đàn em ông ta đến giải cứu. Hơn nữa, với thể lực hiện tại, nếu có đàn em tới giải cứu thì cũng phải có thêm người dắt ông ta chạy, đến khi nào ông ta chạy không nổi thì cõng mà chạy, khó có chuyện ông ta thoát thân mau lẹ để phải xích tay, cùm chân như vậy.
Chỉ có một mục đích duy nhất, mà cái mục đích này nhằm dùng một mũi tên bắn trúng hai đích: Dằng mặt thế lực đối lập và dằng mặt những nhà đấu tranh dân chủ; Tranh thủ tỏ ra là một chế độ tôn trọng pháp luật trước nhân dân và qua mặt quốc tế.
Vì sao? Vì chuyện Bầu Kiên bị bắt, bị đưa ra tòa có nguyên nhân cốt lõi là sự đấu đá phe nhóm đã đến cao trào chứ không phải là nhằm làm sạch bộ máy kinh tế. Vì nếu với mục đích làm sạch bộ máy kinh tế thì không có đủ còng, xích và nhà tù để nhốt hơn ba triệu đảng viên cũng như gần sáu triệu nhân viên nhà nước đang phục vụ trong guồng máy của đảng Cộng sản. Nguyên một hệ thống không sạch thì không thể làm sạch từ vài con ốc trong bộ máy đó được!
Mà việc xích tay, còng chân ông Kiên là để cho phe đối phương thấy bị nhục, thấy mình bị gằng gân, bị giằng mặt. Và hình ảnh này cũng ngầm đưa ra thông điệp đe dọa các nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền, các nhà bất đồng chính kiến. Bên cạnh đó, làm cho nhân dân, dư luận thấy chế độ này là công chính, kẻ nào lam lam, làm lũng đoạn kinh tế của nhân dân thì sẽ bị trừng phạt đích đáng… Những tưởng điều này lấy điểm được với nhân dân, nhưng mà…!
Thế kỉ 21 không phải là thời Trung Cổ, cái cần nhất của một quốc gia là sự tiến bộ, trong sạch và quyền làm người được đảm bảo tuyệt đối, mọi giá trị liên quan đến con người cần đươc bảo vệ chứ không phải là đối xử như thú vật với con người. Rất tiếc, nhà nước Cộng sản đã quá sai lầm khi xích tay, xích chân ông Kiên và dắt đi như thú vật.
Bởi nếu phiên tòa hay chiến lược của một nhà nước thành công phải là phiên tòa, chiến lược lấy lại những tài sản của nhân dân bị thất thoát và phanh phui những gì có liên quan đến nó chứ không phải là hành hạ người phạm tội để rồi tài sản vẫn cứ thất thoát và bầy đàn, phe nhóm vẫn ẩn mặt trong bóng tối, tội lỗi vẫn đầy rẫy. Làm như thế chẳng khác nào thí tốt chưa đủ, hành hạ tốt cho bưa, cho thỏa cái tính khát máu, tính bạo lực.
Và giữa nhân loại tiến bộ, giữa thế kỉ văn minh, con người đang có khuynh hướng tìm đến sự tiến bộ, quyền làm người đang được đấu tranh hằng ngày để đảm bảo tối đa… mà dùng sợi xích buộc vào một con người rồi dắt đi như súc vật như thế, có vẻ như nhà nước Cộng sản đã quá chán chường sự tồn tại của họ nên tự tử càng sớm càng tốt thì phải?!
Một chế độ dùng xích buộc nhân dân như buộc chó, thì cũng có nghĩa họ đang tự đưa đầu vào thòng lọng mà đáng sợ hơn là trên cái đầu chế độ lại gắn một gương mặt gớm ghiếc, nhầy nhụa và không giống với gương mặt con người!
Viết Từ Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét