Hôm nay, 27/7 - ngày Thương binh Liệt sỹ, tôi được mẹ già ở quê gửi cho sáu trăm ngàn, nói là quà nhà nước, phần dành cho con liệt sỹ đang hưởng chế độ lương nuôi dưỡng vì mất sức lao động. Lòng tôi thêm bội phần nhớ thương người cha liệt sỹ của mình, cũng như không tránh được sự suy nghĩ về chiến tranh, ý nghĩa của cuộc chiến Nam - Bắc kéo dài gần phần tư thế kỷ 20.
Với riêng tôi, một người con, cho dù ý nghĩa xã hội của cuộc chiến và chiến thắng có lớn lao đến đâu, cần hay không cần, thì người cha của tôi cũng đã mất. Ông mất khi tuổi đời còn rất trẻ, 36 tuổi. Ông mất đi trong lúc chị em tôi còn thơ dại, đang rất cần được sự chăm sóc, che chở của ông!
Cuộc chiến tranh mà cả hai phía chiến tuyến đều nêu ý nghĩa và nghĩa vụ của mình là giải phóng, đánh bại phía bên kia. Giải phóng nửa phần đất nước đang nằm trong tay chế độ "Nguỵ quyền bán nước", giải phóng nửa phần dân tộc đang "chìm trong chủ nghĩa Tư bản". Đấy là tư tưởng chiến đấu của người chiến sỹ phía miền Bắc, còn người chiến binh phía miền Nam nghĩ gì về ý nghĩa giải phóng miền Bắc của họ? Chắc ý nghĩ cũng từa tựa vậy. Rằng giải phóng nửa phần đất nước trong tay Việt cộng, tay sai của Tàu cộng, Xô cộng và giải phóng nửa phần dân tộc đang chìm trong chủ nghĩa Cộng sản…vv. Dù với lý do nào thì cuộc chiến dài dằng dặc và đẫm máu trong cảnh huynh đệ tương tàn là một sai lầm không thể bao biện, của giới lãnh đạo cả hai bên chiến tuyến.
Phải cho tới những ngày này, khi chiếc giàn khoan HD 981 của người bạn Cộng sản khổng lồ Trung Quốc đến đặt và khoan sâu vào thềm lục địa Việt Nam thì "giấc mộng" hoà bình, hợp tác, hữu nghị và XHCN tan tành mây khói, người Việt Nam mới hoàn toàn tỉnh giấc. Hoá ra bấy nay Việt Nam đã tin vào những thứ siêu hình hoang tưởng, viển vông, lệ thuộc, mất chủ quyền độc lập, thậm chí còn tiềm ẩn hiểm hoạ dẫn đến mất nước. Thì "Sơn thuỷ tương liên / Văn hoá tương đồng / Tư tưởng tương thông / Vận mệnh tương quan", cứ sát sạt 16 chữ vàng này mà thực thi chả dẫn nước đến ngày mất nước còn là gì nữa. Mới vỡ lẽ ra Cộng sản - Đại đồng - đồng nghĩa cái gi gỉ gì cũng sẽ thuộc về Trung Quốc hết. Đâu đó từng dẫn lời, cho rằng của ông Mao Trạch Đông, là "Trung Quốc muốn nhìn Việt Nam đánh Mỹ tới người cuối cùng…" Đúng sai câu nói này dù chưa dễ xác định, song ngày nay Trung Quốc đã và đang tìm mọi cách khống chế, buộc giàng Việt Nam lệ thuộc vào mình, từng bước với chiến thuật tằm ăn dâu, ăn dần từng tấc đất biên địa và hải đảo của Việt Nam, nhằm cơ hội chiếm Việt Nam làm khu tự trị kiểu Tân Cương, Tây Tạng. Còn lý lẽ nào biện minh khác?
Đồng thì sẽ Hoá!
Và, cũng phải cho tới ngày này, khi thành luỹ cuối cùng của CNXH Trung Quốc chính thức nã "quả tên lửa đạn đạo chí tử" vào niềm tin Việt Nam thì hai chữ Giải phóng - giải phóng miền Nam khỏi CNTB - Đế quốc khiến người Việt Nam tự vấn và âm thầm hiểu rằng mình đã đi sai hướng. Chúng ta đã "giải phóng" được những gì ? Giải phóng nửa phần đất nước ư? Quần đảo Hoàng Sa, rồi sau đó Gạc Ma, và đỉnh Lão Sơn cùng bao nhiêu km2 đất biên giới, vịnh Bắc Bộ đã mất vào tay Trung Quốc thì sao? Giải phóng tư tưởng, đưa miền Nam thoát khỏi chế độ TBCN có đúng đắn không, và có thực sự làm được điều này không? Câu trả lời "rõ dành dành như canh nấu mẻ" là không. Hoàn toàn không!
Lẽ ra giờ này chả ai còn phải đặt câu hỏi, phải bàn cãi rằng sao đã đánh đuổi CNTB đi, nay lại phải coppi y xi bản chính cái mô hình kinh tế thị trường của TBCN mới mong thoát đói và hy vọng phát triển. Và sao không tìm đồng minh, đồng chí hướng xã hội là các anh Cu Ba, Bắc Triều Tiên, mà lại cần đến bọn Mỹ, Nhật, Úc, Asean… cùng các nước Tư bản khác để hiện đại hoá khoa học kỹ thuật, phát triển kinh tế, dân chủ xã hội và gìn giữ lấy chủ quyền đất nước. Điều nghịch lý bỗng thành thuận lý, thành xu hướng tất yếu. Chỉ cần xét vậy đã thấy sự đúng sai, thật giả rồi.
Vậy khi bản chất sự việc, xã hội "hai 5 đã rõ làm 10" như thế, chúng ta có nên tháo gỡ đi cái khẩu ngữ "Giải phóng miền Nam", hay "Giải phóng dân tộc" vẫn dùng day dứt mỗi dịp lễ tiết không? Không dùng chữ đó nữa thì nên dùng chữ nào thích hợp nhất để nói về ngày 30/4/1975?
Theo tôi chỉ nên dùng một câu gọn gàng, chính xác nhất : THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC.
Nói như cố PTT chế độ VNCH Nguyễn Cao Kỳ : "Chúng tôi cũng muốn thống nhất đất nước, nhưng chúng tôi đã không làm được. Những người anh em miền Bắc họ đã làm được điều này. Vậy tôi xin ngả mũ kính chào họ…" Qủa là sòng phẳng và chính xác.
Để giải thích cuộc chiến huynh đệ tương tàn nhằm thống nhất đất nước (dù cho hai miền Nam - Bắc, bên nào giành được chiến thắng cuối cùng, bên đó đều được xem là đã Thống nhất đất nước; hãy nhìn nhận thời Trịnh Nguyễn phân tranh, hay thời loạn 12 xứ quân… ở nước ta; và hầu hết lịch sử các nước, ít hay nhiều họ cũng đều có những phen ly loạn như vậy), tất yếu khó tránh được câu hỏi, lý do vì sao đất nước đã bị chia đôi? Qủa thực cuộc chiến đau thương kéo dài gần phần tư thế kỷ, ngoài mục tiêu riêng mà chung giữa hai miền là Thống nhất đất nước, còn có mục tiêu hoàn toàn riêng biệt, là Ý thức hệ.
Vậy có thể nói cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam - Bắc Việt Nam từ 1954 đến 1975, là cuộc chiến với mục đích "hai trong một" - Chiến tranh nhằm thống nhất đất nước và vì ý thức hệ. Chiến tranh để thống nhất đất nước là cuộc nội chiến, còn chiến tranh vì ý thước hệ, ở Việt Nam thế kỷ 20, phải nói thẳng là từ bên ngoài áp đặt vào, là ngoại xâm. Chiến tranh vì ý thức hệ, dù xẩy ra ở đâu, với bất kỳ quốc gia nào thì tính dân tộc, lợi ích của nhân dân đều bị xem nhẹ, bị đẩy xuống hàng thứ yếu. Lợi ích của "nhóm lợi ích nội địa" và của "nhóm lợi ích xuyên quốc gia" mới là chính yếu. Đây là sự thật.
Vậy đã rõ, vấn đề ý thức hệ, khi khối Đông Âu và Liên bang Xô Viết đã hoàn toàn khuất bóng, khi Trung Quốc cũng đã thành anh nhà hàng "treo đầu dê bán thịt chó" đến nỗi tình hữu nghị đồng chí đã bị anh ta phơi bày ra vẻ xấu xí, bỉ ổi và cũng nhờ vậy cái nền tảng ý thức hệ ở Việt Nam trong những ngày tháng này mới thêm rõ tính phù hư, gian dối, thiếu dưỡng khí hơn bao giờ hết.
Tới đây xin thưa, về cá nhân, dù rất ít lòng tin song tôi không nói là CNXH không thể xây dựng thành công ở Việt Nam. Biết đâu mai kia Đảng CSVN sẽ xuất hiện một bậc toàn năng toàn trí. Lại đành phải chờ đợi. Và trước mắt đành tạm chia sẻ với ý kiến của ông TBT Nguyễn Phú Trọng: "… Không biết hết thế kỷ 21 này chúng ta đã xây dựng được thành công CNXH chưa…" Nhưng, lại "nhưng" không thể không tự vấn, đã rằng như thế thì chúng ta có nên mạo hiểm đưa dân tộc đi trên con đường chính ta đã tiên lượng trước 100 năm nữa cũng khó tới đích? Xin nhớ cho là phải cộng thêm vào số 100 này với 84 năm, tính từ năm thành lập Đảng CSVN 1930 tới 2014 - năm TBT Nguyễn Phú Trọng nói câu trên, và chúng ta đã nhiều phen đem cơ thể, khí huyết dân tộc ra thử nghiệm với đủ các loại vắc xin Cải cách ruộng đất, Cải tạo công thương, cùng đủ các loại cương lĩnh, nghị quyết, nghị định, thông tư vv… mà đất nước vẫn trong tình trạng tiểu nông nghèo hèn, manh mún, thành tích giả tạo, lạc hậu. Đóng góp giá trị Việt cho nhân loại được thế giới họ xếp vào loại đội xổ, đứng trên có một nước duy nhất, là Libi.
Ôi, 184 năm - nghĩa là bằng tám, chín thế hệ người Việt Nam đã và sẽ còn được đưa ra để trải đường, lót ổ. Qủa là chuyện ghê gớm lắm, không thể nói như đùa thế được!
Cuộc chiến tranh ý thức hệ lẽ ra nó đã phải chấm dứt trong một nước Việt Nam thống nhất, độc lập tự lâu rồi. Thật vô cùng xót xa là nó đã không hề chấm dứt trong tư tưởng con người, ở cả hai chiến tuyến. Người chiến thắng chưa hoàn toàn bao dung, người chiến bại dường vẫn còn kia sự hận thù. Đây cũng là một thực tế. Lý lẽ bao biện cho mối lòng vị kỷ này, thật hợp với lời ta thán: "Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?" Bởi cái ý chí vị kỷ, vị thân đó chăng mà đất nước còn chìm đắm trong vòng vây tư tưởng thể chế, cơ chế, mà lợi ích dân tộc, nhân dân bị xao nhãng, thậm chí rất có thể nó được dâng như một cống vật cho ngoại bang, hoặc cho chính trái tim sân hận của mỗi người.
Những ngày tháng này, đất nước đang lâm nguy trước hoạ xâm lăng, đang bồn chồn, dè dặt dấn bước cho khúc ngoặt xã hội mới, hơn bao giờ hết, nguyện xin ngọn lửa Ý THỨC HỆ được dập tắt trong lòng mỗi người, dù người thường dân hay đang lãnh đạo đất nước, hay người đã thất thế phải ra đi, dù cho nó còn hằn như một vết thương, hay đang đem lại lợi ích to lớn cho cá nhân mình đến đâu.
Đạt tới hoàn cảnh xã hội đó, ngày 27/7 hằng năm hoàn toàn có thể trở thành "Ngày Kỷ Niệm Buồn" mang sức mạnh tri ân và nhắc nhở, lay động tâm thức, tình cảm cộng đồng xã hội cũng như riêng cho những gia đình Thương binh - Liệt sỹ - Tử sỹ toàn quốc, không phân chia Cộng sản, Cộng hoà. Vì lý do giản dị, Cộng Sản, hay Cộng hoà, nhà Đinh, Lê, Lý, Trần, hay nhà Trịnh, nhà Nguyễn…thảy đều là con dân đất Việt, thuộc về tộc Việt.
Mỗi vết thương của tình thương đau, chia sẻ đều cho hy vọng thành một giá trị!
Tôi hằng mong núi rừng Trường Sơn sẽ được xây dựng thêm một nghĩa trang nữa cho những người lính chiến phía Việt Nam Cộng Hoà (cũ), lấy tên là NGHĨA TRANG TỬ SỸ TRƯỜNG SƠN, bên cạnh NGHĨA TRANG LIỆT SỸ TRƯỜNG SƠN dành cho những người lính hy sinh của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Khi ấy, tình hoà hợp, đoàn kết dân tộc không chỉ đến với người đang sống, mà những làn hương khói thơm thảo từ những mộ phần liệt sỹ - tử sỹ toả sang vấn vít nhau, hẳn sẽ cho những linh hồn người lính trận niềm an ủi. Khi ấy nhân loại sẽ phải nghiêng mình trước giá trị nhân văn, văn hoá tinh thần, tình cảm con người Việt Nam.
Một ý tưởng vui vui trong ngày kỷ niệm đầy đau thương, 27/7 - Ngày Thương binh Liệt sỹ, nguyện mong sao ý tưởng này không chỉ là ý tưởng của riêng tôi.
Đêm 27/7/2014
Đỗ Trọng Khơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét