Trần Đăng Ninh là ai?
Trần Dân Tiên thì ai cũng biết là ai rồi, mặc dù Tiên chỉ như ma, chả là ai cả, chỉ là cái tên mà tình báo Hoa Nam gán cho là tác “giả” của tác “phẩm” nhào trộn cám heo tiểu sử Cuông + Hồ thành lãnh tụ cách mạng “chính danh” của CSVN. Nhưng Trần Đăng Ninh là ai thì ít ai biết rõ, và tại sao ông ta lại liên quan đến Tiên “ma” thì càng ít ai nghĩ đến hơn, cần phải nói ra cho rõ hơn. Và đó là chủ đích của tôi trong bài viết này.
Trần Đăng Ninh sinh 1910 tại huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Đông, tham gia đảng CSĐD từ những năm 1930 trong phong trào công nhân ngành in. Tháng 11/1940 ông dự Hội nghị TW7 cùng cùng Trường Chinh, Hoàng Văn Thụ, Hoàng Quốc Việt, Phan Đăng Lưu... Đến tháng 5/1941 là ông ủy viên dự khuyết BCH TƯ, và tháng 7/1941 là bí thư Xứ ủy Bắc kỳ (sau HN TW8 ở hang Pắc bó do Hồ chủ trì vào tháng 5/1941)...
Năm 1945 Trần Đăng Ninh tham gia Tổng bộ Việt Minh, năm 1947 là Trưởng ban Kiểm tra BCH TƯ kiêm phó Tổng thanh tra Chính phủ. Cuối năm 1950, sau chuyến đi Trung Quốc đầu năm 1950 theo Hồ cầu viện, là Chủ nhiệm Tổng cục Cung cấp (tiền thân Tổng cục Hậu cần), là phó bí thư Quân ủy TW (chỉ sau Giáp là bí thư Quân Ủy TƯ, và trên Nguyễn Chí Thanh là ủy viên Quân ủy TƯ) từ 1950 đến khi chết bất ngờ bí hiểm ở tuổi 45 vào năm 1955.
Trần Đăng Ninh khi chết năm 1955 là nhân vật quyền lực và uy tín thứ hai trong quân đội VN lúc đó, chỉ sau Giáp. Về đảng ông Ninh là ủy viên Trung ương từ Đại hội II năm 1951, bí thư Xứ ủy Bắc kỳ - ngang chức với Lê Duẩn lúc đó là bí thư Xứ ủy Nam kỳ, chỉ sau Hồ và Trường Chinh.
Ông Ninh có nhiều công trạng lớn với CSVN mà công trạng lớn nhất là tổ chức Hậu cần thành công cho các chiến dịch từ Biên giới cuối 1950 đến Điện biên phủ 1954 – tức là tổ chức nhận và đưa vũ khí, lương thực, quân trang quân dụng từ Tàu sang Bắc Việt nam để CSVN đánh Pháp. Ngày nay chúng ta biết, chính vũ khí, quân trang, lương thực của Tàu (cộng cố vấn quân sự Tàu) - chứ không phải “tài ba” của Giáp, là yếu tố quyết định thắng lợi cuộc chiến Đông dương chống Pháp của VN... Đấy cũng là những khoản vay nợ Trung cộng đầu tiên và rất khủng của CSVN, góp phần trong khoản nợ 870 tỷ đô la (cả gốc và lãi?) mà Trung cộng đang đòi CSVN trả hôm nay?
Trần Đăng Ninh trong Chiến dịch Biên Giới (từ trái sang: Ủy viên Quân ủy Trung Ương Bùi Quang Tạo, Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần Kỹ thuật Trần Đăng Ninh, Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Lê Liêm, Thiếu tướng Hoàng Văn Thái - Tổng tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam (hàng sau).
Nói cách khác, vai trò của Ninh quan trọng hơn vai trò của Giáp, công của Ninh to hơn công của Giáp trong chiến tranh Đông Dương giai đoạn 1950-1954, dù cả hai đều “ăn theo” Tầu cộng (cố vấn và vũ khí...), uy tín trong đảng của Ninh cao hơn và thâm niên hơn Giáp nhiều... nhưng Giáp được Hồ ưu ái hơn vì năm 1940 đã sang Tàu cõng Hồ về...?
Tại sao Trần Đăng Ninh phải bắt ngờ chết trẻ trên đỉnh vinh quang?
Theo thông báo chính thức của CSVN thì Trần Đăng Ninh chết do bệnh hiểm nghèo tại nhà riêng. Có nhiều điều mờ ám trong cái chết bất ngờ của ông Ninh, nhưng dường như chưa ai nêu ra. Dù không giống những cái chết bất ngờ của “những đồng chí từng cùng công tác” với Hồ như Hồ Tùng Mậu, Lâm Đức Thụ... vì mãi sau 1941 ông Ninh mới gặp/biết Hồ, nhưng... đích thân Hồ đã đến viếng đám tang Ninh (kiểm tra xem Ninh chết thật chưa?).
Nghiên cứu lại tiểu sử sự nghiệp của Trần Đăng Ninh và những sự kiện trước và sau cái chết của ông ta, thì ta thấy đúng là Ninh phải chết khi đó (1955) thì các sự kiện sau của cách mạng cộng sản VN sau đó mới có thể diễn ra được như nó đã diễn ra. Ví dụ, nếu ông Ninh không chết năm 1955, khi mà Hồ vẫn chỉ tự nhận là Hồ, chưa dám tự nhận là Nguyễn Ái Quốc/Nguyễn Tất Thành (ở đây ta tạm coi tên Nguyễn Ái Quốc là “của” Thành, đã ăn cắp từ tên chung của nhóm Ngũ Long - Phan Châu Trinh, Nguyễn An Ninh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, và Nguyễn Tất Thành), thì làm sao Trần Dân Tiên có thể chính thức xuất hiện và được Hồ/T.Lan chép lại để nghiễm nhiên nhận mình là Quốc?
Tại sao tôi nói vậy? Bời vì, qua nghiên cứu tiểu sử của Trần Đăng Ninh, chúng ta sẽ thấy rõ ràng ông Ninh đã biết rõ hơn bất cứ cán bộ CSVN nào khác - trừ bộ ba Đồng-Chinh-Giáp và có lẽ cả Nguyễn Lương Bằng - rằng Hồ không phải là Quốc. Nhưng khác với Hồ Tùng Mậu hay Lâm Đức Thụ - những người biết rõ Quốc là ai nên không phải/không thể là Hồ, thì Trần Đăng Ninh có lẽ là người Việt Nam duy nhất biết rõ Hồ là ai nên không phải/không thể là Quốc.
Đó chính là một lý do quyết định Ninh phải chết để Hồ nhận mình là Quốc.
Ba lý do để Trần Đăng Ninh phải chết sớm
Lý do đầu tiên quyết định là do Ninh không phải người thuộc nhóm Đồng-Chinh-Giáp, tức nhóm biết Hồ là Tàu mà vẫn chấp nhận đó là lãnh tụ cách mạng VN rồi đi rước về Pắc bó đầu năm 1941, theo sự sắp xếp của Tình báo Trung cộng (Hoa Nam cục). Ninh chỉ biết và thỉnh thoảng làm việc với Hồ sau khi được cử là bí thư Xứ ủy Bắc kỷ từ tháng 7/1941, nhưng Ninh có tài làm công tác an ninh (điều tra, ám sát…) nên thường được Hồ cử làm đặc phái viên cho các vụ việc khó và ở xa… Ninh nắm cả Thanh tra chính phủ và thanh tra đảng, chỉ huy bộ Công an và bộ Nội vụ, các cơ quan Hành chính…
Lý do thứ hai là ông Ninh đặc biệt có tài điều tra và làm công tác an ninh, tình báo, phản gián. Đối với Trung cộng thì thắng lợi cách mạng của chúng ở Việt Nam không phải là giúp CSVN làm cách mạng mà là dùng đội ngũ an ninh, tình báo để thao túng CSVN. Cho nên những người CSVN mà giỏi về tình báo, an ninh, phản gián như Trần Đăng Ninh chính là đối thủ của chúng, là cản trở đáng gờm cho công việc ngầm của chúng. Thế mà, từ 1948 Ninh đã nổi lên như Bao Công của VN sau vụ án H122 đã giải oan cho hàng trăm người bị công an CSVN bắt giam và tra tấn để tìm ra gián điệp của Pháp mang bí danh H122 trong khu căn cứ địa Việt Bắc (ông Ninh đã kết luận là không có H122, chỉ là tin đồn nhảm (của Hoa Nam?)).
Vì lý do thứ nhất và thứ hai dẫn đến lý do thứ ba.
Đầu năm 1950 Hồ đã chọn Ninh là người đi theo Hồ về Tàu với lý do chính thức là sang Tàu đề nghị Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa của Mao công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hoà và đặt quan hệ ngoại giao. Thực chất là Hồ về Tàu xin Mao cứu viện đánh Pháp, vì từ 1945 đến 1950 Hồ và CSVN (với sự hỗ trợ của Hoa Nam cục) chỉ tập trung tàn sát hàng vạn người Việt không theo cộng sản và cạnh tranh với cộng sản trong việc giải phóng đất nước. Trong chuyến đi này, Hồ và Ninh đã được trung tướng tình báo Hoa Nam trưởng cụm tình báo gián điệp Hoa Nam ở Chợ lớn đưa đón về Bắc Kinh. (Về chuyến đi này của Hồ và Ninh, xin đọc bài của tác giả Huỳnh Tâm trên Dân Làm Báo: “Hồ Chí Minh – một gián điệp hoàn hảo” - Kỳ 7).
Tại sao Hồ lại chọn Ninh cho chuyến đi này mà không phải là ai khác trong bộ ba Đồng-Chinh-Giáp hay Nguyễn Lương Bằng, Hoàng Văn Hoan? Có lẽ Hồ muốn qua chuyến đi sẽ lựa dịp/tạo dịp kết nạp Ninh vào nhóm tay chân thân cận trên chăng? Và có lẽ ông Ninh đã không cho Hồ và tình báo Hoa Nam Cục cơ hội đó? Kết quả là, vì ông Ninh là người tài trong chính chuyên môn sở trường của Hoa Nam, nên ông Ninh đã có thể nhận ra Hồ là người Tàu nên mới có quan hệ đặc biệt cá nhân với nhiều lãnh tụ Tàu như thế. Nhưng điều đó rất có lợi trước mắt cho cách mạng Việt Nam, nên ông Ninh cũng đã chấp nhận lãnh tụ CSVN là người Tàu, như đại đa số CSVN khi đó và đến cả hiện nay - “tất cả vì sự nghiệp giải phóng đất nước, vì độc lập dân tộc”.
Tất nhiên, ông Ninh cũng như tất cả CSVN đã không nghĩ đến phần sau, sau khi gây hỗn loạn để cướp chiếm danh vị rồi, Hồ và Trung cộng còn muốn có “chính danh lãnh tụ” để thao túng cả dân tộc Việt để chiếm dần cả đất nước Việt Nam cho Tàu, nên chúng có nhu cầu tạo chính danh cho Hồ, bằng cách biến Hồ thành Quốc, và chúng đã bắt đầu từ 1948 qua tác phẩm “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” của Trân Dân Tiên…
Vậy là, sau 1954, những kẻ như Ninh đã xong nhiệm vụ trong tay Hồ và Trung cộng, phải chết để chúng còn diễn tiếp các màn sau.
Màn sau, như chúng ta biết, mà ông Ninh không biết, là Hồ/T.Lan nhận mình chính là Quốc, là thằng Công, y như Trần Dân Tiên đã “kể chuyện”, năm 1961... (Về màn kịch này của Hồ - chỉ có thể diễn được sau khi Ninh chết, xin đọc bài “Sứ mệnh đích thực của “đồng chí” Trần Dân Tiên” của tôi, cũng trên Dân Làm Báo).
“Khóc” ông Trần Đăng Ninh...
Ông Ninh ơi, ông có ba tội lớn.
Tội thứ nhất vì ông quá GIỎI nghiệp vụ mà lẽ ra chỉ dành cho Hồ và Hoa Nam tung hoành ở VN thôi. Chính vì thế ông phải đi sứ “về tàu” với Hồ để ông được Hoa Nam kiểm tra kỹ lại. Chính vì thế nên ông đã nhận ra Hồ là người Tàu sau mấy tháng về Tàu với Hồ đầu năm 1950 ấy. Tội này, cả đảng CSVN chắc chỉ có một mình ông có điều kiện và khả năng mắc được.
Tội thứ hai là ông đã tin Cộng sản TQ và/qua Hồ có thể giúp CSVN vì nghĩa vụ cộng sản quốc tế, mà quên lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc Việt chỉ luôn bị Tàu cố thôn tính bằng mọi cách – tức là ông mắc tội NGU. Tội này, cả đảng CSVN của ông mấy triệu kẻ đến nay vẫn cùng mắc như ông...
Và tội thứ ba là, sao ông không bắt chước những kẻ ngu si như Đồng, như Giáp, như Chinh... không ngu cũng giả ngu ngậm miệng làm... vua, như chúng nó! Đấy là ông mắc tội NHẦM. Ông đã nhầm to vì cứ tưởng là cộng sản thì cũng là người, thậm chí là người chính trực, được! Không, ông ơi. Là cộng sản ở VN thì phải bán nước Việt cho Tàu - mà đã là kẻ bán nước thì có ở đâu dân tộc nào coi là người nữa đâu?!
May mà ông nhầm, nên ông phải chết sớm, nên ông không mắc tội bán nước như các đồng chí cộng sản của ông. Vì một điều nhầm đó, tôi tha oán giận ông, như oán giận cả bè lũ CSVN các ông đã đưa dân tộc Việt vào con đương hèn khốn theo gót Tàu khựa như hiện nay.
Cuối cùng, ông Ninh ơi, ông có biết tại sao ông phải chết ngay, và ông có biết ông đã chết dưới tay ai không? Ông chết vì Hoa Nam và Hồ còn phải “sinh ra” Trần Dân Tiên và T.Lan, mà nếu để ông sống thì lũ đó khó “rặn ra” được... tiểu sử Hồ/Quốc. Còn ai giết ông chắc ông đã biết ngay khi ông chết năm 1955 ấy rồi, chỉ là không ai muốn nghe điều ông nói từ sau bát hương thôi? Tên nó là... Trần Dân Tiên!
Học tập đạo đức hay gian ác Hồ Chí Minh
*
Một ông thầy thuốc giỏi là biết đem cái lương tri chức nghiệp để cứu giúp bệnh nhân. Một thầy tu giỏi là biết cách lấy hào quang chánh đạo để hoằng dương Phật pháp cảm hóa tín đồ để tự tu thân tề gia. Một linh mục giỏi biết chăm sóc phần hồn lẩn thể xác cho con chiên trong mọi tình huống, sẵn sàng hy sinh để ôm cây thánh giá đứng vững. Một nhà lãnh đạo một nước giỏi là đem lại công bằng, tự do, hạnh phúc cho mọi tầng lớp trong xã hội, không phân biệt giàu nghèo, già trẻ, đặt quyền lợi tối thượng quốc gia lên trên mọi quyền lợi đảng phái cá nhân, gia đình.
Trong cái phạm trù sinh hoạt xã hội. Con người ai cũng muốn có cái nhu cầu cần và đủ. Ai cũng muốn có miệng ăn thì có miệng nói. Có tai nghe mắt thấy thì có bàn tay hành động. Nhưng ở trong cái nước độc tài cộng sản, đảng dùng cường quyền bạo lực để cướp đi chức năng làm người.
Đảng bắt toàn dân học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh.
Vậy thế nào là tấm gương?
Người viết xin đơn cử một vài tiêu biểu sau đây về cái gọi là “tấm gương”.
Tội lường đảo với nhân dân:
Nói rằng “Không có gì quý hơn độc lập tự do” trong lúc họ Hồ làm tay sai cho cộng sản quốc tế. Ra chỉ thị cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký nhượng đảo cho Trung cộng. Không cho dân được bầu cử ứng cử, tự do báo chí, tự do lập hội, lập đảng.
Tội chà đạp phẩm giá con người:
Cải Cách Ruộng Đất - Con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng, bà con họ hàng làng xóm nghi kỵ nhau. Người ở đợ phản bội quay mặt tố chủ nuôi mình ăn ở lúc nghèo đói. Người điền chủ có đất chia xớt lại bị chính kẻ tá điền bị đảng xúi trở lưng tố cáo vu vơ để quy tội. Ngay cả Trường Chinh cũng đấu tố người sinh ra mình. Ngay cả bà Nguyễn Thị Năm có công nuôi ăn cả đoàn tuỳ tùng Hồ mà cũng không thoát khỏi buá rìu kéo đi mạng sống.
Tội triệt hạ trí thức:
Bắt chước Mao Trạch Đông coi trí thức như cục phân. Vụ đàn áp Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm là một điển hình. Cho tới nay cái vết thương văn hóa vẫn còn in đậm trên từng trang sách vở.
Tội lọc lừa ăn cắp vặt và mâu thuẫn:
Đánh cắp câu nói của TT Mỹ làm lời tuyên bố trước quốc dân. Tự biên sách ca tụng mình với cái tên Trần Dân Tiên.
Tội đội lốt lưu manh và tham quyền cố vị:
Thay họ đổi tên, thay hình đổi dạng như quân cướp để che đậy tội ác ôn côn đồ. Ngồi trên ngai lâu hơn cả thời vua chúa. Ở trên nhà sàn hay dấu mặt trong hang là để đánh lừa dư luận cho là liêm khiết. Làm vua hơn cả vua (24 năm trị vì). Phong kiến hơn cả phong kiến.
Tội tự tôn hổn láo:
Bắt dân chúng kể cả người có tuổi ông nội, ông ngoại kêu bằng “bác”, phản lại luân thường đạo lý cổ truyền khi nền móng xã hội phải dựa trên trật tự gia đình, có ông bà có cha có mẹ mới tới con cháu. Kẻ sinh sau đẻ muộn mà dám hổn láo với bậc anh hùng tiền bối như tự so sánh mình với Đức Trần Hưng Đạo.
Tội đánh lừa đồng bào:
Ngày Tết là ngày thiêng liêng của dân tộc nhưng đã không tuân hành lệnh hưu chiến, xé rào đánh lén làm đồng bào chưa cúng tổ tiên đã phải cuốn gói lên đường theo ông bà. Gửi lời chúc Tết thắng lợi trong lúc năm ngàn đồng bào Huế chết oan khiên tức tưởi trong các hàng trăm cái mồ chôn sống tập thể.
Tội tẩy não nhi đồng:
Không ai yêu nhi đồng bằng “bác”. Nhờ bác mà trẻ con học căm thù và học nói láo. Hôm nay học bài toán bắn 100 “lính ngụy”. Hôm qua dạy bài cô gái tải đạn cầm súng hạ máy bay, bắt được giặc lái nữa chứ. Mới đẻ ra như chim chưa mở mắt đã “hôm qua em mơ gặp bác Hồ”.
Tội bất nhân bất nghĩa:
Lấy Nông Thị Xuân có con rồi ra lệnh ngầm cho thuộc hạ giết vợ. Xong đem con cho người khác nuôi. Chưa kể tới những chuyện tình vụng trộm bị khui ra ánh sáng.
Tội lợi dụng Chủ tịch “dê” hơn cả dê:
“...Khi đoàn phụ nữ miền Nam vượt Trường Sơn ra thăm Bác, các chị được Bác đón tiếp thân tình.
Thấy các chị gầy, xanh, hốc hác, Bác hỏi: “Các cháu kinh nguyệt có đều không? ”
Các chị xúc động đến ứa nước mắt. Một chị nhẹ nhàng thưa với Bác như đứa con nói riêng với mẹ: “Thưa Bác! do điều kiện ăn uống, vệ sinh kham khổ, thiếu thốn nên chúng cháu... rất thất thường.”
...Một lát ông Hồ tới. Ông không vội hỏi han gì về thành tích chiến đấu của Hằng. Câu hỏi đầu tiên của vị Chủ tịch nước là: “Cháu có buồn đi tiểu, Bác chỉ chỗ cho mà đi”...
Có phải chăng đảng viên học tập tư tưởng và đạo đức “bác” Hồ cho nên mới đàn áp người biểu tình Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam? Cũng học lời “bác” dạy nên chi vừa chiếm miền Nam xong là ra lệnh đốt hết sách vở để còn có chỗ trưng bày sách Trần Dân Tiên. Vừa làm văn hoá vừa tự khen ta.
Cũng nhờ học ngồi lì một chỗ như “bác” mà cả nửa thế kỷ nay đảng cha đảng con nối “đuôi” nhau chặt chẽ, không có một ai lạ mặt lọt vào. Chúng đợi chờ thay áo mão quan. Lũ sâu con 3 Ếch Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Thanh Nghị. Con của bọ hung thần Lê Thanh Hải là Lê Trương Hải Hiếu. Nông Đức Tuấn con của Nông Đức Mạnh. Nguyễn Bá Cảnh con của đại ca “bắt hết” Nguyễn Bá Thanh v.v... và v.v... Chúng đã và đang sắp hàng để độc quyền cai trị.
Cũng nhờ “bác cùng chúng cháu hành quân” mà núi Trường Sơn trụi lá, hàng triệu thanh niên hai miền làm chốt thí cho ván cờ rước voi vào dày mã tổ.
Cũng nhờ học bài CCRĐ mà đảng chế biến Cải Cách Ruộng Đất tân thời bằng cách tùy theo mức độ quan lớn quan nhỏ đua nhau áp bức cướp đất dân nghèo để bán cho tư bản đỏ tư bản trắng. Chỉ có sự khác biệt là “bác” lừa dân giết địa chủ rồi đảng lấy đất, tịch thu của cải nạn nhân.
Cũng nhờ cái xấc xược cuả “bác” khi còn sống bây giờ đàn em mới học mà đem ra áp dụng nên chi đưa “bác” vô ngồi bên cạnh Phật tại chùa Bình Dương.
Cũng nhờ “bác” lấy chủ nghĩa CS quốc tế mà quên đi chủ nghĩa dân tộc thế cho nên đảng càng cai trị cái mốc biên giới hướng Bắc từ từ kéo xuống mũi Cà Mâu rồi hạ màn gọn gàng thành tỉnh lẻ như Tây Tạng chưa biết chừng.
Cũng nhờ “bác” tự khen là tìm chân lý sáng ngời mà cái nôi ru chủ nghĩa Các Mác đã đành đoạn đứt dây té không kịp ngáp sau bao nhiêu năm ngủ gà ngủ gật trên biển máu nhân loại.
Cũng nhờ bác mặc áo vô sản không có túi đựng tiền, cho nên đảng viên tha hồ bắt chước bận vét tông ủi láng, kiểu vô sản tân thời, còn thắt mực khô vào cổ, rồi lượn máy bay khoe sắc trên lăng bác. Có tên còn lái cả xe “hàng xịn” đậu trước lăng để mừng ngày bác được đẻ ra.
Nhờ ơn bác mà giai cấp công nông rách xơ như mướp. Trai thì đi lao động nước ngoài. Có người trốn trong rừng Pháp, chờ xe tải chở qua Anh để kiếm việc làm bất hợp pháp rồi kiếm tiền về Ba Lê ánh sáng thăm di tích bác để lại dưới gầm sông Seine do tỵ nạn liệng xuống.
Nhờ ơn bác mà những kẻ tàn tật, những ông già gân Đài Loan, Đại Hàn, Mã Lai cưới gái trẻ còn nguyên xi mà sung sướng quá đà đến độ bị thượng mã phong còn hà hít.
Nhờ ơn bác mà giai cấp nông dân đến hồi tận cùng bằng số. Tay chân đảng hết mở sân golf, tới trung tâm du hí. Cày cuốc bừa là con nhà nông, cùng thi đua tăng gia bỏ ruộng. Ngay cả nghĩa điạ người ta cũng ký giấy bán trước, không cho ai được chôn cất nữa kia mà. Nước người ta khi thấy xe tang chở người chết đi qua phải tỏ thái độ kính cẩn, còn đây mang cả lưới B40 ra mà chắn đường để cướp xác.
Được một cái hiện thực, rõ ràng, không ai trong 90 triệu người dân chối cãi là nhờ học tập bác mà có miệng ăn không có lưỡi nói, chỉ có biết vỗ tay mà khỏi nhìn lại sau lưng xem dao mác ngắn dài thế nào.
Nhờ học tập bác Đảng cha đảng con đảng cháu một sớm một chiều trở thành những thành phần tư bản đỏ. Học tập tư tưởng ư! Nhưng HCM làm gì có tư tưởng. Mang chủ nghĩa Các Mác Lê Nin, mang cái hành động Stalin, Mao Trạch Đông về áp đặt trên giải đất hình chữ S. Đem cái buá liềm với câu “Lao động là vinh quang” tròng vô cổ dân để kéo. Di chúc còn viết chết theo cụ Mác cụ Nin chứ có về theo ông bà cha mẹ tổ tiên đâu.
Đem nhập cảng cái độc tài phi nhân phi nghĩa về trải dài ra từ thôn quê cho đến thành thị. Tư tưởng Mao là hàng triệu người chết trong cuộc cách mạng văn hóa. Tư tưởng Stalin là hàng triệu người Liên Sô bị đày đọa thủ tiêu trong các trại tù.
Khi cả thế giới lên án tội ác CS diệt chủng, khi cái đầu tàu Liên bang Sô Viết gãy vụn ra từng mảnh, khi Đông Âu ào ào nối tay nhau như thác đổ làm sập thành trì CS, khi người ta đua nhau vui hưởng sinh khí tự do thì cái đuôi rắn độc VN cố may cái áo mới đặt ra “Định hướng xã hội chủ nghĩa” để lừa đảo đồng bào bằng cách tiếp tục cai trị với cái chủ thuyết ngoại lai và lạc hậu.
Điều trớ trêu là khi đảng bắt toàn nước học tập Mao Hồ nhưng con cháu đảng gửi đi du học Mỹ và các nước tự do dân chủ khác. Tại sao không cho học ở Tàu, ở Bắc Hàn, ở Cu Ba ở Nghệ An để mở mang kiến thức như đảng đã dùng 700 tờ báo nhai đi nhai lại cái “giẻ rách chủ nghĩa xã hội”.
Vẫn dùng chiêu bài dụ dỗ là của nhân dân do nhân dân và vì dân. Nếu thực sự lo cho dân tại sao đàn áp bắt bớ bỏ tù người yêu nước, trấn lột giết hại người khác quan điểm.
Lời nói đi đôi với việc làm có đúng như đảng đề cập hay không trong 69 năm nay? Câu trả lời là một triệu người Bắc di cư vô Nam, ba triệu người bỏ quê hương đi lưu lạc tứ xứ.
Có độc lập hay không khi mốc biên giới càng gần về Hà Nội. Trung Cộng đưa giàn khoan sâu vào lãnh hải VN.
Có tự do hay không khi đảng sử dụng báo chí là công cụ tuyên truyền.
Có vì dân hay không khi Trung Cộng giết ngư dân đánh cá thì nhà nước dùng quân đội công an đánh đập dân hơn là đưa ra Hoàng Sa Trường Sa để bảo vệ sinh hoạt. Có phải nhân dân đóng thuế nuôi lính để đảng dùng bao bọc ngôi vua tân thời trong cái phủ Ba Đình mà thôi.
Nhờ học tập bác về Mác Lê mà có lần trưởng đảng mang tên Trọng Lú đi Cu Ba rao giảng xong, định đi Ba Tây thì bị từ chối giờ phút chót vì sợ lây hủi. Chẳng đi được cũng may không thì bị mấy nàng buôn dưới nuôi trên đón đường mời mọc “cái ấy” để phải thử thời vận mà mang tiếng là “chơi” với tư bản giãy chết thì nguy to.
Đảng có trọn quyền ăn cướp. Dĩ nhiên đảng có trọn quyền học tập. Nhưng nếu đảng còn một chút gì là “người” mà là người Việt Nam, đảng phải chấm dứt cái trò bắt dân “học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh” vừa có tính cách ngu dân, vừa phản khoa học không có lợi cho tuổi trẻ.
Những tên đánh giặc thuê núp bóng trong nội bộ đảng, chính họ là kẻ làm sống dậy hình tượng Lê Nin, Stalin trong khi thế giới vứt vào thùng có nắp đậy. Chính họ là kẻ tiếp tay Bắc phương hãm hại lòng yêu nước của con dân Việt. Nếu không là như thế tại sao học tập tư tưởng của kẻ đã từng là tay chân của Trung Cộng vốn lại là kẻ không có chút gì gọi là đạo đức cả. Dùng lớp son để đánh bóng cho một kẻ đem gông cùm tròng cổ dân là một tội ác và sai lầm nghiêm trọng cho các thế hệ tương lai.
Đảng không đủ khả năng lèo lái con thuyền thì nên cởi áo lột vỏ. Để mất nước thì đừng trách người dân kêu đích danh là đảng trâu ngựa.
Ngay cả chuyện Trung Cộng cấm ngư dân VN đánh cá trong hải phận Việt Nam đảng cũng phớt lờ đi rồi giao cho Người phát ngôn viên lải nhải chống bằng miệng cho có lệ. Nội lo chỗ cho dân bủa lưới cũng không được.
Đảng chỉ được tài đưa công an đi đục phá tường nhà thờ Thái Hà, bẻ thánh giá Đồng Chiêm, đạp đổ chuông trống Bát Nhã. Chỉ có tài chia phiên nhau đi hải ngoại nói bà xàm về chuyện phân hoá nội bộ nước khác. Chỉ có biết mánh mung mang gạo cho Cu ba để được đứng trước bục gỗ mà kể chuyện thức với ngủ canh gác hoà bình. Người Bình Dương ngủ thì Cu ba thức ngỏng dậy. Cu ba ngủ thì người Bình Dương mở mắt nhìn xem ai là ăn cướp gạo dân đem sang tặng ai là ăn mày. Chỉ có tài đi mua vũ khí để lấy tiền bỏ túi. Đem súng đạn, dùi cui giao công an đánh đuổi dân oan khiếu kiện. Mang xe vòi rồng đi giật quan tài. Từ đó ra Hoàng Sa chưa tới gang tay trong bản đồ sao không thấy bóng dáng Quân đội nhân dân, Công an nhân dân. Máy bay lên thẳng đâu? Tàu ngầm đâu? Tiến nhanh tiến mạnh với kẻ cướp biển đi chớ!
Mất một phần lãnh thổ là mất nước đã đành. Còn mang cái tội lớn với tổ tiên đã đổ bao nhiêu máu xương gìn giữ. Chuyện đại sự đảng không lo. Đảng trung ương để cho điạ phương Lý Sơn giải quyết chuyện ngư dân chuyển đổi việc làm vì bị Tàu cộng cấm đánh cá. Nhưng cái mặt mẹt Ba Đình lo thay nhau đi thăm cử tri với lại tiếp đãi quan khách nước ngoài rồi chờ thuận buồm xuôi gió xuất du mang theo bị ăn mày quốc tế.
Như kẻ trôi sông lạc chợ, đảng quờ quạng trong đêm tối không thấy lối đi cho mình bước, bèn chui đầu vào thùng rác lượm cái lon phế thải “ngậy mùi” rồi cọ rửa sơn phết làm của gia bảo. Khư khư ôm cái bánh 4 tốt, 16 chữ vàng. Khi biển mất đất vùi trong tay kẻ mà đảng Hồ gọi là “môi hở răng lạnh” mới tá hoả tam tinh đi cầu cứu “Mỹ cút” dọn đường cung cấp hải cẩu bổ thận hoàn.
Có phải đó là một bộ phận “Xã hội chủ nghĩa định hướng”? Có phải đó là chân lý sáng ngời? Chỉ có đảng mới đủ chức năng “đỉnh cao trí tuệ” trả lời. Chỉ có đảng chạy cả chân trước chân sau tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trong thực tại sinh hoạt cuộc đời mới phân định làn ranh giữa người và súc vật.
Dưới sự lãnh đạo của Đảng, người viết xin phép mượn lời nhà báo Đoan Trang sau đây:
“Nhà cháu xin lấy vài cái ví dụ (hơi thô sơ một tí) thế này: Dưới sự lãnh đạo của Đảng, xây cầu thì khó chứ phá cầu rất dễ. Làm quy hoạch kiến trúc tổng thể cho thật văn minh, tạo ra những công trình xứng tầm khu vực và thế giới thì khó, chứ giải tỏa mặt bằng, cưỡng chế đất đai, rất dễ.
Trong chính sách kinh tế, Đảng phát triển kinh tế sao mà khó khăn, loay ha loay hoay, chứ cải tạo tư sản, vơ vét tài nguyên, dùng cơ sở hạ tầng như phá, thì nhanh ghê lắm. Ở cái nền kinh tế theo định hướng XHCN của Đảng, các doanh nghiệp xây dựng uy tín, tạo ra những thương hiệu nổi tiếng thì trật cà trật vuột, chứ phá hoại, làm hỏng, làm mất thương hiệu và uy tín, thì là chuyện bình thường, rất thường.
Trong đời sống chính trị cũng vậy. Đảng xây dựng lòng tin, tình yêu nước, trách nhiệm cộng đồng trong dân chúng thì khó khăn, có thể nói thẳng ra là không làm được; chứ Đảng phá hoại lòng tin, tình yêu nước, tinh thần đoàn kết tương thân tương ái của dân hết sức thành thục.
Thế cho nên chẳng lạ, khi dưới sự lãnh đạo của Đảng, xã hội dân sự không ngóc đầu lên được, mà các phong trào đối kháng, chống cộng, thì thất bại liểng xiểng suốt hàng chục năm nay. Bởi vì Đảng không xây mà chỉ chủ trương phá, mà lại phá quá giỏi. Cái gì có chữ “phá”, Đảng làm đều giỏi cả: phá tư sản, phá kinh tế, phá rừng, phá núi, phá đường, phá thương hiệu, phá uy tín, đương nhiên là cả “phá án” luôn, trong đó có phần “phá phản động”.
Theo báo nhà nước:
“Nhân 69 năm Cách mạng Tháng Tám, Quốc khánh 2-9 và 45 năm thực hiện Di chúc của Bác Hồ, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có bài viết ôn lại truyền thống hào hùng của dân tộc cũng như những thời cơ, thách thức đặt ra hiện nay. Chủ tịch nước khẳng định, gần 70 năm qua, nhân dân ta đã vượt qua biết bao khó khăn, thử thách để xây dựng, phát triển đất nước, nâng cao đời sống nhân dân, như lời Bác Hồ dạy: nước được độc lập mà dân không được hưởng tự do, hạnh phúc thì độc lập cũng không có ý nghĩa gì. Đồng thời, nhân dân ta cũng đã phải hy sinh biết bao xương máu, đánh bại mọi kẻ thù xâm lược để bảo vệ nền độc lập tự do, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc”.
Làm bậc phụ huynh. Nên hay không nên dạy cho con cái học tập tư tưởng đạo đức của kẻ bán trời không mời thiên lôi?
Một tập đoàn ăn cướp mượn tay Quân đội nhân dân, Công an nhân dân xiềng xích chân dân, bịt miệng dân để vinh thân phì già mặc cho nước nhà nghiêng ngửa.
Nếu tiếp tục nghe lời tuyên truyền rỉ tai của cái Đảng ăn hại đái nát nầy, Trưởng đảng, Thủ tướng, Chủ tịch cứ rao bán món quà "như lời bác Hồ dạy" để lừa lọc, nói hay vỗ tay dở như hạch thì cái đảng độc tôn cai trị còn ngồi ở Ba Đình ngày nào!? Và con đường tỉnh lẻ cho Trung Cộng tới gần chừng đó.
Dân Việt sẽ lầm than khốn khổ chịu kiếp lưu vong trên mảnh đất của Tổ tiên mình như người Tây Tạng, Tân Cương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét