Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Chuyện của 3 vị "tướng"

Chuyện của 3 vị

Bác gái tôi, một người vợ liệt sĩ tóc đã bạc trắng sau hơn 30 năm chờ tin chồng tối qua đã khóc khi đọc được ở đâu đó lời hứa của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh “Bộ Quốc phòng sẽ tiếp tục tìm kiếm, quy tập hài cốt liệt sĩ cho đến bao giờ tìm hết thì thôi”.
Vâng, bao lâu cũng sẽ tìm. Khó mấy cũng phải tìm. Và tìm đến bao giờ hết thì thôi.
Có thể, dư luận quan tâm đến lời khẳng định “Bộ Quốc phòng chưa bao giờ phối hợp với nhà ngoại cảm”.
Có thể, những người đóng thuế sẽ dõi mắt đến nguồn gốc số tiền 75 triệu hay 7,9 tỷ mà một ngân hàng đã chi cho những “Cậu Thủy”- “nhà ngoại cảm xương heo” vừa “nhập kho”.
Có thể, lương tri xã hội đang phẫn nộ khi sự bất lương dưới cái danh tâm linh, ngoại cảm, đang dùng xương thú Bắc Ninh hay bi đông Chợ Lớn để làm giả hài cốt của những nghĩa sĩ trận vong.
Nhưng những bà mẹ, những người vợ của ngót 500.000 liệt sĩ còn chưa tìm thấy xác thân đã chờ đợi lời hứa, chờ đợi sự cam kết này suốt mấy chục năm qua. Tiếng súng, dường như đã dứt trên giải đất hình chữ S này từ những năm 80 của thế kỷ trước.
Thông điệp của Tướng Thanh, có lẽ cũng đã khiến biết bao nhiêu người mẹ, người vợ rơi nước mắt tối qua. Rớt nước mắt vì tủi thận, rớt nước mắt vì thương cảm, và cũng rớt nước mắt vì biết rằng Tướng Thanh, cũng là một người lính, chắc chắn chẳng bao giờ bỏ đồng đội của mình.

Xã hội có thể đảo điên, niềm tin có thể có lúc khủng hoảng, nhưng không ai, không bao giờ, không ở đâu, người ta được phép nghi ngờ tình đồng đội của những chiến binh đặt sự sống chết trên đầu ngọn giáo.
Những viên tướng đã liên tục xuất hiện trong những ngày qua để nói về những vấn đề của thời bình, với một điểm rất dễ nhận thấy, là bằng sự thẳng thắn, tự tin kiểu “nhà binh”.
Nhớ hôm trước, Tướng Chung, Giám đốc Công an Thành phố, trả lời báo giới về vụ Cát Tường, đã khẳng định như đinh đóng cột rằng: "Cơ quan công an quyết tâm là phải tìm thấy, bằng mọi giá phải tìm thấy... Chưa bao giờ có vụ nào mà cơ quan công an không tìm được xác".
Một sự tự tin, trong hoàn cảnh suốt gần 2 tuần qua, xác nạn nhân vẫn như bóng chim tăm cá. Một sự tự tin, bắt đầu từ thái độ trách nhiệm, như một liều thuốc an thần mang tính chất giải tỏa cho những dấu hỏi chung mang tính xã hội. Nhất là trong bối cảnh tình hình tội phạm đang ở vào cái thế khó “số bắt vào đã hơn số mình đặc xá”, còn nhà thù thì “có phải mở ra mãi được đâu”, như xác nhận của một viên tướng khác.
Tuần của những viên tướng được kết lại bằng việc một viên "tướng " bị trảm giữa trận tiền, ngay trong đêm. Đó là HLV đội tuyển U23 quốc gia Hoàng Văn Phúc, sau một trấn đấu mà một đứa trẻ con bắt đầu tập đá bóng cũng thấy là “có mùi”.
Những người theo chủ nghĩa hoài nghi thì đặt câu hỏi về một “cuộc chiến cung đình” tại VFF mà viên tướng tên Phúc, vô phúc, chỉ đóng vai trò con tốt. Nhưng chẳng có âm mưu nào cả khi trước mắt dân chúng là một trận hòa như bán độ. Chẳng có cái gì gọi là “toan tính” khi thể thao đáng lẽ phải là nơi nêu cao tinh thần cao thượng.
Một vi tướng nhà binh cam kết trách nhiệm với những đồng đội đã mất của mình, một vi tướng công an cam kết trừng trị đích đáng một cái ác để đem đến cái thiện, thì không có lý gì một viên " tướng như ông Phúc có thể kêu một chữ “Oan”.
Chỉ giá như ông Phúc nhìn trận hòa đó như một nỗi nhục. Chỉ giá như viên tướng đó đàng hoàng ký tên vào lá đơn có trong đó hai chữ từ chức để chịu trách nhiệm đến cùng trước những gì mình nói, trước những gì quân sĩ mình làm. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét