Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Cơn mưa giữa đêm khuya, chợt nhớ căn phòng giam không được cài cửa sổ

Chị Liên
Chia sẻ bài viết này



Cơn mưa giữa đêm khuya kèm theo gió lốc phút chốc làm cho căn phòng ướt sũng vì tối nay tôi quên gài cửa sổ. Chạm chân xuống nền gạch, đứng lên gài cửa cảm thấy buốt chân và bị nước mưa hắt vào người khiến tôi run lên vì lạnh.
Chợt nhớ đến Thức, nhớ đến dự báo cơn bão số 13 chiều qua làm tôi lo lắng tỉnh ngủ vì em trai tôi cả bốn tháng qua đang bị giam một mình trong căn phòng nhỏ suốt ngày không được cài cửa sổ. Những lúc mưa gió tạt vào phòng như thế này làm sao mà chịu nổi với cái giá lạnh của gió rừng, của áp thấp nhiệt đới gió mạnh đến cấp 7, cấp 8? Làm sao mà chống chọi với cái ướt của từng đợt nước mưa hắt vào phòng mà không có gì che chắn ngoại trừ chiếc mền mỏng manh? Cũng không biết vì lý do gì mà trại giam Xuyên Mộc lại tịch thu áo gió và áo ấm không cho dùng như ở trại giam Xuân Lộc?!
Trại giam đối xử hà khắc như vầy làm gia đình lo cho Thức có thể gặp phải gió độc hay có thể tái phát bệnh suyễn, khó hô hấp và ngạt thở. Trong tình trạng chỉ có một mình, không có bạn bè giúp đỡ thì thật là đáng báo động. Từ nhỏ Thức đã có bệnh suyển giống mẹ và hai mẹ con khi trái gió trở trời thì hay bị “kéo suyễn”, nhất là về đêm.
Ngoài suyễn ra Thức còn bị mấy lần ngất xỉu bất ngờ. Có lần, vào trước 1 ngày cưới vợ, chắc do vội vã dầm mưa, nhịn đói chạy việc cho kịp tiệc cưới mà chú rễ Thức vừa chạy về gần đến nhà thì bất ngờ ngã ra bất tỉnh. May nhờ có người quen xung quanh khiêng Thức vào nhà, giúp cạo gió, đánh lưng một hồi Thức mới tỉnh lại. Còn vài lần nữa nhưng nhà chỉ nghe kể qua bạn bè Thức (chắc sợ nhà lo nên em không kể), và gần đây nhất là bị ngất trong trại giam B34. Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, may mà được người bạn chung tù cứu giúp.
Còn bây giờ ở hoàn cảnh bị biệt giam, cửa sổ thậm chì còn không cho cài thì thật nguy hiểm. Những lúc nguy kịch như thế có ai hay biết mà cứu giúp em tôi?!
Cửa phòng giam của chú Hà Vũ chỉ mở vào buổi sáng lúc chú còn ngủ mà chú và gia đình còn phản đối sợ gió độc lùa vào gây nguy hiểm tính mạng. Huống hồ cửa sổ phòng giam em tôi mở suốt hai mươi bốn giờ, mặc cho nắng nóng chiếu vô, mưa lạnh tạt vào không có gì che chắn thế mà Thức vẫn cố chịu đựng không than vãn gì.
Tháng vừa rồi thăm Thức trông em có vẻ xanh gầy, dù tinh thần em vẫn kiên định và cười xua đi vẻ mệt mỏi để cả nhà yên tâm nhưng gia đình vẫn nhận ra sự khác biệt so với mấy tháng trước khi em còn ở Xuân Lộc. Không còn thấy kiểu vừa cười vừa gồng cánh tay cho cơ bắp nổi lên khi được hỏi thăm sức khỏe, không được nghe tiếng cười khà khà thích thú khi nghe được tin vui học hành của con cháu, không thấy kiểu cười nhướng một bên mắt khi nghe điều thú vị và nét mặt vui tươi khi dặn vợ lần sau đem lên những món mình thèm cho cả bốn người bạn nữa chung phòng cùng ăn. Thức có tính thảo ăn giống y như Mẹ. Mấy chị gái và cô em dâu đều biết tính nên có món gì ngon đều chuẩn bị đủ 5 phần; có khi là 5 hộp phở, 5 hộp bánh cuốn hay 5 khúc cá kho, hoặc là 5 ổ bánh mì thịt như trước đây Thức hay ăn hồi còn học cấp ba trước cổng trường Hoàng Hoa Thám…
Từ lúc về trại Xuyên mộc đến giờ Thức không còn dặn vợ chuẩn bị thức ăn cho lần sau nữa, thay vào đó là vẻ trầm ngâm khi nhìn thấy quà thăm nuôi của gia đình. Có lần em bảo gia đình mình đừng vất vả làm thức ăn nữa vì vô trong bị kiểm soát cắt xẻ ra từng chút nên không ăn được gì đâu, cả trái cam mà còn bị xẻ ra nữa là.
Giờ đây gần như ngày nào cũng vậy, em phải ăn cơm khô khốc với duy nhất một món đậu đũa xào còn sần sật chưa chín dù đó là cơm được mua từ căn tin. Thường cơm “nuốt hổng vô” còn có mì gói, đằng này lại không có nước sôi, mà có mua từ căn tin thì cũng chỉ có nước ấm không đủ chín mì.
Nguồn sách báo Thức cũng rất thiếu thốn, khi gia đình gởi vào, trại không cho nhận sách viết bằng Anh ngữ đã đành mà cả những sách về tin học, khoa học hay kinh kệ cũng không cho nốt.
Suốt bốn tháng qua Thức phải chịu đựng mọi thiếu thốn vì sự hà khắc của trại giam hiện tại: đơn độc, thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu kiến thức, có nguy cơ trầm cảm giống chú Cường, người bạn tù cũng bị biệt giam như Thức.
Điều lo lắng bức xúc nhất của cả gia đình là Thức thiếu an toàn khi bị giam chỉ một mình trong căn phòng không cho đóng cửa sổ, trong khi thể trạng gầy yếu lại có bệnh suyễn bẩm sinh từ nhỏ!
Thức có đáng bị hành hạ như thế không?!
Chỉ vì có những kế sách muốn đóng góp nhằm ngăn chặn và khắc phục tình trạng khó khăn của đất nước mà Trần Huỳnh Duy Thức phải nhận một bản án 16 năm tù. Như thế đã quá tàn khốc với em rồi. Trại giam Xuyên mộc không được lạm quyền đọa đày em thêm nữa.
Còn 3 ngày nữa là giỗ của má rồi. Chắc là Thức cũng đang nhớ tới ngày ấy và đang cầu nguyện cho má vì em có hiếu với má nhất mà.
Thức đang bị oan ức và cam chịu nhiều cực hình lắm má ơi… Má hãy phù hộ cho em nghe má. Thương em con chỉ có khóc và quỳ trước bàn Phật cầu xin phù hộ cho em được khỏe mạnh, tai qua nạn khỏi, mau được về nhà. Má hãy cho Thức nằm mơ thấy má trong giấc ngủ tối nay nghe má.
Rất thương em và nhớ má!

Ngày 7/11/2013 
chị Liên
chị của tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét