Ông phát huy truyền thống quê hương cách mạng, sớm bày tỏ chí hướng làm chính trị bù đắp cho những khiếm khuyết chuyên môn để kinh qua nhiều chức vụ quan trọng, đến đỉnh cao nhất là Chủ tịch Nước. Cái chức trong sự định vị, phân công của thể chế một đảng lãnh đạo cộng với cốt cách của ông, cũng hết sức nhạt phèo. Hình như ông chỉ tạo ấn tượng bằng việc học theo gương vị cố Thủ tướng đồng hương để phát âm giọng Quảng thành giọng bắc, và là những người hiếm hoi từ miền nam tập kết nói giọng “chuẩn”, cho khác với phần lớn nhóm Nam bộ.
Cuối đời chính trị và chuẩn bị về hưu, ông bị tố cáo vì lùm xùm chuyện sửa nhà riêng bằng ngân sách nhà nước, chuyện đất đai ở Hà Tây, Quảng Ninh, chuyện có khách sạn 5 sao riêng. Dân Hà Nội chắc không ưa gì ông lắm, đến nỗi đưa lên mạng tin đùa ông trèo lên khách sạn của mình để nhảy lầu tự tử. Hình như ông cũng biết điều ấy và đôi khi cảm thấy bất an.
Hòa vào xu thế tập quyền xã hội chủ nghĩa, ông cũng đã sớm bồi dưỡng cho cậu ấm thái tử đỏ của ông đi làm ngoại giao ở Mỹ, rồi về làm Phó Chủ tịch Cần Thơ lơ mơ thế nào mà bị thanh niên chặn đánh khi tự lái xe biển xanh đi dạo phố. Thấy không ổn, ông chạy cho cậu về Thứ trưởng Công Thương. Biết không thể phân công phụ trách mảng nào có hiệu quả ở trung ương, ông vận động phân công cậu ở hẳn văn phòng phía Nam. Tại đó, cậu đã tham gia chỉ đạo đánh gục tay hiệu trưởng Trường Đại học Công nghiệp Tp. HCM vốn phạm nhiều sai trái, dù có sự đỡ đầu của Trưởng ban Tổ chức trung ương. Nhân vậy, cậu được phân công kiêm nhiệm hiệu trưởng cơ sở tư bản giáo dục dùng ngân sách nhà nước này với thu nhập hàng trăm triệu/tháng.
Cũng từ ngày về hưu, ông rất siêng về quê, nhân giỗ kỵ hiếu hỷ tết nhất, mượn tiếng về làm việc với tỉnh để khỏi tốn tiền nhà, lại có quà cáp mang ra. Cứ mỗi chuyến như thế, tỉnh lại phải đón đưa, họp lãnh đạo chủ chốt để nghe ông huấn thị trồng cây gì nuôi con gì, đột phá và mũi nhọn, năng động và sáng tạo, không để dân đói khát nghèo khổ... và đưa ông đi thăm thú một vài địa phương, một vài doanh nghiệp (có máu mặt để có quà to).
Năm nay, cũng vào dịp ấy của họ tộc, ông về làm việc với tỉnh, mang theo cả gia đình, cùng ông Bộ trưởng cấp trên của con trai ông. Ông cũng làm việc với tỉnh như những lần trước; cũng về quê vọng bái tổ tiên ông bà; nhưng đặc biệt sáng kiến là đưa cả bầu đoàn nói trên đến dự một sự kiện văn nghệ lớn do tỉnh tổ chức, có mời nhiều thế hệ lãnh đạo của tỉnh dự, bằng nguồn ngân sách của tỉnh (tiền thuế), nguồn đóng góp của trường đại học do con ông làm hiệu trưởng (học phí cao nhất nước), và vài nguồn tài trợ nào đó (tiền thuế không có hóa đơn thu). Mục đích chính của ông là giới thiệu thái tử đỏ của mình để mọi người biết, và chuẩn bị cho cậu cơ cấu về làm lãnh đạo tỉnh, trong năm 2014 hoặc từ nhiệm kỳ tới, với chức danh Chủ tịch hay Bí thư gì đó, tùy tình hình, cách tính toán và lựa chọn, song đích cuối vẫn là Ủy viên trung ương, Bộ trưởng.
Cách làm rất công khai, nên nó vô sỉ, chỉ có ở xứ sở và thể chế này. Chỉ tội cho ông Bí thư hiện tại, vừa lo cho mình cách chuồn về Sài Gòn để thay ông Chủ tịch sắp hưu theo chuỗi Lê – Dõ (Võ) tức là lo dễ, vừa phải chu tất cái sự kiện có định hướng kia của ông cựu Chủ tịch nước, như là một món quà để ông có thể nói giúp một tiếng cho được ta được người.
Trà Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét