Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Hãy lớn mạnh từ trong suy nghĩ.


 Khi nói tới những nước lớn, ngoài Mỹ, Nga, Trung cộng, người ta cũng kể luôn tên của nước Nhật nữa. Chẳng ai phản đối điều đó. Thông thường nói nước lớn, người ta thường nghĩ tới một quốc gia diện tích mênh mông nhiều triệu km vuông, dân số nhiều trăm triệu người…Nếu nước lớn phải là quốc gia hội đủ những tiêu chuẩn đó, thì rõ ràng Nhật Bản phải nhường chỗ cho India, Brasil…


Chúng ta phải hiểu nước lớn ở đây, phải gọi là nước mạnh thì đúng hơn; và rõ ràng, một nước mạnh thì đâu nhất thiết phải đất rộng người đông… Một quốc gia cường thịnh là nỗi khao khát, là sự phấn đấu của cả một dân tộc, hơn là thèm khát một diện tích mênh mông về đất đai và một dân số tỷ lệ thuận với lãnh thổ…

Nhưng để “Biến ước mơ thành hiện thực”, phải đáp ứng được nhiều yếu tố. Một trong những yếu tố đó là xuất phát từ trong chính những suy nghĩ của chúng ta.

Có người bảo muốn giàu có thì phải đi buôn, mà yếu tố quan trọng nhất, gần như tiên quyết là VỐN. “Có bột mới gột nên hồ” mà…

 Nhưng nước Nhật, một đất nước trên miệng núi lửa và bên vực của động đất sóng thần, theo đúng nghĩa đen của nó, lại vừa thoát khỏi cuộc chiến tranh TG với mức độ tàn phá ghê gớm của đạn bom, lại phải bồi thường chiến tranh…mà chỉ mấy thập kỷ, quốc gia đông Á này đã vươn lên thần kỳ, khiến cả thế giới ngả mũ kính phục…trở thành nền kinh tế thứ hai TG trong nhiều thập kỷ cho đến nay; và cho dù vừa bị Trung Quốc soán ngôi, nhưng xét về thu nhập bình quân đầu người (mức sống) thì chính phủ hoàng gia của Nhật hoàng vẫn tự hào và hãnh diện với thần dân của mình…

Như vậy, rõ ràng những yếu tố tự nhiên (có thể được coi là “vốn” của người đi buôn, thì “con buôn” Nhật hoàn toàn rỗng túi! Chúng ta thường nghe nói nước Nhật là mụ đồng nát của thế giới, cũng không phải không có lý khi bên dưới lòng đất, thay vì là than đồng chì nhôm sắt, chỉ là núi lửa và những mạch đứt gãy của thềm lục địa ẩn chứa động đất sóng thần…

Lấy nước Nhật để nói về chuyện một quốc gia hưng thịnh gần gũi và dễ hiểu hơn, vì là một quốc gia Á châu gần VN ta, lại “máu đỏ da vàng” với nhiều tập tục, lễ giáo mà bất kỳ du khách nào đến xứ sở này cũng có cảm giác như đang ở VN…Nghiên cứu nghiêm túc (thiết nghĩ đó là việc làm rất nên) của các nhà khoa học, chính trị gia VN, tưởng lẽ ra phải có “số liệu” từ lâu lắm rồi. Chúng ta cứ đổ hoài cho khách quan. Nhưng thử hỏi “khách quan” nào là những yếu tố mà chúng ta phải đương đầu, phải “kinh qua” ghê gớm như nước Nhật?

Lại nói về nước lớn Nhật Bản. Họ không chỉ “lớn” những thập niên gần đây. Mà họ “lớn” từ lâu lắm rồi. Khi cả châu Á còn là thuộc địa của bọn mũi lõ mắt xanh, nước Nhật không những không bị bọn đó đô hộ, song còn đe nẹt, còn lừ mắt khiến cả Tây lẫn Tàu đều run rẩy…

Vậy những yếu tố nào đích thị là nguyên nhân dẫn nước Nhật đến hai lần hưng thịnh? Có khó lắm không để thấy sự thịnh vượng của người ta là không thể hiểu, hay ta không thể học và làm theo? (đừng nói là mỗi quốc gia có đường hướng riêng nhé). Đường nào cũng dẫn đến thành Roma! “con đường dẫn tôi đến với CN M-L” là mục tiêu của nhà CM chân chính, hay con đường dẫn đến hưng thịnh quốc gia là quan trọng…

Trung Quốc, Triều Tiên, VN (mà thực chất là nước Pháp)…đều nếm đòn của đế quốc Nhật Bản. Nếu nói tới yếu tố đất rộng, thì cả xứ mặt trời mọc có lẽ bằng một tỉnh xứ Quảng tây hay Quảng đông Trung Quốc. Còn dân số thì “bọn Nhật lùn” hơn gì mấy dân tộc Choang sát biên giới VN?...

Đó là một quốc gia không lớn về đất đai và người thì cũng không “đông như quân nguyên”, nhưng lại mạnh như khủng long! Và cho đến giờ, dù đứng một mình, Nhật vẫn hoàn toàn có thể “nói chuyện tay đôi” rất sòng phẳng với gã khổng lồ mới vươn vai Trung Cộng về Điếu ngư hay senkaku gì đó ở vùng biển tranh chấp Hoa Nam. Ấy thế mà người Nhật lại “ngoan ngoãn  núp bóng dưới cái ô “Hiệp ước an ninh Nhật Mỹ” mấy mươi năm qua.

Tham gia một khối quân sự như là một thành viên, hay ký kết một hiệp ước an ninh song phương với một cường quốc khác, là khôn hay dại? Điều này e người Dân VN không thể chia xẻ với chính quyền của đảng CS. (“VN làm bạn với tất cả các nước”, đặc biệt là chính sách ngoại giao với người đồng chí cùng chung ý thức hệ phương Bắc với khẩu hiệu sáo ngữ “16 chữ vàng”, “bốn tốt”, là không thể “nhá” nổi!). Chúng ta cũng có thể được chứng kiến về sức mạnh của một quốc gia nhỏ bé như nước Đức của Hitler, mà đã bắt nạt nước Nga của Leenin, mang chiến tranh đến tận Matxcova, và làm cả châu Âu tan hoang vì sức mạnh của Đại Đức.(xin đừng chụp mũ người viết cổ xúy cho chủ nghĩa phát xít, vì thực sự không có ý như vậy. Cám ơn!).

 Rồi trong lịch sử, người ta cũng được biết cái gã CHINA bị làm nhục, bị bắt nạt, bị đô hộ trong suốt một thời kỳ lịch sử dài lâu bởi những bộ tộc người HUNG NÔ, người MÃN THANH.  Nỗi khiếp sợ của dân tộc đại Hán đã vô tình làm nên một kỳ quan TG-xây dựng nên Vạn lý trường thành, khi Tần Thủy Hoàng biết rằng không thể lấy…thịt đè người...!...

 Và khi quân Nguyên Mông, con cháu của Thành cát tư Hãn xuất phát từ một xứ đất không rộng, người không đông, đã tràn ra như nước khắp xứ sở của gã khổng lồ CHINA, đất nước rộng lớn và dân cư đông đúc này đã sụp đổ thảm hại và nhanh chóng, như sự tan tành của chiếc bình sứ (china) trước bàn tay của gã khổng lồ!... Cũng chính Thành cát tư Hãn đã chinh phục cả châu Âu và hầu hết châu Á rộng lớn dưới vó ngựa của mình. Kỵ binh của đế quốc Nguyên Mông trước khi tràn ra cả thế giới chinh phạt, cũng được tập hợp trên vùng đât thảo nguyên không rộng cho lắm, sẵn sàng nghe tiếng lệnh xuất quân…

 Về chuyện những quốc gia không lớn, nhưng rất mạnh, đã chinh phục nhiều quốc ra rộng lớn và đông dân, thậm chí là chinh phục cả TG, xin nhường lại cho những người dùi mài kinh sử. Ở đây chỉ là một vài dữ liệu sử mà có lẽ không ai trong chúng ta là không biết.

Nói ra những điều này để làm gì? Cũng không phải vô tích sự. Đặc biệt trong bối cảnh hiện nay, cái tâm lý ta không thể đánh và không thể thắng Trung Quốc; ta phải nhún nhịn, vì nếu có chiến tranh thì ( ta thế này, ta thế kia!...). Tóm lại,“nghênh chiến” với gã khổng lồ trung Quốc là ta gánh thất bại…Và tóm lại, một tâm lý nhu nhược (nếu không muốn nói là hèn) đã, đang xuất hiện từ trong dân đến các quan chức của đảng, chính quyền các cấp, nó len lỏi vào trong mọi ngóc ngách đời sống xã hội, gieo rắc tâm lý hoang mang…

Ừ thì có ai bảo ta mạnh bằng “nó”, chứ đừng nói mạnh hơn. Thế ta phải làm sao bây giờ, và trong tương lai??? Đó mới là câu hỏi cần phải được trả lời cách thấu đáo. Chưa đánh đã nghĩ đến thua thì kết quả ra sao không cần bàn đến nữa. Trong lịch sử dựng nước và giữ nước mấy ngàn năm, đã bao giờ ta mạnh hơn nó? (Nhưng thắng nó thì ông cha ta đã làm được, không như “cơm bữa” thì cũng nhiều kín những trang sử đó thôi!). Những bô lão ở Hội nghị Diên Hồng liệu có bị quy cho phản động, nếu sống vào thời cộng sản, thời XHCN ngày nay không. Những cánh tay già yếu được giơ lên bởi sự sai khiến của những bộ não mạnh như dường cột tinh thần của Dân Tộc đã có kết quả ra sao? Chúng ta cùng ôn lại để tự hào về ông cha, về truyền thống Dân Tộc, chứ không phải thứ tự hào hão, tự hào kiểu ăn mày quá khứ!...

 Có một câu chuyện trong Kinh Thánh đáng nghe. David, một cậu bé chăn chiên đã chiến thắng gã khổng lồ GOLIAS. Khi mà cả đội quân Isarael đều run sợ trước oai phong lẫm liệt của gã khổng lồ, một chiến binh thực thụ người Philitin, thì không ai khác, chính là David đã cắt được thủ cấp của gã khổng lồ bằng chính thanh gươm của Y…Một câu chuyện khác. Samson là người có sức mạnh phi thường, từng chiến thắng quân thù nhiều trận. Nhưng cuối cùng bị thất bại và chết thảm. Cũng bởi Samson MẮC MƯU kẻ địch, (mà ở đây là nhẹ dạ cả tin vợ mình-Dalia…), sa vào tay quân thù và mất đi sức mạnh từ nơi Đức Chúa Trời.

 Có nhiều người cho rằng, VN kém may mắn là vì phải ở cạnh một gã láng giềng khổng lồ nhưng xấu tính. Cũng không phải là vô lý khi nói như vậy.

Nhưng chính cái sự “kém may mắn” đó, phải chăng đã hun đúc nên hào khí VN? Những chiến thắng lẫy lừng của cha ông chúng ta là di sản để lại, thì vẫn còn đó, không thể nào mất đi được. Cha ông ta từng chiến thắng kẻ thù. Cha ông ta còn chiến thắng kẻ thù của kẻ thù nữa.

 “Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau.

Song hào kiệt đời nào cũng có”
.

Đó là sự khẳng định của cha ông chúng ta.

 “Nam quốc sơn hà Nam Đế cư.

Tuyệt nhiên định phân tại thiên thư.”

Đó là TUYÊN NGÔN của cha ông chúng ta. Đó là tuyên ngôn của NGƯỜI VIỆTchúng ta!

 “Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”.

Đó là thông điệp mà ông cha ta đã cảnh báo kẻ thù.

 Để làm cho Tổ Quốc hưng thịnh, trở thành một “nước Lớn” trên bản đồ chính trị, bản đồ kinh tế TG, để không thằng lưu manh nào bắt nạt được, là điều mong mỏi đến cháy bỏng của tuyệt đại con dân VN lúc này. Chúng ta phải xác quyết đó không phải là sứ mạng bất khả thi. Nhưng để nó có cơ trở nên hiện thực vào một ngày mai, thì chúng ta phải thay đổi ngay tâm lý, ngay suy nghĩ nước ta là nước nhỏ (đồng nghĩa nhược tiểu trong suy nghĩ như vậy). Muốn là chim ưng, thì việc đầu tiên là lúc nào ta cũng phải nghĩ mình là đại bàng, chứ không phải là loài quạ láu lỉnh nhưng hèn yếu…

Có những việc cần phải làm, và làm cho kỳ được ngay, càng sớm càng tốt.

-Phải tập hợp được khối đoàn kết toàn Dân Tộc.

-Thả ngay những nhà đấu tranh cho dân chủ, những tù nhân lương tâm.

-Liên minh quân sự với Hoa Kỳ, với các nước văn minh thịnh vượng.

-Vứt bỏ ngay khẩu hiệu sáo ngữ, đầy giả tạo “16 chữ vàng”, “bạn bốn tốt”…

Ngoài ra, trong các cuộc biểu tình tới đây, ta nên giương thêm một số khẩu hiệu giúp mọi người nhớ lại chiến thắng oanh liệt của cha ông ta, khơi gợi niềm tự hào Dân Tộc, tạo nên sức mạnh tinh thần và đoàn kết. Thậm chí có thể treo các khẩu hiệu như thế “hai bốn trên hai bốn!” ở những nơi “nhạy cảm”, như trước sứ quán, lãnh sự quán Tàu. Sẽ là nỗi đau nỗi nhục cho kẻ đại diện chủ nghĩa bành trướng khi mỗi sáng mở cửa và mở mắt đã đọc được những dòng:

“Sông núi nước Nam vua Nam ở.

Rành rành định phận ở sách Trời.

Cớ sao quân giặc dám xâm phạm?

Chúng bay sẽ bị đánh tan tành!”.


 Chúng ta sẽ không có gì, hay không làm được gì, nếu thể chế này không được thay đổi. Trên đường phục hưng Đất Nước, nhất định chiếc Barie thể chế phải được nhấc lên, để nó không cản đường Dân Tộc.

Bao giờ chúng ta có thể sánh vai cùng các “nước Lớn”, được đứng trong đội ngũ các nước “top Seven”?

Điều đó phụ thuộc vào câu trả lời: Khi nào cái Barie kia được tháo bỏ!?

 May/14th/2014.


  AFR Dân Nguyễn
          Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét