( Hình mang tính minh họa - không đúng với sự thật )
Kim Tiêm: Tôi đi thẩm mỹ viện tẩy cái mụn ruồi. Hãm tướng quá.
Phot_Phet: Chị chớ dại, mất mạng như bỡn. Chị không nghe anh gì bác sĩ vứt xác chị gì xuống sông khi đi độn mông, hút mỡ à?
Kim Tiêm: Tôi chỉ tiểu phẫu thôi, chết làm sao được. Chứ cứ để cái nốt ruồi trên mặt tôi cũng chết vì nhục.
Phot_Phet: Là sao ạ?
Kim Tiêm: Thì nó hãm tướng tôi và là cơ hội cho bọn mất dạy bảo là con bọ chó trên đống phân bò.
Phot_Phet: Chết chết, lũ khốn. Sao chị lại có thể để chúng dẫm đạp lên hình hài và nhân phẩm thế được?
Kim Tiêm: Tôi quen rồi. Cái nghề của tôi nó khốn khổ lắm.
Phot_Phet: Ấy chết! Chị làm nghề gì mà kinh dị thế?
Kim Tiêm: Tôi làm bác sĩ.
Phot_Phet: Nghề cao quý thế sao lại có thể như vậy được?
Kim Tiêm: Họ còn kêu gào tôi bỏ nghề nữa cơ. Rõ dơ!
Phot_Phet: Sao lại có thể như thế được?
Kim Tiêm: Thực ra là tâm lý đám đông phản ứng vài vụ việc mà anh biết như vứt xác xuống sông, tiêm nhầm thuốc co bóp âm đạo cho trẻ sơ sinh, rồi mấy cái phong bì phong bao hay cảnh nằm chéo cẳng ngỗng trong bịnh viện...Tôi cũng đau lòng lắm, nhưng chỉ là thiểu số và là rủi ro chấp nhận được trong nghề nghiệp.
Phot_Phet: Thế thôi mà cũng ầm lên. Vì lẽ gì, chị nhỉ?
Kim Tiêm: Tại cái bọn nhà báo kền kền ăn xác thối cả đấy. Chúng chửi bọn tôi là sát nhân a, vô đạo đức a, khốn nạn a...Thiếu nước chúng chửi bọn tôi là lũ cô hồn mặt lồn. Xin lỗi anh ( bịt mồm...)
Phot_Phet: Cũng là bác sĩ, chị nghĩ gì về những đồng nghiệp không may kia?
Kim Tiêm: Tôi chả nghĩ gì cả, đứa nào sai đứa ấy chịu trách nhiệm. Tuy nhiên tôi cũng phải mất ngủ mấy đêm.
Phot_Phet: Vì lẽ gì thế ạ?
Kim Tiêm: Tôi xấu, già thế này mất ngủ thì chả thành bô lão. Ấy nhưng lại tốt cho việc cắt cái mụn ruồi. Chả là da mặt tôi hơi dầy, nhăn nheo tý cho tiện tay dao, tay kéo.
Phot_Phet: Chuyên môn của chị là gì?.
Kim Tiêm: Tôi vệ sinh dịch tễ, ý tế dự phòng thôi.
Phot_Phet: Thế mà chị đứng đầu toàn bộ các đóc - tờ quốc gia, vãi mả nhỉ?
Kim Tiêm: Sao anh biết?
Phot_Phet: Tôi nhận ra chị là qua cái mụn ruồi.
Kim Tiêm: Đấy, tôi biết ngay mà. Nó hãm tướng và phản chủ lắm.
Phot_Phet: Thế nên chị đi phá?
Kim Tiêm: Đơn giản là tôi thay tướng đổi vận thôi. Và cũng có thể là đẹp lên.
Phot_Phet: Nhưng cái bản mặt vẫn là của chị. Và người ta vẫn nhận ra.
Kim Tiêm: Khổ thế đấy. Theo anh tôi phải làm gì?
Phot_Phet: Chị nên đại phẫu thay toàn bộ khuôn mặt đi.
Kim Tiêm: Thế thì tôi chết. Như cái chị gì kia chứ chả phải là chuyện đùa.
Phot_Phet: Thì đã sao. Bất quá đồng nghiệp lại vứt xác chị xuống sông là cùng.
Kim Tiêm: Tiên nhân anh. Đồ thối tha phọt phẹt.
Phot_Phet: Rất hân hạnh thưa chị, hi hi hi...
Lịch sự không đúng chỗ
SGTT.VN - Phòng chích ngừa Quinvaxem tại bệnh viện đa khoa tỉnh X hôm nay tràn ngập tiếng khóc. Trẻ khóc vì đau đã đành, các bà mẹ bồng con vào chích cũng khóc cứ như sắp gửi con vào… nhà xác. Không khí càng bi thương khi cuối cùng các cô y tá cũng bật khóc. Nữ bác sĩ giám đốc vội tạm đóng cửa phòng chích, họp nội bộ khẩn cấp:
– Này này, các cô làm sao thế? Con nít khóc là tất nhiên, mấy bà mẹ khóc cũng hiểu được, còn các cô khóc là tại sao?
Một cô quệt nước mắt, mếu máo:
– Hic hic… Căng thẳng quá bác sĩ ơi! Lỡ có làm sao tụi em sợ bị… đổ thừa!
– Ơ hay! Hãy nhớ lấy: dẫu có làm sao thì cứ đấm ngực than lớn rằng quá xót xa, quá đau đớn, luôn dằn vặt, mất ngủ, stress… rồi xin lỗi, thế là xong!
Một cô thở phào như vừa trút được gánh nặng, mau mắn chạy ra cửa cầm micro thông báo với các bà mẹ đang rúm ró chờ bên ngoài:
– Thông báo thông báo! Bà con yên tâm! Thời buổi này ở đâu cũng có hên xui, nên chúng tôi thành thật... xin lỗi trước nếu có chuyện không hay xảy ra cho con cái của bà con! Yên tâm rồi nhé, vào chích thoải mái điiiiii…
Vừa nghe xong thông báo, tất cả bồng con tháo chạy!
NGƯỜI GIÀ CHUYỆN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét