Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

NGHỀ HIẾN TINH TRÙNG


Khi được hỏi về nghề nghiệp, hẳn sẽ có nhiều người tự hào mà trả lời rằng họ làm giáo viên, làm bác sĩ. Tôi cũng thế, nếu được hỏi, tôi cũng sẽ vênh mặt lên, dõng dạc mà đáp rằng: Tôi làm nghề hiến tinh trùng. Mà không phải hiến ở bệnh viện, trong phòng thí nghiệm đâu, mà là hiến trực tiếp tại nhà, tại giường, bằng phương pháp tự nhiên chứ không sử dụng bất kì phương tiện, thiết bị khoa học kỹ thuật nào!
Tôi luôn coi đây là một nghề cao quý, bởi nó tạo ra con người, mà con người là vốn quý nhất. Mấy nghề như bác sĩ, giáo viên cũng chỉ nhằm mục đích chăm sóc, giáo dục con người, và nhiều những ngành nghề khác nữa, nếu không phải để phục vụ con người thì hẳn nó chẳng có lý do gì để tồn tại trên đời, hoặc nếu có tồn tại thì cũng bị thiên hạ khinh rẻ, chê cười. Bạn giết người, bạn đánh người thì bạn phải đi tù, thậm chí bị tử hình, vậy thì tôi đây, làm cái công việc tạo ra người, hẳn phải được tôn vinh, phải là một nghề cao quý rồi?!
Người ta thường ghen tỵ với cầu thủ, với ca sĩ, bởi trong khi người khác phải mất tiền để thuê sân đá bóng, để thuê phòng hát karaoke thì cầu thủ và ca sĩ lại được trả tiền để đá bóng, để hát hò. Cũng theo lẽ đó, sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với nghề nghiệp của tôi, nhất là những anh dâm dâm, yêu biển và yêu đặc sản Quất Lâm.
Nhưng đó là nhìn bề ngoài thôi, chứ với người trong cuộc thì không hẳn đã ngọt ngào đến thế! Bạn đi đá bóng và đi hát karaoke để giải trí thì bạn thích đi lúc nào thì đi, mệt thì ở nhà nằm nghỉ. Bạn đá ngu, bạn hát dở cũng chẳng ai chửi, ngược lại, bạn vẫn được vỗ tay khích lệ. Nhưng với cầu thủ và ca sĩ thì không. Họ phải luyện tập mỗi ngày, dù nắng hay mưa, họ vẫn phải đá, vẫn phải lên sân khấu; họ không thể hủy trận đấu, không thể bỏ show bởi khán giả đã ngồi chật kín chờ họ từ lâu; họ đá phản lưới nhà thì sẽ bị nghi bán độ, công an vào cuộc điều tra, họ hát phô, hát hỏng thì sẽ ăn no gạch đá…
Cái nghề của tôi cũng vậy, không hẳn đã sướng như mấy anh vẫn đi chơi cave tưởng tượng đâu. Bởi nhiều lúc yếu người, mỏi mệt, nhưng đã đặt lịch với khách rồi thì vẫn phải gắng bò dậy mà đi. Khách cũng có nhiều loại, có cô trẻ, cô xinh, nhưng cũng có nhiều bà U50, béo như heo, da nhăn nheo, mặt héo như táo mèo, ngực như dưa leo, nhưng hợp đồng đã trót ký, tiền ứng đã nhận, nên vẫn phải theo. Và cũng bởi thế nên khu tôi có khoảng chục người làm nghề này thì đã có tới 5 người chết vì tai nạn lao động Thượng Mã Phong, 3 người bán thân bất toại, cả ngày nằm liệt trong phòng, chỉ còn tôi và một lão nữa vẫn trụ lại được với nghề, dù vậy lúc nào cũng thấy lo lắng phập phồng, không yên trong lòng.
Tôi nhớ như in thuở mới vào nghề, với nhiều háo hức, đam mê. Thật may mắn khi chị khách đầu tiên của tôi lại là một phụ nữ còn khá trẻ, xinh xắn, vui vẻ, chứ nếu mà là một bà U50 như tôi vừa nói ở trên thì chắc tôi cũng chẳng đủ tự tin mà theo nghề được đến tận bây giờ.
Hôm ấy, đúng giờ hẹn, tôi đến nhà chị. Hai vợ chồng chị cùng rất nhiều bà con, cô bác, anh em và bạn bè xa gần đã ngồi phòng khách đợi sẵn. Tôi thắc mắc thì anh chị giải thích rằng, vì biết tin hôm nay chị được hiến tinh nên bà con họ hàng kéo đến để cổ vũ, động viên, chia vui, chúc mừng. Ánh mắt chị đầy vẻ hân hoan, háo hức. Nhưng anh chồng ngồi cạnh thì dường như hơi ấm ức, thi thoảng lại nấc lên, giọng rưng rức:
- Chẳng có người chồng nào lại muốn tinh trùng của thằng khác phun vào người vợ mình cả em à! Nhưng tại không có tiền đi bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, nên mới đành phải nhờ em đến đây!
- Dạ! Em hiểu! Thôi, xin phép anh cho em với chị vào trong tiến hành luôn!
Nghe vậy, chị vợ lập tức đứng lên đi vào buồng. Tôi toan bước theo nhưng anh chồng đã cầm tay níu lại, dặn dò:
- Vợ anh bị giãn dây chằng ở đùi nên chân trái không thể gập cao được. Với cả, chị ấy còn bị thoát vị đĩa đệm, nên vùng hông phải tránh xoay lắc mạnh! Em chú ý cẩn thận giúp anh nhé?
- Anh yên tâm! Em sẽ coi vợ anh như vợ mình!
Tôi vào phòng theo chị rồi đóng chặt cửa lại. Bên ngoài, chồng chị cùng mọi người hồi hộp không yên, nhấp nhổm đợi chờ. Nhiều người sốt ruột quá còn ghé mắt, áp tai vào khe cửa để nghe ngóng tình hình bên trong. Khoảng 15 phút sau, cửa buồng hé mở, chị tươi cười bước ra trước, tôi uể oải lết ra sau, bởi còn bận đóng thùng, chỉnh lại thắt lưng…
Thấy vợ ra, anh chồng nhao tới, những người khác cũng lao theo, hỏi han ríu rít…
- Sao rồi em? Tình hình thế nào?
- Tuyệt vời anh ạ! Hôm nay em mới biết thế nào là tột đỉnh của sự thăng hoa! Em rất mãn nguyện!
Mọi người nghe vậy thì tất cả đều thở phào. Anh chồng lại nắm tay tôi, giọng đầy biết ơn:
- Cảm ơn em nhiều lắm!
Tôi chưa kịp đáp lời thì một em gái chừng khoảng 18 tuổi, trẻ măng, xinh tươi chạy tới, rồi em ấy cũng nắm lấy tay tôi, giọng cũng không kém phần nghẹn ngào:
- Em cũng cảm ơn anh rất nhiều! Không có anh thì chị dâu em không thể có được niềm vui như hôm nay!
- Ơ, vậy em là…?
- Đây là em gái anh! – Chồng chị cười rồi niềm nở giới thiệu!
- Dạ! Em gái anh có chồng chưa?
- Chưa! Em nó mới học lớp 12 thôi!
- Dạ! Vậy nếu sau này em gái anh lấy chồng mà gặp khó khăn vê chuyện sinh đẻ, muốn mua tinh trùng thì cứ bảo em nhé! Chỗ quen biết, giá sẽ khác đấy! Em có lấy danh thiếp của anh không?
- Dạ! Gì cơ ạ?
- Anh nói danh thiếp, cặc visit ấy! Đây, cầm lấy! Lúc nào cần thì alo, nhé!
Từ hôm ấy, cứ vài ngày là chị lại gọi tôi đến, và khi chị gọi thì đương nhiên là tôi phải đến, bởi hợp đồng là như vậy. Hợp đồng cũng quy định rằng chỉ khi nào tôi làm cho chị có bầu thì lúc ấy tôi mới được nhận nốt số tiền còn lại. Thành ra, cái nghề này, cũng chửa biết thế nào. Có chỗ chỉ một hai lần là có bầu luôn, có chỗ vài tháng, có chỗ phải đi lại vài năm, và cuối cùng đành bỏ cuộc, chịu mất sức, mất tiền.
Còn chị, tôi nhớ không nhầm thì phải sau khoảng 6 tháng tôi liên tục qua lại thì chị mới có bầu. Mãi về sau tôi mới biết lý do chị lâu có bầu là bởi sau mỗi lần tôi đến hiến, chị đều lén lút uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Chỉ đến khi anh chồng sốt ruột quá đòi đổi người khác thì chị mới ngừng uống thuốc, và đương nhiên, ngừng uống phát là chị có luôn.
Thấm thoắt đã mấy chục năm tôi theo nghề rồi đấy. Giờ già rồi, sức cũng yếu, không còn dai dẳng như xưa, cũng muốn về hưu cho nhàn người, nhưng một là tham tiền, hai là nhớ nghề, thành ra dùng dằng mãi mà chưa về hưu nổi. Cái nghề này cho tôi nhiều, nhưng cũng lấy đi của tôi không ít. Thứ mà nó lấy đi rõ nhất chính là sự hư hỏng, đua đòi của thằng con trai tôi. Nó lười học, suốt ngày chỉ thích lang lang, la cà quán xá, lêu lổng, chơi bời. Tôi bực quá, quát mắng nó thì nó cự lại:
- Học làm gì? Sau này con sẽ theo nghề bố! Chả cần trình độ bằng cấp mà vẫn sướng, vẫn có tiền!
Nó nói thế thì tôi còn biết chửi vào đâu được nữa? Bởi nếu chửi nó thì khác gì tôi tự chửi mình? Vì thế nên tôi bàn với vợ là cho nó lập gia đình sớm, có vợ con rồi, hi vọng nó sẽ tu chí, lo lắng cho tương lai, bớt tụ tập, đàn đúm hơn. Ngay khi biết tin bố mẹ cho phép lấy vợ, nó đưa bạn gái về ra mắt luôn. Vợ chồng tôi thấy con bé xinh xắn và có vẻ là con nhà khá giả thì cũng ưng lắm. Nhưng đến khi hỏi quê quán, nhà cửa rồi tên tuổi của bố mẹ con bé thì tôi mới tái mặt và ngã ngửa khi biết rằng nó là con gái ruột của tôi. Đương nhiên là sau đó tôi nhiệt liệt phản đối, bởi làm sao để hai anh em chúng nó lấy nhau được?
Bị bố mẹ ngăn cản, thằng con tôi suy sụp và thực sự tuyệt vọng. Nó tối ngày giam mình trong phòng uống rượu, khóc lóc, rồi còn dọa tự tử. Vợ tôi cũng lo lắng, dằn vặt, rồi xót con mà hốc hác, héo mòn theo. Để rồi, dường như không thể chịu đựng thêm nữa, vợ tôi mới lại gần tôi, giọng ngập ngừng:
- Mình cứ cho chúng nó lấy nhau đi anh ạ! Em đã định không nói ra để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Nhưng nghĩ cho cùng, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất, vì vậy em sẽ nói!
- Có chuyện gì? Sao úp mở thế?
- Anh có nhớ ngày em chính thức nhận lời yêu anh là ngày bao nhiêu không?
- 30-4, ngày giải phóng hoàn toàn Miền Nam, thống nhất đất nước!
- Vậy anh có nhớ ngày em chính thức nhận lời vào nhà nghỉ với anh là ngày bao nhiêu không?
- Mùng 1 tháng 5, Ngày quốc tế Lao động!
- Phải rồi! Sau đó hai tuần, em báo tin có thai và mình làm đám cưới. Anh có nhớ ngày cưới của mình là ngày nào không?
- Quốc tế thiếu nhi, 1-6!
- Vậy ngày con trai mình chào đời là ngày bao nhiêu?
- Mùng 1 tháng 12, ngày quốc tế phòng chống AIDS.
- Từ ngày vào nhà nghỉ đến ngày đẻ chỉ vẻn vẹn 7 tháng, anh không thấy có gì bất thường sao?
- Anh tưởng em đẻ non mà?
- Đẻ non gì mà con nặng bốn cân hai, răng mọc dài, tóc chờm mang tai?
- Vậy là con thằng khác à? Nói mau, là con thằng nào?
- Anh có nhớ được anh đã hiến tinh cho bao nhiêu người không?
- Không! Làm sao mà nhớ nổi!
- Vậy thì em cũng làm sao nhớ được bố thằng bé là ai! Nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa, em quyết định cho hai đứa nó lấy nhau! Nó không phải là con anh, nên anh không có quyền can thiệp!
Thôi, xong! Tôi gục xuống đau đớn tưởng như chết luôn được! Không ngờ, già rồi, sắp về hưu rồi mà tôi còn bị một cú ê chề như thế! Suốt cuộc đời đi hiến tinh cho người, bao nhiêu đứa con ruột của mình thì gọi thằng khác là bố, còn đứa con duy nhất gọi mình là bố thì cuối cùng lại là con thằng khác! Thà tôi chết vì tai nạn lao động Thượng Mã Phong, hoặc bán thân bất toại nằm liệt trong phòng, thế có khi lại bớt đau hơn…

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét