TS Trần Nhơn
Không được tùy tiện “vơ đũa cả nắm”,
Và hàm hồ “phủ định sạch trơn”!
Nói lên sự thật đau lòng lắm,
Nhưng có cách nào làm khác hơn?
Và hàm hồ “phủ định sạch trơn”!
Nói lên sự thật đau lòng lắm,
Nhưng có cách nào làm khác hơn?
Áp đặt lâu ngày thành thói quen.
Thói quen lâu ngày thành đạo lý
Đảng lên vua cai trị... dân hèn?!
Trơ trẽn, vô liêm sỉ nhất đời.
Nói ra điều chân lý giản dị,
Là “cực đoan”, “ác ý”, “nặng lời”...?
Sản phẩm quái dị nhất dương trần!
Duy ý chí, thiển cận, ích kỷ
Của tập đoàn dối đảng lừa dân!
Nghị quyết Đảng – “chính trị loạn luân”.
Giai cấp mới mặt dày má phị,
Nghị xằng, quyết bậy, hại nhân quần.
Tội ác diệt chủng chống loài người.
Một phần năm địa cầu đứng dậy,
Đập tan xiềng đảng trị Tháng Mười.
Tanh tưởi mùi xương trắng máu đào.
Cướp đoạt và bảo trì vương miện
Là phương châm toàn trị Lê - Mao!
Chui đầu vào bẫy cạn Thành Đô.
“Bốn kiên định” giáo điều man rợ,(1)
Tổng Bí thư, Thủ tướng tội đồ!
“Vua Tập Thể” cũng là (một) loài “Sâu”,
Tam Tứ trụ triều đình cấu kết,
Tranh công đổ tội hưởng sang giàu!)
Chi tối thiểu năm trăm ngàn Đô.
Đại hội là dịp được xài phí,
Bồi bút càng phá cỗ ăn to!
Phải “chế” nghị quyết nịnh Trung ương.
Dù thực trạng, giải pháp láo toét,
Phương án, định hướng phải tỏ tường!
Không vừa lòng đảng chủ độc tài.
Không biết xoa, nịnh và ngụy tạo.
Chính phủ hình nộm sẽ rớt đài!)
Đảng hô biến thành “trí tuệ đỉnh cao”.
Lãnh đaọ toàn diện và tuyệt đối,
Hào quang toàn trị Mác Lê Mao.
Đạo văn từ chính phủ nô tài.
Đảng chủ - ký sinh trùng ra nghị quyết,
Hút máu dân sống gửi lâu dài!?
Từ đôn đốc học tập cụ Hồ
Đến HIV, mua hàng Việt...
Việc gì Đảng cũng phải “nhào dzô”!
Chăm lo từng sợi chỉ cây kim.
Thiếu vắng Đảng nước nhà chậm tiến,
Sẽ lạc vào... thế giới văn minh?!
Tự khen vương nghiệp Đảng làm nên
Quỷ đỏ khổng lồ chân đất sét,
Quyết không buông “nhất lập tam quyền”!
Không ưa giữ nhịp, hát bè trầm.
Tự huyễn hoặc, tự khen, tự sướng,
Nghị quyết sai Đảng chẳng hề lầm!
Và do Đảng chuyên chế dựng lên.
Nhân dân bản chất là “phản loạn”,
Cản đường Đảng ăn trốc ngồi trên?!
Những cánh tay bạch tuộc nối dài;
Mật vụ gắn loa phường, lưỡi gỗ...
Đẩy Việt Nam vào thảm họa ngày nay!
Là nguyên nhân của mọi nguyên nhân.
Xô nước nhà “xuống hố cả nút”,
Mở kỷ nguyên quốc nhược dân bần.
Lần đầu tiên Các Mác để cao,
Đồ tể Lê nin làm biến dạng
Thành “chuyên chính vô học” từ đầu!)
Từng trải nghiệm nhiều chục năm trời,
Ma lực nghị quyết, chỉ thị Đảng,
Nuôi chất “con”, hủy hoại chất “người”,
Chỉ mặt Đảng Lê - Mao độc tài:
Cội nguồn chuyên chế và bạo liệt,
Diệt nhân quyền, giam giữ tương lai!
Dân toa rập khấu đầu “Đảng ta”;
Vắng bóng đảng cạnh tranh đối trọng:
Tiêu vong nền dân chủ cộng hòa!
Bàn tay ma che cả bầu trời?
Nghị quyết Đảng đầu hàng nước lạ,
Một mình một chiếu, một sân chơi.
Bức tâm thư cởi mở tấm lòng.(2)
Giũ sổ Đảng (cũng lâm trọng bệnh),
Quyết hoàn lương, giã biệt ngu trung.
Bức xúc đòi bỏ đảng vì dân.
Lập đảng mới Xã hội Dân chủ,
Giúp hệ thống chính trị cân bằng.
Thực lòng mong Đảng bớt “ngu lâu”.
Biết nhìn đối lập ra đối tác,
“Đảng ta” lại lập chiến công đầu!
Hòa hợp lòng dân, thuận ý trời.
Đa nguyên đa đảng là minh triết
Vĩnh hằng cùng xã hội loài người!
TS Trần Nhơn
________________________________
1/ Bốn kiên định:
Kiên định chủ nghĩa Mác Lenin, kiên định Chủ nghĩa xã hội, kiên định độc đảng toàn trị, kiên định kinh tế quốc doanh là chủ đạo.
Cả 4 cột trụ bị cưa gãy tanh bành ấy, vẫn được dựng lại, khẳng định mạnh mẽ, kiên định gấp bội phần kể từ Đại hội XI đến nay.
Cả 4 cột trụ bị cưa gãy tanh bành ấy, vẫn được dựng lại, khẳng định mạnh mẽ, kiên định gấp bội phần kể từ Đại hội XI đến nay.
2/ “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”: Bài viết đã đi vào lịch sử của luật gia Lê Hiếu Đằng, đăng trên Bauxite Việt Nam, 12/8/2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét