Vì anh sợ “già” nên không dám yêu em (Ảnh minh họa)
Chồng già, em yêu anh!
Thứ Tư, ngày 25/09/2013 00:10 AM (GMT+7)
Sự kiện: Tình yêu nữ giới
Ngày đầu gặp nhau, em chào anh bằng "chú" khiến anh không giấu được sự ngượng ngùng, xấu hổ.
Bạn trẻ cuộc sống với những câu Truyện tình yêu, Ngoại tình, Tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x.
Anh à! Chưa bao giờ em nói những lời có cánh gửi cho anh phải không nhỉ? Em chỉ làm nũng anh, trêu anh, giận hờn anh vô cớ bởi em biết mình trẻ hơn anh rất nhiều, có quyền được làm vậy mà không sợ anh cáu gắt.
Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không anh? Anh đến nhà em vào một buổi chiều tan tầm, giữa những tiếng xe cộ chen nhau inh ỏi trên đường phố. Em vừa mới đi học về - cô nữ sinh lớp 12 chào anh bằng “chú” trước tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ: “Chào anh thôi con! Anh chưa lấy vợ đâu”. Em cười khúc khích trước sự ngượng ngùng, xấu hổ của anh. Dù hai trái tim chưa cùng nhịp đập nhưng sao em có cảm giác anh sẽ là người đàn ông của em sau này.
Anh hơn em 12 tuổi, vừa tròn một giáp. Nước da đen rám nắng khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt hút hồn. Anh làm cùng cơ quan với mẹ em, suốt ngày nhận mẹ em là mẹ vợ của anh, rồi tìm cớ để được tới nhà em chơi, gặp mặt em. Em là đứa con gái nhí nhảnh, tính cách trẻ con nhưng chẳng hiểu sao anh lại vẫn muốn yêu em nhỉ? Đến khi lấy nhau về thì em mới biết anh đã hối hận không kịp vì lấy nhầm phải cô vợ trẻ bướng bỉnh, không giỏi nấu nướng, chỉ chăm quát chồng. Mỗi lần như vậy, em lại cười khì, hai má tròn xoe trêu anh, rồi lại làm nũng anh.
Mãi cho đến một ngày anh mới dám ngỏ lời với em khi em bước vào năm cuối cùng của trường Cao đẳng Sư phạm. Cô sinh viên Anh văn mong chờ anh từng ngày và rồi cái ngày ấy cũng đến. Anh tỏ tình với một bức tranh lớn do tự tay anh vẽ chân dung em kèm theo một bó hồng đỏ thắm. Không chần chừ một giây phút nào hết, em gật đầu đồng ý và còn thêm lời trách móc: “Sao tới giờ anh mới nói ra điều này nhỉ?”. Anh thật ngốc phải không nào? Bảo làm sao già thế rồi còn chưa yêu ai.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? Em biết rằng dù đôi lúc anh mệt mỏi vì phải chịu đựng tính vụng về của em, phải chịu đựng cả sự nhõng nhẽo, trẻ con của em nhưng tận sâu trong trái tim em biết anh yêu em rất nhiều!
Vậy là đã tròn 8 năm sống bên nhau, quãng thời gian đủ chín để em biết rằng tình yêu của chúng ta lớn lao như thế nào. Và cũng cho đến tận bây giờ em mới nói câu này với anh phải không: “Lão chồng! Em yêu anh, mãi mãi!”
Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không anh? Anh đến nhà em vào một buổi chiều tan tầm, giữa những tiếng xe cộ chen nhau inh ỏi trên đường phố. Em vừa mới đi học về - cô nữ sinh lớp 12 chào anh bằng “chú” trước tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ: “Chào anh thôi con! Anh chưa lấy vợ đâu”. Em cười khúc khích trước sự ngượng ngùng, xấu hổ của anh. Dù hai trái tim chưa cùng nhịp đập nhưng sao em có cảm giác anh sẽ là người đàn ông của em sau này.
Anh hơn em 12 tuổi, vừa tròn một giáp. Nước da đen rám nắng khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt hút hồn. Anh làm cùng cơ quan với mẹ em, suốt ngày nhận mẹ em là mẹ vợ của anh, rồi tìm cớ để được tới nhà em chơi, gặp mặt em. Em là đứa con gái nhí nhảnh, tính cách trẻ con nhưng chẳng hiểu sao anh lại vẫn muốn yêu em nhỉ? Đến khi lấy nhau về thì em mới biết anh đã hối hận không kịp vì lấy nhầm phải cô vợ trẻ bướng bỉnh, không giỏi nấu nướng, chỉ chăm quát chồng. Mỗi lần như vậy, em lại cười khì, hai má tròn xoe trêu anh, rồi lại làm nũng anh.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? (Ảnh minh họa)
Tình yêu của anh đến với em tự lúc nào không hay. Bao chàng trai trẻ đẹp hơn anh tới cưa em nhưng “cây gỗ” này đã có người bảo vệ nên không thể cưa đổ. Những lần như vậy, em lại chạy đến tìm anh tâm sự, sẻ chia, và nhận thấy đôi lông mày của anh nhíu lại như trầm tư, suy nghĩ điều gì. Mãi đến sau này em mới biết, vì anh sợ “già” nên không dám yêu em, sợ em chê, nên chỉ dám làm anh trai bảo vệ những lúc em bị bắt nạt, mít ướt. Anh thật ngốc phải không, chồng già?Mãi cho đến một ngày anh mới dám ngỏ lời với em khi em bước vào năm cuối cùng của trường Cao đẳng Sư phạm. Cô sinh viên Anh văn mong chờ anh từng ngày và rồi cái ngày ấy cũng đến. Anh tỏ tình với một bức tranh lớn do tự tay anh vẽ chân dung em kèm theo một bó hồng đỏ thắm. Không chần chừ một giây phút nào hết, em gật đầu đồng ý và còn thêm lời trách móc: “Sao tới giờ anh mới nói ra điều này nhỉ?”. Anh thật ngốc phải không nào? Bảo làm sao già thế rồi còn chưa yêu ai.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? Em biết rằng dù đôi lúc anh mệt mỏi vì phải chịu đựng tính vụng về của em, phải chịu đựng cả sự nhõng nhẽo, trẻ con của em nhưng tận sâu trong trái tim em biết anh yêu em rất nhiều!
Vậy là đã tròn 8 năm sống bên nhau, quãng thời gian đủ chín để em biết rằng tình yêu của chúng ta lớn lao như thế nào. Và cũng cho đến tận bây giờ em mới nói câu này với anh phải không: “Lão chồng! Em yêu anh, mãi mãi!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét