Đào Hiếu
Ví dụ bạn đang sống trong một xã hội được điều hành bởi một thế hệ lãnh đạo già nua, thiển cận, độc tài, tham nhũng và bạo ngược. Bạn sẽ làm gì? Viết báo phản biện? Biểu tình? Hội thảo? Gởi kháng thư? Viết blog… vân vân…
Có lẽ cũng chỉ bấy nhiêu đó thôi. Bạn không thể vũ trang lật đổ chính quyền vì bạn không có vũ khí, không có lực lượng quần chúng đủ mạnh để bao vây, chiếm đóng…
Bạn sẽ thở dài, chép miệng:
- Khó lắm, có lẽ phải chờ thế hệ kế tiếp.
- Thế hệ nào?
- Thế hệ trẻ.
- Trẻ nào?
- Lớp trẻ Tây học. Lớp con cháu các quan đang học nước ngoài về nối nghiệp.
- Thì cũng nối nghiệp cha chúng nó thôi.
- Nhưng mà dẫu sao chúng nó trẻ, chúng học bên Tây bên Mỹ, chúng nhiễm tinh thần tự do, dân chủ. Thế hệ ấy phải khá hơn nhiều chứ.
Cứ tạm an ủi với niềm tin ấy. Vì đó là chọn lựa ít rủi ro nhất.
Niềm tin ấy dựa trên hai yếu tố cơ bản: TRẺ và TÂY HỌC để thay thế cho đám già và ít học.
Thử phân tích yếu tố thứ Nhất: Trẻ.
Trẻ là bao nhiêu tuổi? Tuổi teen à? Có lẽ. Đó là lớp tuổi từ 13 đến 19. Ưu điểm của lứa tuổi này là gì? Năng động, khoẻ mạnh, trong sạch. OK. Tốt quá, nhưng cái đám này còn con nít quá, đếch làm lãnh đạo được, chủ yếu bị người ta xúi dại. Năm 1966 ở Trung Quốc có lão Mao dụ khị tụi con nít thành lập một đội quân đông hàng chục triệu người gọi tên là Hồng Vệ Binh, tay đứa nào cũng cầm một cuốn “Mao tuyển” chia nhau đi vây bắt những đối thủ của Mao, không từ một ai, kể cả chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ. Phong trào “hồng vệ binh” ở Trung Quốc đã gây bao nhiêu đau thương tang tóc cho đất nước và dân tộc Trung Hoa, làm cho hàng triệu gia đình tan nát.
Trong phong trào “Cải Cách Ruộng Đất” ở Việt Nam năm 1953-1956 có lẽ cũng không vắng mặt đám bần cố nông tuổi teen làm mưa làm gió, gào thét chửi rủa, đánh giết hàng xóm láng giềng, cha ông, chú bác cô dì của chúng.
Và trong cuộc chiến tranh tương tàn vừa qua, lớp người của cả hai bên chiến tuyến bị xúi giục lăn xả vào bắn giết nhau, phần lớn cũng là những người rất trẻ.
Ôi tuổi trẻ! Lịch sử đã chứng minh rằng các em chẳng làm được cái trò trống gì ngoài việc bị những lão già lợi dụng, xúi dại, đem máu mình ra để xây lâu đài vinh quang cho bọn họ.
Bây giờ sang yếu tố thứ Hai: Trẻ Tây Học.
Có một thời tôi cũng tin vào tầng lớp này. Cứ nhìn vào những đứa con của mình, tôi thấy chúng năng động, giỏi giang, hiện đại… và tôi rất tự hào về chúng. Nhiều đứa con của bạn tôi cũng thế, chúng thuộc một lớp trẻ mới, tươi tốt, tài năng…
Nhưng chúng là con của chúng tôi, những công dân bình thường, chúng đi học nước ngoài vì chúng học giỏi chứ không phải vì dựa thế cha mẹ. Chúng hoàn toàn khác với con em của những quan lớn đang cầm quyền. Những đứa trẻ này đi du học không vì tài năng mà vì “con ông cháu cha”, vì “tiền rừng bạc biển”. Chúng chỉ cần học cho có cái “mác Tây học” để về nước làm bộ trưởng, làm chủ tịch, làm thủ tướng. Chúng cũng nói tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp lưu loát, cũng làm quen với lối sống tự do, chúng cũng hiểu thế nào là nhân quyền, là dân chủ, là tam quyền phân lập…
Nhưng lịch sử lại một lần nữa chứng minh rằng chúng đếch cần những thứ đó. Chúng đã vứt những khái niệm dân chủ, tự do, nhân quyền của “Tây học” ngay tại cầu thang máy bay khi chúng bước chân lên tàu về nước.
Kim Jong-un là trường hợp điển hình nhất. Hắn là một người trẻ Tây học chính cống. Nhưng khi về nước nắm quyền, hắn sắt máu còn hơn một ông vua phong kiến thời chiến quốc bên Tàu. Hắn sống xa hoa trên sự đói rách của nhân dân, hắn bắt dân phải quỳ gối tung hô vạn tuế hắn như hoàng đế, hắn coi đám cận thần trong bộ chính trị, trong trung ương đảng như lũ nô tài, hắn muốn bỏ tù ai thì bỏ, muốn giết ai thì giết. Ngay cả người yêu của hắn chỉ vỉ nghe nhạc và xem phim Hàn Quốc cũng đã bị hắn hành quyết, hàng loạt tướng lãnh bị hắn bắn bỏ chỉ vì dám uống rượu trong thời gian để tang cha hắn, chú dượng hắn là Jang Song-thaek bị còng tay ngay trong hội nghị trung ương đảng, đưa thẳng ra toà án binh, xử xong, hành quyết ngay bằng súng tiểu liên.
Đấy, “tây học” đấy!
Vậy phải lý giải thế nào?
Xin thưa: cả hai yếu tố mà chúng ta vẫn cho là quan trọng để đặt niềm tin vào hàng ngũ lãnh đạo kế tiếp là: TRẺ và TRẺ TÂY HỌC… đều là bố láo.
Bởi vì chúng chẳng có gì quan trọng cả. Trẻ hay Trẻ Tây Học cũng đều là “con người” với đầy đủ tham sân si như đồng loại chúng.
Cái quan trọng là GUỒNG MÁY, là CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ.
Cái quan trọng là bọn trẻ ấy chúng sẽ làm việc trong guồng máy nào? trong chế độ chính trị nào? Nếu chúng làm việc cho bác Mao thì chúng là những “bác Mao mini”, nếu chúng làm việc cho gia tộc Kim bên Bắc Triều Tiên thì chúng sẽ là những con quái vật “Kim Jong-il” nho nhỏ.
Đám quái vật TRẺ TÂY HỌC tương tự như thế ở Việt Nam chưa đáng kể, nhưng có lẽ chúng ta cũng phải coi chừng vì vừa rồi người ta đã phát hiện ra – tại công viên Hăm Ba Tháng Chín ngày 8/12/2013 – một con “quái-vật-thạc-sĩ” gì gì đó hình như cũng đi du học bên Mỹ mới về.
ĐÀO HIẾU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét