Tôi nhớ ai đó đã nói, yêu mà quá khích thì ngang bằng giết chết tình yêu. Mọi thứ quá khích đều không thể chấp nhận, từ yêu quá khích đến mức điên và tự tử, ghen quá khích và giết cả người yêu, căm thù quá khích tới mức cái gì tốt đẹp của đối phương cũng thành xấu.
Tôi là Nguyễn Thành Cua, em họ xa của anh Nguyễn Thành Công, tác giả bức thư gửi những người chống cộng quá khích. Nói đi phải nói lại, có thư gửi cho các bạn chống cộng… quá khích, tôi cũng gửi vài lời cho các bạn yêu cộng… quá khích.
Tôi đồng cảm với những gì ông anh viết. Người thua giải thích kiểu gì cũng không thể lại với người thắng trận. Kẻ thắng là kẻ mạnh, lẽ phải luôn thuộc về người cắm cờ trên dinh Độc Lập. Đó là luật muôn đời. Full stop.
Anh Công có nhắc đến dân đen bị chiếm đất, ruộng nương biến thành khu ăn chơi giải trí cho đám nhà giầu rửng mỡ nhưng được gán cái nhãn hội nhập và phát triển. Hội nhập gì mà toàn người có tiền ở đó, dân đen như tôi ở ngoài hàng rào, hơi tý là xua chó béc giê cắn.
Nhưng chuyện đó không đau, bởi thế giới này là vậy. Ai có tài, kể cả tài mua bán ghế, ăn cắp, ăn cướp…thì hưởng hơn người, pháp luật đôi khi cũng sờ gáy được kẻ làm sai, nhưng không phải tất cả. Đòi hỏi sự công bằng là vô lý trong mọi thời đại.
Tôi nhớ hôm anh Công tham gia chống chiếm đất ở Ecopark (Văn Giang). Lúc về nhà, trông anh mệt mỏi và tiều tụy, hỏi gì không nói.
Chiều tối, tôi rủ anh đi thị xã làm vại bia hơi nhắm lạc rang. Lúc đó anh mới tỷ tê. Ra “chiến trường” khói lửa mịt mù mới thấy “quân ta đánh dân mình” thấy đáng sợ hơn thời dân Bắc – Nam choảng nhau.
Ai đời, công an, an ninh, bộ đội, dân phòng… trang bị vũ khí tận răng, đánh nhau với nông dân trên răng dưới dái, ai là người thắng thì đã rõ.
Nhưng thua quân đội nhân dân, công an nhân dân, an ninh nhân dân và cả dân phòng nhân dân, bởi họ cũng bị “quân lệnh như sơn” sai bảo, cũng không sợ bằng thua những người yêu đảng cuồng tín, dù nước mình chưa có đạo Hồi biến dạng.
Băng video “quân ta đánh dân mình” đưa lên trên mạng, gây căm phẫn trong nhân dân, không ai có thể nghĩ có thể xảy ra ở một nước XHCN, do dân, vì dân, lấy dân làm gốc.
Tối đó xem tivi thấy ông gì to lắm, nói rằng, những đoạn video trên là do thế lực phản động dàn dựng, đổ vấy cho lực lượng an ninh Việt Nam.
Sau đó mới tá hỏa, hai người bị đánh là nhà báo của VOV. Và chuyện đánh người của công an là có thật. Thiếu tướng CA phải xin lỗi.
Tôi kể cho anh Công về vụ Tiên Lãng, Hải Phòng. Công an dùng chó, lực lượng áp đảo, súng ống tấn công ba anh em Đoàn Văn Vươn với súng hoa cải. Sau đó, tòa nhà 2 tầng được san bằng.
Hỏi đại tá Ca thì được câu trả lời, đây là trận đánh đẹp nhất, ghi thành sách. Yêu đảng quá khích tới mức mà tổ chức đánh dân cũng in cẩm nang chiến trận, kể công với đảng, để thăng quan tiến chức.
Hỏi ai phá chòi. Anh Ca, anh Hiền đổ luôn cho dân căm thù nên phá. Dân nào căm thù, không trả lời được. Cuối cùng thí mạng anh Khanh, cho vào tù người ra sức phản đối vụ cưỡng chế. Các ông đầu trò vô can hay hưởng án treo.
Yêu đảng, yêu chế độ tới mức quên cả dân thì không thể chấp nhận. Mù quáng tới mức, cái gì xấu thuộc về địch, cái gì tốt đẹp thuộc về ta, ai chống lại sai trái bị coi là kẻ thù. Khó có ai trên thế giới này có thể thông cảm với tình yêu đó.
Cũng như anh Công, tôi sinh ra và lớn lên trong mái trường XHCN, thuộc 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên, thanh niên, quân đội, công an. Toàn những giáo huấn hay, đúc kết của nhân loại.
Chỉ cần làm theo 10% những lời cụ là Việt Nam đã hơn đứt Mỹ. Tiếc thay, bây giờ mình vẫn đi sau Mỹ một thời gian dài. Tại sao.
Vì Mỹ sống không có lý tưởng nào, chả có lãnh tụ nào dạy dân. Dân tộc ấy sống dựa vào hệ thống tam quyền phân lập, có báo chí là quyền lực thứ tư, kiểm soát ba nhánh còn lại. Và bây giờ thêm blog là quyền lực thứ 5, quyền của xã hội dân sự, can thiệp cả 4 nhánh trên.
Còn chúng ta có chủ nghĩa Mác Lê, có tư tưởng Hồ Chí Minh, có kinh tế thị trường định hướng XHCN, toàn những mỹ từ trên bục. Hoàn cảnh chính trị khác nhau nên kết cục khác nhau.
Có lần tôi hỏi một đảng viên kỳ cựu, một quan to về hưu. Hỏi chủ nghĩa Mác Lê là gì, người yêu đảng… điên cuồng không giải thích được, chỉ biết có ông râu dài, đi với ông đầu hói, nghĩ ra cái tư tưởng cách đây hai thế kỷ, nhưng Việt Nam vẫn theo.
Đảng bảo theo thì mình cứ theo, chứ có biết cái CNXH hay CNCS nó đầu cua tai nheo ra sao. Thử làm một điều tra dư luận cả nước xem tôi có nói sai không. Nói ra thì bảo phản động, nhưng đó là sự thật.
Như anh Công viết trong thư, tôi chỉ xin biên tập lại chút thì cũng đúng với các bạn yêu đảng cuồng tín “Tôi nghĩ tâm nguyện của các bạn yêu đảng quá khích chỉ muốn mang lại những điều tốt đẹp cho đất nước chứ không hề định đánh nhau với nhân dân.
Nhưng các bạn nóng lòng sốt ruột “hiện đại hóa, công nghiệp hóa, đi tắt đón đầu, đốt cháy giai đoạn”, đặt ra những yêu cầu “quá khích duy ý chí”. Nếu ai không đồng ý thì các bạn tập trung “ném đá” dữ dội, vô hình trung làm hại nhiều người tích cực đang đứng trong mũi nhọn của cuộc đấu tranh cho lẽ phải và muốn đảng CS phải thay đổi cho đúng với thời cuộc.”
Về đoạn triết lý dựa vào dân của anh Công thì tôi giơ cả hai tay hai chân lên đồng ý. Dựa vào dân để thắng xâm lược Trung, Pháp, Nhật, Mỹ. Chả sợ chó thằng nào, đó là tính cách Việt.
Nhưng dân mình lại sợ chính mình. Sao vậy? Bởi sau chiến thắng, người ta không cần dân nữa. Dân trí kém là lực lượng cản trở hội nhập, cản sân golf, cản Vinashin, Vinalines, chống bauxite Tây Nguyên.
Tôi từng yêu điên dại, từng hát khản cả giọng “Đảng đã cho ta một mùa xuân”, từng tin vào đảng, từng tin Lê Nin vào hiệu cắt tóc đã xếp hàng, dù bây giờ lòng tin đã vơi đi khá nhiều mà bác TBT Trọng gọi là “suy thoái”.
Các bạn yêu cộng điên cuồng là ai? Họ là những người được chế độ ưu đãi, hưởng những quyền lợi của đàng CS mang lại. “Đảng còn mình còn”, “Đảng còn thì sổ hưu còn”… là những triết lý tạo “nền tảng phát triển” cho dân tộc này.
Chính vì vậy mà có vị lãnh đạo cao cấp khẳng định, CNXH dân chủ gấp vạn lần CNTB, Việt Nam và Cu Ba là người lính canh hòa bình cho thế giới, chủ nghĩa Mác Lê vô địch, là nên văn minh cho nhân loại phát triển.
Bạn biết đó, nhìn bề ngoài, người Việt và người Hàn Quốc chả khác nhau là mấy. Cùng xuất phát nghèo, cùng chiến tranh, cùng bị chia rẽ, thế mà 50 triệu người Hàn Quốc (nửa dân số VN) với một diện tích bằng 1/3 VN, có GDP gấp 10 lần VN. Họ khác mình bởi chẳng sống có lý tưởng Lê nào hết.
Như anh Công viết, tôi biên tập cho đúng trong ngữ cảnh Hội nghị TW đảng lần thứ 7 đang diễn ra. Chả biết có cụ nào trong hội trường đọc không, thôi thì cho mấy bác nghiện internet xem vậy.
“Bây giờ là lúc vận nước đang đến, các bạn hãy lấy bài học lịch sử hơn 80 năm của đảng CS để giúp nhân dân vượt qua cơn bĩ cực, tên tuổi đảng sẽ được người sau mãi mãi nhớ đến, biết ơn.Ngày xưa dân tin yêu đảng là thế mà nay niềm tin giảm sút như sắc đào từ đỏ thắm đã phai nhạt, thì các bạn cũng nên nhìn lại sao đến nông nỗi này.Đất nước đang trong những năm tháng khó khăn, rất cần sự hỗ trợ từ nhiều phía, và tôi tin các bạn là những người cộng sản đại nghĩa, chí nhân, sẽ có phương thức hiệu quả giúp nhân dân trong lúc khó khăn này.”
Đảng CS đã dẫn dắt dân tộc đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Tuy nhiên, thỉnh thoảng đảng cũng sai lè nhưng không ai dám nói. Ai lên tiếng là bị các bạn yêu đảng quá khích “bịt miệng”. Lúc đảng nhận ra lầm lỡ thì đã quá muộn.
Các bạn hãy yêu nhân dân tha thiết, hãy cho họ quyền được nói, được phê phán, “sống bình đẳng, quyền được mưu cầu hạnh phúc” như Tuyên ngôn Độc lập năm 1945, thì mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Các đảng viên trung kiên và người yêu đảng hãy hành xử đàng hoàng của người chiến thắng, đưa đất nước đi lên, thì những người không thắng sẽ tâm phục khẩu phục.
Thời trẻ tôi có yêu một người. Vì quá yêu nên thấy cái gì của nàng cũng đẹp, từ mái tóc đến hàm răng, dù tóc bù xù, răng vàng khè, khen chân đẹp dù hơi vòng kiềng, cứ bảo nàng thơm dù có chỗ hơi hôi. Sau nàng phát hiện, tôi hơi quá tả. Tương lai chẳng có gì hứa hẹn nếu hạnh phúc chỉ được nhìn dưới lăng kình mầu hồng, thế là chia tay.
Yêu điên cuồng hay quá khích một lý tưởng, một đảng hay kể cả một người đẹp, sẽ giết chết đối tượng mình yêu, và bản thân lao theo xuống hố.
Và không cẩn thận, sự cuồng tín yêu đảng sẽ biến người chiến thắng hôm qua thành kẻ chiến bại trong thời bình.
Kính thư.
Nguyễn Thành Cua. EcoPark, một ngày tháng 5-2013.
Hiệu Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét