( Hay TÂM SỰ CỦA MỘT TRÍ THỨC VIỆT NAM TRƯỚC HIỆN TÌNH ĐẤT NƯỚC)
BS NGUYỄN QUÝ KHOÁNG
(Việt Nam, ngày 10 tháng 03 năm 2013)
Trước tình hình đất nước ngày càng xuống dốc về xã hội, văn hoá, kinh tế, chính trị v…v, nhất là tương lai Đất nước rất đen tối trước hoạ xâm lăng của Trung Quốc, là người trí thức Việt Nam, tôi tự thấy lương tâm bị cắn rứt khi cứ im lặng chấp nhận những điều chướng tai gai mắt diễn ra hàng ngày cũng như nghe những lời than vãn của đồng bào mình.
Mục sư Martin Luther King có nói:
-“Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp tay cho cái ác lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it is really cooperating with it) và
-“Cuộc đời của chúng ta bắt đầu chấm dứt khi chúng ta lặng thinh trước những vấn đề sống còn” (Our lives begin to end the day we become silent about things that matter).
Tôi luôn tự hỏi mình: Nếu mọi người dân, nhất là các trí thức, vì sợ hãi cho bản thân và gia đình mình, cứ tiếp tục im lặng trước hiện tình của Đất nước thì tương lai Nước ta sẽ đi về đâu? Chắc chắn sẽ rất đen tối ! Trước lời kêu gọi của Nhà Nước cho phép dân chúng góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992 đến tháng 9 năm 2013 tới, nếu một số đông trí thức vẫn lặng thinh thì xem như chúng ta chấp nhận bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp do Quốc hội đưa ra nghĩa là vẫn “rượu cũ trong bình mới”, nghĩa là “vũ như cẩn”, vậy trách nhiệm với Đất Nước của chúng ta ở đâu? Gỉa sử đến một ngày, Đảng CSVN trưng cầu ý dân kêu gọi sát nhập Việt Nam vào Trung Quốc, thì chẵng lẽ chúng ta vẫn cứ im lặng hay sao? Lúc đó, liệu chúng ta còn giữ được mạng sống,vợ con, nhà cửa và của cải không? Gương nước Tây Tạng còn sờ sờ trước mắt.
Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt khi nghe VIỆT KHANG hát bài “VIỆT NAM, QUÊ HƯƠNG TÔI ĐÂU?” và một trong những hình ảnh người dân đi biểu tình chống Trung Quốc trong những năm qua khiến tôi xúc động , nhất là hình một cô gái Việt Nam khóc trong tuyệt vọng. Tôi có cảm nghĩ như cô đang hết sức đau lòng khi thấy người dân Việt bày tỏ lòng yêu nước mà lại bị chính quyền do mình “bầu” lên ngăn cản, đạp vào mặt, bắt bớ, giam cầm…
Chính vì các lý do trên mà mặc dù rất ghét chính trị, tôi tự thấy không thể tiếp tục lặng thinh được nữa.Tôi mong muốn sự lên tiếng của mình sẽ đóng góp một phần nhỏ cho sự thay đổi của Đất nước, cho tương lai của các con cháu chúng ta. Thay đổi hay không là tuỳ theo Đảng và Nhà nước có thật lòng lo cho dân, cho Nước không? Còn nếu một ngày xấu trời nào mà Nước Việt chúng ta chịu chung số phận của Nước Tây Tạng thì tôi cũng tự thấy mình đã làm hết sức rồi và sẽ không thẹn với lương tâm trước khi nhắm mắt. Nếu có ngày đó thật thì quả là sống không bằng chết vì mất Tổ quốc là mất tất cả!
Đối với tôi, cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi mình sống có ích cho người khác. Chính vì lý do đó, mặc dù có giấy bảo lãnh đi Canada đoàn tụ gia đình năm 1982, tôi đã chấp nhận ở lại quê hương để làm công tác của một Thầy thuốc hầu xoa dịu bớt đau khổ của bệnh nhân cũng như đào tạo thêm các bác sĩ về X Quang, Siêu âm.Thành thật mà nói, đến giờ phút này, tôi chưa bao giờ hối tiếc về sự chọn lựa đó. Công tác tại Bệnh viện đa khoa Tỉnh Tây Ninh từ 1977 đến 1983 rồi tại Bệnh viện An Bình,Tp Hồ Chí Minh từ 1983 đến 2009 tổng cộng là 32 năm, tôi được mời vào Đảng CSVN 2 lần nhưng tôi đã từ chối vì không thích làm chính trị, không thích theo bất cứ một phe phái nào. Tôi chỉ thích làm chuyên môn và dạy học mà thôi.
Cách đây không lâu, tôi đã ủng hộ Kiến nghị sửa đổi Hiến Pháp 1992 do 71 nhân sĩ trí thức công bố ngày 19 tháng 1 năm 2013 tại Hànội với số thứ tự trong danh sách những người ký tên là 7035.Tôi biết khi làm việc này, tôi có thể gặp nhiều rủi ro nhưng không sao vì tôi đã sẵn sàng, đến chết là cùng chứ gì!
Xưa kia, tôi đã chọn ở lại quê hương để phục vụ bệnh nhân và các thế hệ thầy thuốc trẻ, giờ đây, tôi nói lên chính kiến của mình để xây dựng và bảo vệ Đất nước vì đối với tôi, cuộc đời mỗi người như một quyển tiểu thuyết đầy đủ hỷ, nộ, ái, ố, quan trọng là quyển sách đó có hay không chứ không phải nó có dầy hay không!
Nếu có một ngày tôi bị bắt, công an sẽ hỏi tôi (như đã từng hỏi những Bloggers, những người bất đồng chính kiến, những người biểu tình…) là ai đã xúi dục, cho bao nhiêu tiền…thì tôi đã có sẵn câu trả lời: Không ai có thể xúi dục được tôi, không ai mua chuộc được tôi mà CHÍNH LƯƠNG TÂM TÔI ĐÃ MÁCH BẢO, CHÍNH TRÁI TIM TÔI ĐÃ THÚC DỤC TÔI LÀM THẾ!
Cuối cùng, xin cầu mong đất nước Việt Nam chúng ta được độc lập, tự do, hạnh phúc thật sự.
Bs Nguyễn Quý Khoáng
Óc Hẹp Hòi
Trả lờiXóaViệt Nam tư tưởng vẫn chưa thông
Làm nhục con em cháu Lạc Hồng
Tướng Thiệu giải bày khi lãnh đạo
Bí thư thừa nhận với non sông
Cớ sao người Việt còn bi kỷ?
Không mở vòng tay để hiệp đồng!
Lợi ích quốc gia là số một
Tình dân nghĩa nước sớm đơm bông
Lập trường Lê Duẩn nói công khai
Cộng Sản Việt Nam đã bất tài
Làm lính đánh thuê cho quốc tế
Tàu, Xô hưởng lợi được cùng hai
Máu xương dân Việt đem dâng hiến
Ðất nước điêu tàn cảnh một mai
Khoa học văn minh Tàu cộng tiến
Còn dân tộc Việt mất tương lai
Tướng Thiệu công khai trước quốc dân
Tôi là Tổng Thống Mỹ đang cần
Làm công cho nó không nên cãi
Mong giúp non sông tránh cảnh bần
Nghèo khổ làm thuê nên biết lựa
Tìm giàu nương tựa được an thân
Không ngờ chủ điếm lừa non dạ
Giết hại nô tỳ mất nghĩa nhân
Việt Nam dân tộc biết khôn ngoan
Ðế quốc xâm lăng có mấy ngàn
Chúng nó đâu thương người bản xứ
Ðến ta cướp nước phá bình an
Chúng dùng đất Việt làm trường chiến
Nó thử đạn bom loại tối tân
Con cháu Tiên Rồng nên sáng suốt
Mở đường hoà giải kết tình thân
www.brightquang.net
Kính thưa quý thính giả, 5 ngày nghỉ của cái gọi là ngày lễ “mừng chiếng thắng 30 tháng tư” lần thứ 38 vừa trôi qua. Trong sự tưng bừng mà nhà cầm quyền cố tạo ra cho ngày lễ này, có lẽ chẳng ai trong “bên thắng cuộc” còn chút lương tri lại tự hào về ngày chiến thắng đó, khi mà chính người cầm đầu đảng CSVN là ông Lê Duẩn đã huỵch toẹt nói lên bản chất và mục tiêu của cuộc nội chiến núi xương sông máu là: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc”; khi mà từ cái ngày chiến thắng đó, đảng CS đã kéo lùi đất nước lại phía sau xa thăm thẳm so với sự đi lên của các nước lân bang; khi mà VN đang có nguy cơ trở thành một quận huyện của nước Tàu như hiện nay !
Không chỉ thế, ngày 30 tháng tư còn là ngày giỗ của bao nhiêu người Việt Nam? Có lẽ sẽ chẳng ai biết được chính xác con số người Việt đã chết vì thảm nạn 30 tháng tư; khi mà những cuộc trả thù, tàn sát dân lành đã diễn ra ngay sau khi những người trong “bên thắng cuộc” tiến vào. Không kể hàng trăm ngàn người vùi thân trong lòng biển cả, bên lùm cây, khe suối trong rừng rậm.
VC_thamsat
Còn bao nhiêu cuộc tàn sát dân lành khác như cuộc tàn sát gần 4 ngàn người vào cuối tháng 3 ở Phú Yên – Khánh Hòa mà sau này người ta mới biết? Một bản báo cáo của viện nghiên cứu viện đại học Berkeley vào đầu thập niên 80 cho biết đã có khoảng hơn 60 ngàn người bị giết trong mấy tháng trước và sau ngày 30 tháng tư năm 1975 ở các đia phương sau khi bộ đội miền Bắc tiến vào.
Người ta hy vọng rằng, rồi đây, sau khi lớp bụi thời gian đã lắng đọng, những người trong cuộc sẽ viết lại những cuộc thảm sát đẫm máu dân lành mà chính họ là nhân chứng sống khi họ buộc phải theo lệnh cấp trên thực hiện chính sách diệt chủng của một chế độ phi nhân tàn bạo, như bút ký sau đây của cựu chiến binh Trần Đức Thạch, Cựu phân đội trưởng trinh sát, Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266, Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4.
Đổi Tên Cướp Nước
Trả lờiXóaViệt Nam Dân chủ Cộng hòa,
Ruộng vườn giao trước, cửa nhà giao sau
Đói thì ăn củ ăn rau
Đừng ăn thịt cá mà đau dạ dày
Nhân dân Đảng trị đoạ đày
Hoan hô Bác Đảng rước Tàu sang ta
Cóc cần non nước đơm hoa
Cán Đảng giàu mạnh Tàu, Nga đỡ đầu
Toàn dân tiếp tục cúi đầu
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa muôn năm
Nation's Changing Name
Democratic Republic of Vietnam
Vietnamese lands are the first deliver
Vietnamese houses are the deliver later
The Vietnamese people are starved
We'd eat the yams and the vegetable soup
So, we'll not eat the fish or the meat
Let's hurt the stomach of us
When we are oppressed by communist party
We are acclaimed Uncle Ho Chi Minh
Because he has welcomed to Red Chinese
Democratic Republic of Vietnam
It has never needed her nation
There are to be blooming of civilization
As Vietnamese communist leaders are richest
Since they are sponsored by the Chinese leaders
Then, the Vietnamese people do not only nod
But also acclaim long live Democratic Republic of Vietnam