187
Đã định không buồn bực.
Có mà buồn suốt ngày.
Thế mà vẫn buồn bực
Vì phiên tòa hôm nay.
Cái Phương Uyên, tội nghiệp,
Những sáu năm tù giam.
Thằng Kha còn hơn thế.
Chúng, thanh niên Việt
Chúng phạm tội yêu nước,
Chống giặc chiếm Hoàng Sa.
Đã bực, ngẫm càng bực
Cho công lý nước nhà.
Án gì mà nặng thế!
Cùng lắm, thấy chúng hư,
Thì nhắc nhở, dạy bảo,
Như ông bố nhân từ.
Chưa nói chuyện tế nhị,
Cái tội chống thằng Tàu
Có ngày thành công lớn.
Có thể lắm, biết đâu.
Nếu chúng là Việt Cộng,
Chắc ông Thiệu, ông Kỳ
Sẽ xử nhẹ, có thể
Còn tha bổng, cho đi.
Bực, còn thêm bực nữa
Rằng thỉnh thoảng có chàng,
Cũng sinh viên như chúng,
Đã khuyên tôi nhẹ nhàng,
Rằng đừng viết thế sự,
Viết chính trị làm gì.
Chúng cháu đau đầu lắm.
Ông viết thơ vui đi.
Thế đấy các bác ạ.
Người, ba bảy loại người.
Đã hèn và ngu dốt
Lại còn thích dạy đời.
Mà rồi tôi không viết,
Không nói thì còn ai?
Ai cũng khôn, im lặng,
Thì còn khổ dài dài.
Xin nhắc lại lần nữa
Rằng cái Uyên, thằng Kha
Dám dấn thân, chịu khổ,
Tù thay cho chúng ta.
*
Biết, không nói là hèn.
Không biết, nói là điên.
Đã mang danh kẻ sĩ,
Không ngậm miệng ăn tiền.
Đó là phương châm sống
Của tôi, Thái Bá Tân,
Chuyên viết thơ con nít,
Nhưng dám nói khi cần.
Bắt thì bắt, không sợ.
Tù thì tù, đã sao.
Tôi nói vì yêu nước,
Yêu quốc dân, đồng bào.
*
Nói thật với các bác,
Rằng tôi không thích đâu
Viết ba cái thế sự,
Nguy hiểm, lại đau đầu.
Thế mà vẫn phải viết.
Là vì không thể im.
Cái nhân tình thế thái
Cứ nhức nhối trong tim.
Chỉ mong sao chóng đến
Ngày đất nước yên bình,
Chỉ viết thơ con nít,
Dạy chúng chút thông minh.
Hoặc viết thơ nhí nhố
Giúp các bác vui cười.
Thơ châm ngôn cũng được,
Thơ về đạo làm người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét