Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Tại sao cộng sản sợ tôn giáo?


"...Có thể nói rằng, loài người là một tuyệt phẩm mà Thượng Đế đã tạo ra, nhưng muốn được gọi là con người thì phải có một bộ óc hiểu biết và một con tim nhạy cảm hơn các loài động vật khác…để từ đó con người mới biết tôn trọng lẫn nhau, sống hòa hợp, phân công và góp sức xây dựng một xã hội tốt đẹp và tiện nghi. Nhưng cái gì có thể giúp cho con người làm được những điều nầy? Phải chăng vai trò gi
áo dục có thể giúp con người biết điều hay lẽ phải, biết tôn trọng luật pháp, biết tu thân tích đức và làm lành tránh dữ…Như vậy muốn trở nên một con người hữu ích thì phải có một ‘lực’ linh thiêng nào đó để kềm ép thể xác tránh được những cái dục vọng, gian ác tầm thường trong mỗi con người. ‘Lực’ đó chính là căn bản của tôn giáo.

Khi đề cập đến vấn đề tôn giáo, xin hiểu rộng và đừng hạn chế trong một phạm vi hạn hẹp là tôn giáo chỉ có thờ phượng các Đấng Thượng Đế, Chúa, Allah, Phật, Ông Bà … mà phải nói đến các hình thức tôn giáo lớn nhỏ khác của loài người vượt qua ranh giới không gian và thời gian. Ví dụ như từ Thần Sông, Thần Núi, Thần Biển, Thần Rừng, Thần Đất, Thần Mưa, Thần Gió… đến Ông Voi (cá), Ông Địa, Ông Táo, Ông Tài, Ông Phước, Ông Lộc, Ông Thọ cũng như Đình Làng, Cây Đa, Khóm Tre, Gốc Cây, Ngọn Cỏ … đối với người Việt Nam nói riêng, hoặc Á Châu hay các sắc tộc khác, nói chung, là những Vị Linh Thiêng mà con người dựa vào đó để tin tưởng, khấn vái, cầu xin và sám hối. Vậy có thể nói rằng dù ở thời đại hay chân trời góc biển nào, đã là con người, không nhiều thì ít cũng mang nguồn gốc ‘hữu thần’ trong quả tim và trí óc, nghĩa là chấp nhận sự hiện diện các Đấng Linh Thiêng trong đời sống của họ để tôn sùng, cầu xin, sám hối và (được) phán xét.

Tại sao cộng sản sợ tôn giáo?

- Thứ nhất: Tôn giáo là niềm tin và điểm tựa của đời sống tâm linh, là đường dẫn con người đến với Đấng Linh Thiêng. Kẻ có tôn giáo tức là có đời sống hướng thiện, thường nghĩ rằng trần thế chỉ là tạm bợ, họ tin tưởng có thưởng có phạt trong kiếp sau, do đó họ phải làm lành tránh dữ, chống lại những gì giả dối gian manh thiếu luân lý đạo đức. Vậy, đối với cộng sản, bất cứ tôn giáo nào cũng là những cái gai nguy hiểm đối với chế độ, chúng chủ trương phải nhổ bỏ tận gốc. Nhưng thực tế, cộng sản đã lầm và lịch sử chứng minh rằng không bao giờ chúng diệt được cái gốc hữu thần trong con người. Vậy để gây chia rẽ các khối tôn giáo chính thống, chúng phải dựng lên một hình thức tín ngưỡng mới là thần thánh hóa các tên lãnh tụ để bắt dân chúng phải tôn thờ nhằm thế chỗ Thượng Đế, Chúa, Phật, Thần Thánh …

- Thứ hai: Tôn giáo là những tổ chức mạnh mẽ về đời cũng như đạo, có chiều sâu, có căn bản, có thực lực về lượng và phẩm thì đây chính là mối nguy trầm trọng đối chế độ cộng sản. Trên 60 năm qua chúng đã hoàn toàn thất bại trong âm mưu xóa sổ các tôn giáo lớn tại Việt Nam. Để đối phó với vấn đề nầy, bọn việt gian cộng sản đã quỷ quyệt dùng vật chất mua chuộc những kẻ tu hành còn nặng nợ trần gian, hoặc biến công an thành tu sĩ để lập những tổ chức tôn giáo quốc doanh nhà nước và đặt dưới quyền điều động của Mặt Trận Tổ Quốc. Do đó hiện giờ các tôn giáo lớn tại Việt Nam đều có hai giáo hội hoạt động song song, một bên được ưu đãi và bên kia bị cô lập, theo dõi, kiểm soát và hăm dọa.

Để đi vào chi tiết, tại sao phải có tôn giáo trong đời sống con người? Vậy xin tóm tắt qua ba lãnh vực.

Tôn giáo là nguồn gốc tình người:

Đạo nào cũng dạy con người phải biết thương yêu, đùm bọc, chia sẻ từ miếng cơm manh áo cho nhau. Tình yêu không chỉ hạn chế trong phạm vi gia đình, dòng họ, bạn bè, lối xóm với nhau mà phải bao gồm giữa những con người cùng chung dòng máu, giữa dân tộc nầy sắc dân khác, kể luôn đối với kẻ thù. Xã hội dưới chế độ cộng sản mất hẳn tình thương, do đó người ta không lạ gì khi hận thù vẫn còn phủ kín trên mảnh đất quê hương. Thù hận từ trong gia đình, thôn xóm ra đến xã hội, giữa kẻ nghèo người giàu, giữa người Bắc với Nam, giữa hai chế độ mới cũ, giữa tôn giáo nầy với tôn giáo kia. Hơn nữa tình trạng vô tôn giáo đã thật sự đưa con người dưới chế độ cộng sản hiện nay đến tình trạng ‘người bóc lột người’ một cách tàn nhẫn mà loài người không bao giờ tìm thấy trên quả đất nầy! Cũng vì thiếu tình người mà hàng trăm khách qua đường đã ngoảnh mặt làm ngơ khi một em bé bị tai nạn nằm rên la suốt cả nửa ngày ngay giữa đường chính trong thành phố. Đây chính là hình ảnh rất thực chứng minh tình người đã biến mất tại Việt Nam hiện nay.

Tôn giáo là cội nguồn đạo lý:

Tôn giáo dạy con người phải biết đạo làm người, đạo đối với cha mẹ, đạo với tổ quốc (bảo vệ giang sơn), đạo với Trời Đất. Một xã hội thiếu đạo đức thì con người không còn biết trái phải và chỉ hành xử với nhau theo bản năng vật chất và nhục dục. Cũng tại Việt Nam vì thiếu đạo đức, người trở thành con thú, cha mẹ cần tiền bán con vào động điếm, vợ chồng giết nhau chỉ vì chút lợi nhỏ, hàng xóm chém nhau chẳng qua một miếng ăn. Cũng vì vắng đạo đức mà hiệu trưởng biến trường học thành động đĩ để bán dâm cho cấp trên, bọn cầm quyền đóng thùng xuất khẩu hàng triệu gái ra nước ngoài làm vợ người, cán bộ ăn cắp tiền và phẩm vật cứu trợ của nạn nhân bảo lụt, các nhà tu hành ngủ với tín đồ phật tử và lấy tiền dâng cúng để bao gái. Những tệ trạng nầy xảy ra hằng ngày dưới cái thiên đường ‘đỉnh cao trí tuệ’ cộng sản. Và cũng vì vắng đạo đức, nhiều khách sạn nhà nước đã biến thành ổ mại dâm để cho hàng ngàn sinh viên học sinh tại Hà nội hành nghề ! (tin ngày 23.12.2011).

Tôn giáo là căn bản xã hội:

Nếu không có tôn giáo, nghĩa là thiếu công bằng, luật nằm trong tay kẻ mạnh, như thế xã hội mất hẳn tính chất minh bạch của con người khi đối xử với nhau ngay từ hạ tầng cơ sở. Dưới, mạnh ai thì nấy cướp cạn. Trên, bóc lột đã có môn bài. Không ai sợ tội, không ai khuyên nhủ và cũng không một lực nào để ngăn cản tội ác đang bộc phát và hoành hành trong mỗi con người. Một xã hội mà trên tham lam vơ vét của người nghèo, ăn cắp tài sản quốc gia thì không thể nào ngăn cấm răn đe cấp dưới làm lành tránh dữ và giáo hóa uốn nắn họ trở về với đường ngay lẽ phải.

Tóm lại nếu một xã hội vắng tình thương và thiếu đạo đức thì sẽ trở thành một địa ngục, ở đó vật chất và quyền lực là nấc thang để phân loại con người và là vũ khí để hành hạ chém giết lẫn nhau. Chính vì vô tôn giao, việt gian cộng sản đã biến dân lành Việt Nam thành những tên lưu manh, đểu cáng, trộm cắp, móc túi theo tư tưởng và lời dạy của già dịch mang tên Hồ. Thành phần nầy có mặt đầy dẫy không những từ hạ tầng cơ sở như đường phố, bến chợ mà còn trong các cơ quan du lịch, thương mại và ngoại giao tại nội địa cũng như hải ngoại.

Để kết luận, một đám người từ rừng chui ra, chỉ biết dùng bạo lực để biến đất nước thành một xã hội vô tổ quốc, vô gia đình nhất là vô tôn giáo thì lương tâm, quả tim và đầu óc của bọn chúng hoàn toàn bị tiêu diệt bởi nhục dục và tham vọng. Chúng là những khối thịt, chỉ biết ăn thật no hưởng thật nhiều và vơ vét cho đầy túi. Như vậy đất nước Việt Nam trên nửa thế kỷ nay bị cai trị bởi đám súc vật nầy thì thế giới đâu có lạ khi xã hộiViệt Nam ngày nay dưới chế độ cộng sản không còn chút gì để gọi là đạo lý và tình người…"

Đinh Lâm Thanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét