Ngày 24 tháng 9 năm 2012, ông Nguyễn Văn Hải và hai nhà tranh đấu cho tự do và dân chủ cho Việt Nam là bà Tạ Phong Tần và ông Phan Thanh Hải đã bị đưa ra tòa về tội “bóp méo sự thật về đảng và nhà nước, tạo bất an trong quần chúng và tiến hành các âm mưu lật đổ chính phủ.” Ông Nguyễn Văn Hải tức Blogger Điếu Cày bị án nặng nhất, 12 năm tù; bà Tạ Phong Tần bị 10 năm và ông Phan Thanh Hải 4 năm.
Phái viên của tờ The Economist của Anh có mặt đã mô tả vụ xử như một phiên tòa thời Stalin. Các bị can kháng án và tòa giữ nguyên phán quyết ngày 28 tháng 12 năm 2012.
Tại phiên tòa hôm 24 tháng 9, bà Dương Thị Tân, vợ cũ của ông Hải và con trai của ông đã bị chặn ở ngoài tòa không cho vào xem tòa xử. Hai người mặc áo có in hàng chữ “Tự do cho những người yêu nước.” Ông Vũ Văn Hiển, đeo lon trung tá, phó công an phường 6 quận 3 đòi lột áo của bà Tân và cậu con trai Nguyễn Trí Dũng. Ông Hiển còn văng tục, chửi thề rất vô giáo dục trước mặt hai người và cả đám đông vây quanh. Bản tin của đài BBC tường thuật rất kỹ cảnh diễn ra trước tòa án. Ông Vũ Văn Hiển đòi “bẻ cổ “ bà Dương Thị Tân, lột áo của anh Nguyễn Trí Dũng và chỉ vào hàng chữ trên ngực áo, nói lớn, “Tự do cái con c…”
Ông Hiển đã nói nguyên văn như thế, không viết tắt. Vả lại, khi nói, lại đang lúc giận dữ thì hình như (?) không người Việt Nam nào lại văng “con … viết tắt” ra cả. Phải nói nguyên con ra.
Bà Dương Thị Tân cũng nhắc lại nguyên văn lời của ông trung tá Vũ Văn Hiển sau khi có nhẹ nhàng xin lỗi thính giả theo dõi cuộc phỏng vấn tại chỗ. Bản tin của đài BBC cũng nhắc lại nguyên văn câu nói của ông Hiển.
Với ông trung tá này, tự do là như thế đấy. Là cái “con viết tắt” ấy. Nguyên nó là cái con ấy, chỉ được nói khác đi thành hai chữ “tự do” mà thôi. Nhân vụ tòa lôi ba nhà tranh đấu ra xử, trung tá công an Vũ Văn Hiển mới nói lại cho đúng, không viết tắt, không vòng vo gì hết. Phải chính danh. Khổng Tử nói rõ rằng cách gọi tên đồ vật cũng phải chính danh. Cái bình rượu ngày nay kiểu cọ đã khác, không thể gọi nó bằng cái tên cũ là cái “cô” được nữa.
Tự do mà bác Hồ nói là không gì quí bằng thì nay sao lại gọi nó là tự do? Ngày nay nó là cái con viết tắt (?) mà ông Vũ Văn Hiển đã nói lớn trước lối vào tòa án mà đài BBC cũng có ghi lại rất rõ ràng, nguyên văn.
Từ sau chuyện xảy ra, cứ mỗi lần đọc những thứ thư từ, giấy má ở trong nước, kể cả những thứ đơn thưa kiện, khiếu nại nhăng nhít, tôi thấy rất khó chịu khi người viết chúng đều phải ghi đủ ở ngay dưới cái tên nước hàng chữ gồm đủ ba món: Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc trong khi cả nước đều đã biết từ lâu rằng cái quốc gia khốn khổ của chúng ta dưới cái chế độ chó má ấy chẳng bao giờ có độc lập, tự do và hạnh phúc cả. Độc lập ở đâu khi có đứa nói một câu nham nhở rằng miền Bắc đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc, rồi chính câu nói ô nhục đó còn được khắc ghi ngoài cổng của cái đền thờ của nó? Tự do ở đâu khi trong nhà tù là nơi nhốt những người như Nguyễn Phương Uyên, Huỳnh Thục Vy, Tạ Phong Tần, Bùi Minh Hằng, Việt Khang, Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Lê Thị Phương Anh, Hồ Thị Bích Khương, Mai Thị Dung, Trần Vũ Anh Bình, Tuấn Khanh, Phạm Thành, Nguyễn Xuân Nghĩa …? Và hạnh phúc ở những chỗ nào, ở nơi phụ nữ bị bán đi làm gái mại dâm, đàn ông bị đẩy đi làm nô lệ trên khắp thế giới, trẻ em nheo nhóc, thất học, con chị cõng con em lần hồi kiếm sống ngoài đường?
Đã đến lúc “call a spade a spade” như một câu tục ngữ của người Anh. Hãy gọi cái xẻng là cái xẻng. Hãy chính danh như ông Vũ Văn Hiển. Đừng gọi tự do là tự do nữa.
Hãy viết thật rõ: “Độc lập, con c.., hạnh phúc” ở ngay dưới hàng chữ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa cho danh chính ngôn thuận.
Vậy thì lại phải cám ơn ông công an Vũ Văn Hiển về câu phát biểu của ông ở trước tòa án Sài Gòn hôm 24 tháng 9 năm 2012.
Xin mừng ông Nguyễn Văn Hải. Từ nay, sang tới nước Mỹ này, ông có tự do đích thực, không phải là cái thứ như ông trung tá Vũ Văn Hiển nói trước tòa nữa. Cái ấy để cho họ đem về mà nấu nướng, ăn uống với nhau.
Vậy thì lại phải cám ơn ông công an Vũ Văn Hiển về câu phát biểu của ông ở trước tòa án Sài Gòn hôm 24 tháng 9 năm 2012.
Xin mừng ông Nguyễn Văn Hải. Từ nay, sang tới nước Mỹ này, ông có tự do đích thực, không phải là cái thứ như ông trung tá Vũ Văn Hiển nói trước tòa nữa. Cái ấy để cho họ đem về mà nấu nướng, ăn uống với nhau.
Tiếc ông trước khi rời Việt Nam không đủ thì giờ để chào lá cờ máu và hô to câu rất nổi tiếng của Phan Văn Khải: “Đù má… chào cờ…chào!” cho đủ thủ tục và lễ nghi cần thiết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét