"...Xin được gửi tấm lòng bằng ngòi bút đến những người dân oan ức trên mọi miền đất nước, xin được gửi nụ hôn ấm áp đến những đứa trẻ chẳng có tuổi thơ đang lang thang theo cha, theo mẹ đi tìm đòi công lý. Xin được tri ân những tấm lòng thiện nguyện của các Cô, Bác, đóng góp vật chất và sức lực cho việc hỗ trợ Dân Oan..."
Khí trời se lạnh ngày cuối năm và những ngày đầu năm khiến tôi cảm giác ấm áp và bình yên khi được trở về căn nhà nhỏ của mình, dù là cũ kỹ mộc mạc nhưng nó là của tôi, là cuộc sống êm đềm sau khi đóng chặt cánh cửa. Tôi bỏ lại ngoài hiên nhà những xô bồ vội vã, những mệt mỏi và muộn phiền của công việc và những giao tế xã hội…Nằm yên lặng trên giường, lắng nghe dòng thời gian trôi thật chậm, lắng nghe sự yên ả của một đêm cuối năm và hân hoan mỉm cười chào nắng sớm của ngày đầu năm mới…Bỗng thấy mình may mắn và cảm được cái "hạnh phúc" quý giá, tuy đơn sơ nhưng chắc hẳn là thứ hạnh phúc mà không phải ai mong có cũng được có…
Trong cái khoảnh khắc bình yên đó bỗng nước mắt tôi rơi, thật lạ lùng! Bạn có bao giờ phải rơi nước mắt vào một ngày đầu năm mới? Tại sao nước mắt lại rơi trong cái khoảnh khắc tôi nghĩ rằng mình thật may mắn và hạnh phúc được ở trong căn nhà của chính mình, được yên vị trên chiếc giường quen thuộc và chiếc chăn bông ấm áp? Có điều gì đó gượng gạo trong lời cảm ơn của tôi đến cuộc đời bởi những ưu tiên và những chiếu cố mà tôi đang được hưởng? Có điều gì đó chợt xót xa và nhói lòng khi tôi nghĩ đến những người không nhà không cửa, những Dân oan bị cướp đất, chiếm nhà, họ đang ở đâu? Họ làm gì giữa cái giá lạnh của một đêm cuối năm và cái co ro tê buốt hoài vọng của những ngày đầu năm mới???
Chẳng ai có thể chọn được nơi mình sinh ra và chẳng ai muốn chọn cho mình một cuộc sống đầy đau thương và bất hạnh. Tôi từng đau điếng và uất hận dâng trào khi bị cướp cái ví có trọn vẹn số tiền chuẩn bị đóng học cho con. Tôi từng tức giận đỏ mặt tía tai và chỉ muốn thét vào mặt những ai dám cả gan lừa dối tôi dù chỉ là vài đồng bạc lẻ…Vậy nếu là tôi, là chính bạn bị đẩy ra khỏi ngôi nhà ấm áp của chính mình, bị cướp đi mảnh đất, khoảnh ruộng nơi chôn thấm biết bao giọt mồ hôi nước mắt của cha mẹ để lại và cả sức lực của bản thân với bao năm vun quén…Tôi và bạn sẽ ra sao? Sẽ thế nào? Bạn có uất ức không? Tôi có hận thù không???
Những giá trị vật chất có thể cân đong đo đếm được, có thể tìm lại được và sự đau đớn mất mát có thể vơi đi nhanh chóng dễ dàng theo thời gian nhưng những giá trị về tinh thần, giá trị của cuộc sống bình yên một khi đã bị cướp đi sẽ là những nỗi đau to lớn khó có thể diễn tả được. Không đơn giản là mất một căn nhà, mất một mảnh mảnh đất… những người Dân Oan đó đã bị cướp mất một cuộc sống đời thường, họ bị cướp trắng trợn sự bình yên và một cuộc sống êm ả nơi có những giá trị gia đình, sự tương quan, sự thân thuộc của văn hóa hàng xóm, láng giềng và cả những ký ức buồn vui của một đời người từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành…
Bạn nói rằng chúng ta đang sống ở một đất nước tự do, ấm no, hạnh phúc? Bạn chỉ nhìn thấy bề mặt của tảng băng nổi, bạn chẳng có thời gian để bận tâm đến những chuyện quá "xa vời" vượt qua ngôi nhà, công việc và những mối quan hệ của bạn… Bạn và tôi luôn được quyền và độc lập chọn cho mình một vị thế, một chỗ đứng an toàn và thăng tiến trong xã hội. Tôi và bạn, chúng ta nào chịu bằng lòng với những gì chúng ta đang có, chúng ta chỉ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa địa vị, tiền bạc, danh vọng… Vậy những người Dân Oan, họ muốn gì? Họ có muốn "chọn" cho họ một vị thế lề đường? Họ có muốn chọn cho họ những tháng ngày đau thương vất vưởng? Hành trang bạn và tôi đang mang là những giá trị về vật chất, sự bình yên hiện có và cả những tham vọng và hoài bão to lớn…Vậy hành trang những Dân Oan đang mang là gì? Là hàng xấp những tờ đơn thấm đầy máu với nước mắt, là chuỗi ngày mệt mỏi đói rét lang thang với bước chân trần, là giọng khản đặc kêu gào thét gọi công lý…là ước vọng đòi lại sự bình yên, khát vọng trở lại một cuộc sống đời thường…Ai đã đẩy họ đến bước đường cùng đứng bên lề mọi hoạt động bình thường của xã hội? Ai đã tước đoạt của họ những quyền sống đơn giản và những khát vọng về một tương lai êm ấm? Ai đã đặt vào cuộc đời họ một "vị thế" mà họ, mà tôi, mà bạn và tất cả những người dân đang sống trong đât nước này chẳng bao giờ mong đợi: VỊ THẾ DÂN OAN!
P/S : Xin được gửi tấm lòng bằng ngòi bút đến những người dân oan ức trên mọi miền đất nước, xin được gửi nụ hôn ấm áp đến những đứa trẻ chẳng có tuổi thơ đang lang thang theo cha, theo mẹ đi tìm đòi công lý. Xin được tri ân những tấm lòng thiện nguyện của các Cô, Bác, Anh, Chị, Em.. đang ngày đêm đóng góp vật chất và sức lực cho việc hỗ trợ Dân Oan. Đó là những tấm lòng cao đẹp nhất, là những bông hoa nở giữa cuộc đời ô trọc và nhiễu nhương này. Những "cống hiến thầm lặng" của tât cả mọi người sẽ được lịch sử ghi lại và con cháu nước Việt sau này sẽ không phải tủi hổ bởi những Giá trị nhân bản và Đạo làm người luôn được gìn giữ và vun đắp qua bao thăng trầm vất vả!
Bạch Cúc
Theo VRNs
Nguồn: FB Bạch Cúc
Theo VRNs
Nguồn: FB Bạch Cúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét