Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Chủ nghĩa cộng sản ở Việt nam – Những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó – Bài 2: Doanh hư

DOANH HƯ
Thiên này, thảo luận việc hưng – suy – trị – loạn của 1 quốc gia.
Việc đó, không phụ thuộc, vào mệnh Trời. Không phụ thuộc, vào vị trí địa lí của Quốc gia. Không phụ thuộc, vào tập quán sinh hoạt của người Dân. Việc đó, hoàn toàn phụ thuộc, vào người đứng đầu quốc gia. Người đứng đầu giỏi, Đất nước sẽ phồn vinh. Nhân dân, sẽ ấm no – hạnh phúc. Ngược lại, lũ hôn quân – vô đạo, chúng, sẽ đưa Đất nước, đến chỗ điêu tàn. Đẩy dân chúng tới chỗ lầm than.
盈虚
文王问太公曰: “天下熙熙, 一盈一虚, 一治一乱, 所以然者, 何也. Văn vương vấn Thái công viết: “Thiên hạ hi hi, nhất doanh nhất hư, nhất trị nhất loạn, sở dĩ nhiên giả hà dã?”
Văn vương hỏi Thái công: “Thiên hạ, vốn dĩ hỗn loạn và phức tạp. Quốc gia: Có lúc, hưng thịnh – Có lúc, suy vong. Đất nước: Có lúc, của cải dư thừa – Có lúc, chết đói đầy đường. Dân chúng: Có lúc, an cư – lạc nghiệp. Có lúc, loạn lạc – bất yên. Cơ sự ấy tại đâu?”
其君贤不肖不等乎, 其天时变化自然乎? Kì quân hiền bất tiếu bất đẳng hồ, kì thiên thời biến hóa tự nhiên hồ?
Vua hiền, hay Chúa u mê không giống nhau, mà sinh ra chăng? Hay tại thiên thời – tự nhiên biến hóa, mà thành ra như vậy?
太公曰: 君不肖, 则国危而民乱. 君贤圣, 则国安而民冶. 祸福在君不在天时. Thái công viết: “Quân bất tiếu, tắc quốc nguy nhi dân loạn. Quân hiền Thánh, tắc quốc an nhi dân trị. Họa phúc tại Quân, bất tại thiên thời”
Thái công đáp: “Người đứng đầu Đất nước, có Tài hèn – Chí cùn. Tầm nhìn thiển cận. Tư duy nhiệm kì. Đã thế, lại còn ích kỉ. Chắc chắn, Quốc nguy, mà Dân loạn. Người đứng đầu Đất nước, Tài giỏi – Thông minh, có tầm nhìn xa – trông rộng. Hết lòng vì Dân – vì Nước. Chắc chắn, Quốc an, mà Dân trị. Họa – phúc của 1 Quốc gia, tại Vua – tại Chúa – tại người lãnh đạo.Thiên thời vô can”.
Cứ gì Quốc gia. Bill Gates, khởi đầu sự nghiêp, gần như, với 2 bàn tay trắng. Ông, chỉ có trong tay, niềm đam mê. Chỉ có trong tay, trí tuệ sắc bén. Cộng với, đầu óc tổ chức, cực tài. Bây giờ, nói đến ông và Microsoft, ai mà chẳng biết. Chương trình Bô xít của chúng ta, có dàn lãnh đạo, quá tồi. Chưa làm, đã thấy cửa bại. Nhưng, vẫn đâm đầu vào. Để đến giờ, càng làm – càng chết.
Cứ gì Doanh nghiệp. Gia đình nào, có ông bố tài năng – đức độ, có bà mẹ đảm đang – tháo vát. Gia đình ấy, ắt thuận hòa, ăn gia làm nên. Ngược lại, ông bố bất tài – nghiện ngập, bà mẹ vụng về – cờ bạc. Dẫu có hàng núi vàng, gia đình ấy, vẫn lục đục, chẳng bao giờ yên.
文王曰: 古之贤君可得闻乎?Văn vương viết: “Cổ chi hiền quân, khả đắc văn hồ?”
Văn vương hỏi: “Cổ đại, vị nào, có thể được coi là Vua hiền?”
太公曰: 昔者帝尧之王天下也, 上世所谓贤君也. Thái công viết: “Tích giả, Đế Nghiêu chi vương thiên hạ dã, thượng thế sở vị hiền quân dã”
Thái công trả lời: “Cổ – kim, đều ca tụng Đế Nghiêu. Ngài xứng đáng, được coi là, vị Vua hiền”.
文王曰:其治如何? Văn vương viết:“Kì trị như hà” .
Văn vương hỏi: “Đế Nghiêu, trị lí thiên hạ ra sao?”
太公曰: 帝尧王天下之时. 金银珠玉不饰, 锦绣文绮不衣. Thái công viết: “Đế Nghiêu vương thiên hạ chi thời, kim ngân, châu ngọc bất sức; cẩm tú, văn ỷ bất y”.
Thái công trả lời: “Đế Nghiêu khi làm Vua: Ngài, không dùng vàng bạc – châu báu, làm đồ trang sức. Không dùng lụa là – gấm vóc, để may y phục. Quần áo mặc, không may vá – thêu thùa cầu kì”.
奇怪珍异不视. 玩好之器不宝. Kì quái trân dị bất thị, ngoạn hảo chi khí bất bảo.
Việc li kì, không nghe. Vật quí hiếm, không xem. Trong nhà, không tàng trữ bảo vật, như ngà voi – sừng tê. Cũng không chứa đồ đẹp đẽ – chế tác cầu kì, như trống đồng, bình vàng, chén ngọc. Việc đó, Ngài dặn lại con cháu, xui lãnh đạo CS, loại như ông Lê Khả Phiêu. Để, ông ấy làm.
淫佚之乐不听, 宫垣屋室不垩. Dâm dật chi nhạc bất thính, cung viên ốc thất bất ác.
Nhạc dâm dật, không nghe. Thi Hoa hậu, không xem. Giữa thanh thiên – bạch nhật, trai gái, ôm riết lấy nhau, mà đú đởn trước liệt tổ – liệt tông, Ngài cấm chỉ. Hành vi đó, Ngài đóng hòm, cho xuất khẩu, sang Bộ Văn hóa của nước Nam.
Phòng Ngài ở: Tường, không cho bả – Vách, chẳng cho sơn. Xem ra, tư dinh của Ngài, chẳng bằng cái bếp, trong biệt thự của ông Bùi Thanh Quyến. Bí thư của 1 tỉnh, nhỏ xíu ở Việt nam.
甍、桷、椽、楹、不斫,茅茨偏庭不剪. Manh, giác, chuyên, doanh bất chước; Mao tỳ biên đình bất tiễn.
Cột, kèo, rui, mè để dựng nhà, Ngài không cho đẽo gọt – chạm trổ cầu kì. Mái điện, lợp bằng cỏ gianh. Nếu có lòa xòa, cũng chẳng cần cho cắt tỉa.
Thế mới hay, người xưa, chẳng biết thưởng ngoạn. Cung điện của Ngài, sánh sao cho được, với Hội trường Ba đình của Việt nam. Vậy mà, những người CS, họ vẫn cho đập đi. Để, xây Trụ sở Quốc hội mới. Tỷ lần, hoành tráng và đẹp đẽ hơn. Để, các ông nghị – bà nghị, có chỗ, vào đó mà ngủ gật.
鹿裘御寒, 布衣掩形. Lộc cừu ngự hàn; bố y yểm hình
Mùa đông, dùng da hươu, may áo. Khoác lên người, chỉ cốt chống rét. Mùa hạ, dùng vải thô, may y phục. Mặc vào người, chỉ cốt kín thân.
粝粱之饭, 藜藿之羹. Lệ lương chi phạn, lê hoắc chi canh
Cơm ăn, dùng gạo giã dối, để thổi. Canh chan, dùng rau hoang dã, để nấu. Không bao giờ, uống những chai rượu, giá bằng mấy con trâu. Chẳng cho phép, bán đi hàng chục tấn thóc. Để lập vườn, trồng sau sạch, chỉ dành riêng cho mình.
不以役作之故, 害民耕绩之时. Bất dĩ dịch tác chi cố, hại dân canh tích chi thời
Không cố, cưỡng ép dân, đi phu – đi lính. Nay hội, mai hè triền miên. Để làm hại tới ngân quỹ của Quốc gia và nông vụ của người Dân.
Thời Đế Nghiêu, “Vua – tôi đồng lòng. Anh – em hòa thuân. Cả nước gắng sức”. Bởi thế, Xã hội thanh bình. Toàn dân, liên kết, thành 1 khối thống nhất. Những nước láng giềng, dẫu có dã tâm, cũng không dám đến, để nhòm ngó. Nuôi làm gì lắm lính, để tổn hại, đến Ngân quỹ Quốc gia.
Những người CS, họ không có khả năng, đoàn kết được toàn dân. Họ, chẳng sợ Trung quốc. Vì, đấy là “bạn tốt” của họ. “Bạn ấy”, chỉ nhòm ngó thứ khác. “Bạn ấy”, đâu có nhòm ngó, ngai vàng của họ. Họ chỉ sợ, Nhân dân, sẽ lật đổ họ. Như Nhân dân, đã lật đổ các chế độ CS ở Nga xô và các nước CS Đông Âu. Vì thế, Công an “nhiều như quân Nguyên”. Nhưng, được giành phần lớn, để đi theo dõi và trấn áp người dân. Cướp – giết – hiếp – nghiện ngập đầy đường, đâu có thấy, bóng dáng các anh. Bộ đội, đông vô kể. Nhưng, thỉnh thoảng mới thấy họ. Khi, họ đi duyệt binh và khi, họ bám càng công an, để đi cưỡng chế Dân oan. Lãnh thổ, bị xâm phạm, chẳng thấy, ông lính nào, đến nhòm ngó.
削心约志, 从事乎无为. Tước tâm, ước chí. Tòng sự hồ vô vi.
Không muốn cao sang. Chẳng hề mơ mộng. Dân trí còn thấp, không siết ngân sách giáo dục, dành tiền nuôi gà nòi. Để mong, được giải Nô bel hão huyền. Kinh tế còn nghèo, không màng, xây những công trình “Xứng tầm khu vực và thế giới”. Chỉ cốt, khoe sự tham ăn và ngu dốt của mình.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo dân ý mà trị nước, chăn dân. Ngài, không quy hoạch khu dân cư, ở vùng trũng. Bởi thế, triều cường, dẫu có lên đến đỉnh, cũng chẳng hề ảnh hưởng, đến việc đi lại và sinh hoạt của Nhân dân. Thuận theo nguyện vọng của Nhân dân, Ngài, tuyển chọn quan lại, thật kĩ càng.
吏忠正奉法者尊其位. Lại trung chính, phụng pháp giả, tôn kì vị.
Tiêu chuẩn, để tuyển chọn quan lại, bao gồm: Trung thành – Chính trực – Thượng tôn pháp luật. Và, chỉ những người, làm tốt các tiêu chí đó, mới được thăng chức.
Tục ngữ Việt nam, có câu: “Ăn cây nào – Rào cây ấy”. Quan lại, lĩnh lương của Nhà nước. Họ, phải có nghĩa vụ, trung thành với Tổ quốc và hết lòng, phục vụ Nhân dân. Họ không thể nhập nhèm: Lĩnh lương của Nhà nước, nhưng lại tuyên thệ trung thành và làm việc, cho 1 cái đảng nào đấy. Giống như sư sãi: Khi đã qui y, họ được ăn oản. Bắt buộc, họ phải ở lại chùa, mà quét lá đa. Họ, không được phép, mang lộc Chùa, để về, xây nhà thờ Tổ của mình.
Quan lại thời nay, đầy kẻ gian dối. Bằng cấp, chúng đi mua. Tuổi tác, chúng khai man. Quả trứng, có thể ăn cắp được. Xá gì, mà chúng, chẳng dám trộm bò. Đưa những kẻ lươn lẹo, vào hệ thống chính quyền. Chúng, sẽ phá nát chính quyền và chia nhau, ăn hết sạch của cải của Nhân dân.
Khi làm viêc, quan lại: “Lục thân đến, không được nhận – Đầu đảng nói, không được nghe”. Chỉ biết, “Thượng tôn pháp luật”. Pháp luật, cho người dân, được “Tự do ngôn luận”. Đừng bịt mồm – bịt miệng người ta. Pháp luật, cho người dân, được “Tự do đi lại”. Chớ xích chân – trói cẳng người ta. Pháp luật, cho người dân, được “Ứng cử tự do”. Đừng đem, “Mặt trận Tổ quốc” ra, làm trò mèo, để loại bỏ người ta.
廉洁爱人者厚其禄. Liêm khiết, ái nhân giả, hậu kì lộc.
Muốn Quan lại liêm khiết – thương dân, ít nhất, cũng phải trả cho người ta, đồng lương đủ để sống. Các thể chế Dân chủ, họ đều thực hiện cách này. Nhưng, thể chế CS, thì không. Cán bộ của họ, có đồng lương chết đói. Muốn sống sung túc, họ không từ 1 thủ đoạn nào, để vơ vét của Nhân dân.
民有孝慈者爱敬 之. Dân hữu hiếu từ giả, ái kính chi.
Xã hội, thời Đế Nghiêu. Những người, được kính trọng nhất: Không phải, là bọn trọc phú, lắm tiền. Không phải, là kẻ dốt nát, có quyền cao – chức trọng. Những người: Ở nhà mình, họ Hiếu thảo – Ra ngoài đường, họ Từ tâm. Họ, là người tốt, từ trong – ra ngoài. Họ, được cả xã hội, kính trọng.
Thời CS, cả xã hội, xun xoe trước những kẻ giàu và quị lụy, đến mức hèn hạ, trước những kẻ cầm quyền. Từ tâm và Hiếu thảo, là những thứ xa xỉ, hiếm gặp vô cùng. Mấy ai, biết rằng: Có bác sĩ, đã cấy vi trùng phong, vào dái tai của mình. Để chứng minh, bệnh phong không dễ lây. Để kêu gọi, cả xã hội, đừng kì thị những bệnh nhân, mắc chứng bệnh phong. Bao nhiêu người, biết rằng: Có cô nuôi dạy trẻ, lăn xả vào miệng rắn độc, để cứu cháu bé. Cô, bị rắn cắn. Nhưng, cháu được bình yên. Xã hội, thời CS, vinh danh họ, hay nghĩ rằng, họ là những người điên?
尽力农桑者慰勉之. Tận lực nông tang giả, ủy khuyến chi.
Tận lực, tăng gia sản xuất – khai hoang phục hóa, như Đoàn Văn Vươn. Ngài về tận nơi: Cầm tay, mà biểu dương – Cho vay thêm tiền, mà làm vốn – Cấp thêm ruộng đất, cho mà làm ăn. Bởi Ngài biết, Vươn mà ăn to – làm lớn, bao nhiêu người chậm chạp, họ sẽ có phận nhờ.
Trong hoàn cảnh, nhà nghèo – vốn ít – con đông. Những gia đình căn cơ, họ không bao giờ chia đều – cào bằng. Họ dồn tiền vốn – đất đai, cho đứa nào có khả năng, để nó sản xuất. Họ dồn tiền của – thời gian, cho đứa nào thông minh, để nó đi học. Họ gom vàng – bạc, cho đứa nào tháo vát, để nó vượt biên. Những người con đó, sau này, sẽ dìu dắt, tất cả những người còn lại của gia đình.
Những người CS, họ làm ngược lại. Đất đai – vốn liếng, họ không giao cho những người tài giỏi. Họ, giao hết vào tay, lũ đầu đất. Đầu tư vào chúng, khác nào, đổ tiền vào 1 cái thùng, không đáy. Không sạt nghiệp, sao được.
旌别淑德, 表其门闾. Tinh biệt thục đức, biểu kì môn lư.
Phụ nữ, có “Tiết hạnh khả phong”, được mọi người biết, ngay từ khi, đặt chân đến cổng làng.
Chư hầu, có quý bà, trải qua ba – bốn đời chồng, cuối cùng vẫn lấy được Vua. Vẫn được Vua, lập làm Hoàng hậu. Sự ô nhục ấy của Vua chư hầu và sự “tài giỏi” của Hậu, sẽ được vinh danh, nơi cửa chuồng trâu.
平心正节, 以法度禁邪伪. Bình tâm chính tiết, dĩ pháp độ cấm tà ngụy
Khí tiết thanh cao – Tấm lòng ngay thẳng. Lấy pháp luật, mà cấm chỉ tà ngụy – đồng cốt – bói toán quàng xiên. Không bao giờ, nghe lời xui dại của lũ Hòa thượng Quốc doanh, để làm những chuyện nhảm nhí. Tỉ như đúc 2 quả tim, rồi yểm cho tượng Thánh Gióng, lẫn con ngựa đồng. Nếu, những người CS, tin rằng, phải có sự ấy, thì tượng mới Linh thiêng. Bắt buộc, ta phải nghĩ rằng: Họ, đang hạ bệ, Thần tượng Hồ Chí Minh. Bởi, chắc chắn 1 điều: Trong lồng ngực của Chủ tịch, bây giờ, không có quả tim của Người.
所憎者, 有功必赏. Sở tăng giả, hữu công tất thưởng.
Người mà mình không ưa, có công, vẫn được trọng thưởng.
Trung tá Ngụy Văn Thà, cùng các chiến sĩ Hải quân Việt nam Cộng hòa, đã anh dũng hy sinh, để bảo vệ, sự toàn vẹn lãnh thổ của Đất nước. Dẫu, không ưa chế độ Việt nam Cộng hòa. Nhưng, những người CS, vẫn phải có nghĩa vụ, vinh danh họ. Thế, mới phải Đạo.
所爱者, 有罪必罚. Sở ái giả, hữu tội tất phạt.
Người mà mình yêu quí, có tội, vẫn phải lôi ra chém đầu.
Xưa, Khổng Minh, phải gạt nước mắt, để chém Mã Tốc – một đệ tử yêu của mình. Do can tội, để mất Nhai đình. Nay, Vinashin, làm thất thoát của Đất nước, có nhõn 4 tỉ USD. Nhà nước CS, cho toàn dân biết “Bộ Chính trị quyết định, không xử phạt 1 ai”. Phép nước, “nghiêm” đến thế là cùng.
存养天下鳏, 寡, 孤, 独. 赈赡祸亡之家. Tồn dưỡng thiên hạ quan, quả , cô , độc ; Chẩn thiệm họa vong chi gia .
Lập trại dưỡng lão, để nuôi dưỡng người già yếu – cô đơn – cô nhi – quả phụ. Tổ chức cứu tế, cho những gia đình, gặp địch họa – thiên tai.
其自 奉也甚薄, 其赋役也甚寡. Kì tự phụng dã thậm bạc, kì phú dịch dã thậm quả
Bản thân sống cần kiệm – sinh hoạt đạm bạc. Thu của dân thì nhẹ thuế – ít phí. Không tùy tiện, bắt dân phu phen – tạp dịch.
Thông qua, 1 ví dụ cụ thể, là chiếc ô tô. Chúng ta hãy xem, những người CS, họ đã học được những gì, ở Đế Nghiêu. Chiếc ô tô, phải cõng trên mình nó, ít nhất, 3 loại thuế và 7 loại phí. Loại nào, cũng rất “nhẹ”. Cho nên, để sở hữu, một chiếc Hyundai SantaFe nhập khẩu, người tiêu dùng, phải bỏ ra, khoảng 83.000 USD. Trong khi, chiếc xe này, có giá tại Mỹ, chỉ là 23.000 USD.
CS, không chịu làm. Nhưng, họ ăn quá dầy.
故万民富乐而无饥寒之色. Cố vạn dân phú lạc nhi vô cơ hàn chi sắc.
Cho nên, vạn dân giàu có – yên vui. Muôn nơi, rộn tiếng cười. Không đâu, ngộ cảnh đói – rét.
百姓戴其君如日月, 亲其君如父母. Bách tính đái kì Quân như nhật nguyệt, thân kì Quân như phụ mẫu.
Trăm họ, mang ơn Vua, như đội ơn, hai vầng Nhât – Nguyệt. Thân thiết, kính trọng Vua, như cha mẹ của mình.
Đó, cũng chính là lý do, giải thích tại sao: “Các thế lực thù địch và phản động”, lẫn “Âm mưu diễn biến Hòa bình”, không dám và không thể, lật đổ được, vị Vua thân yêu của họ.
文王曰:大哉!贤君之德也! Văn vương viết: “Đại tai! Hiền Quân chi Đức dã”.
Đức hạnh của bậc Thánh nhân, cao siêu vời vợi. Rút gọn lại, chỉ gồm: Cần – Kiệm – Liêm – Chính. Chí công – Vô tư. Ai, mà chẳng nói được. Nhưng, có phải, ai cũng làm được như Đế Nghiêu đâu.
Vì thế, Văn vương phải thốt lên : “Ôi! Vĩ đại thay, cái Đức của bậc Thánh nhân”.
Lời bàn:
Ở Việt nam, có 1 ông, Trung ương ủy viên – phó trưởng Ban Tuyên huấn. Ông ta, làm như thể, mình là người đầu tiên, phát hiện ra 1 sự thật: “Nước ta, cùng Hàn Quốc, cách đây 50 năm, đều trong một hoàn cảnh giống nhau. Vậy mà hôm nay, ở Việt Nam, có khoảng 90.000 người Hàn Quốc. Họ, đều là những ông chủ – bà chủ. Còn, 90.000 người Việt ở Hàn Quốc. Tất thảy, đều đi đến đó, để làm tôi tớ”. Nếu biết điều, xin ông, hãy nói tiếp: “Nhật bản và Hàn quốc, giàu có và Văn minh. Bởi, họ có ban lãnh đạo tài giỏi, hết lòng vì Dân – vì Nước. Lãnh đạo Việt nam, có những phẩm chất ngược lại. Bởi thế, chúng ta đã – đang và sẽ mãi mãi, vẫn nghèo hèn và lạc hậu. Không thể khác được”.
Ông Tố Hữu, có 1 câu thơ: “Ta tự hào đi lên. Ôi Việt nam”. Không tự hào, sao được. Bởi, đường tới Thiên đàng của chúng ta, Thiên hạ, chẳng ai dám đi. Vì, họ biết, đích đến của nó, là vực thẳm. Chỉ có ta, nhắm mắt và hiên ngang bước tới. Đường chúng ta đi, lồi lõm, giống như mặt ruộng, lúc mới cày. Phố xá chúng ta ở, mưa xuống là thành sông. Sông ngòi của chúng ta, đen ngòm và đặc quánh. Đầy túi nilon và dư thừa xác xúc vật. Thủ đô “nghìn năm văn hiến”của chúng ta, bẩn thỉu – hôi thối – nhếch nhác – lộn xộn và kệch cỡm. Con người của chúng ta, được đảng giáo dục. Cho nên, Văn – Võ toàn tài. Văn: Bằng cấp của chúng ta, chẳng được ai tôn trọng và công nhận. Đi ra nước ngoài, họ cảnh báo chúng ta, bằng tiếng Việt: Xin đừng ăn cắp của họ. : Động tí, là đánh – chửi nhau. Đi ăn cắp chó, cũng có thể, bị đập chết, như 1 con chó. Những người cai trị chúng ta, họ thật là nhân từ. Họ, cư ngụ, trong những căn biệt thự xinh đẹp. Mặc kệ người Dân, sống vất vưởng. Họ, coi người dân, chỉ bằng nửa con mắt. Công an của chúng ta, “giỏi nhất Thế giới”. Bằng chứng, chính họ, phát truyền đơn, cảnh báo cho du khách, trộm cắp ở Việt nam, nhiều hơn rươi.
… và …
Xem bức tranh, phác họa 1 cách vội vàng đó. Bạn, thấy tự hào hay nhục nhã, khi cầm trên tay, cuốn Hộ chiếu của nước CHXHCN Việt nam? Quan trọng hơn, bạn nghĩ, đấng Quân vương của chúng ta: Hiền minh, hay là lũ đầu đất?
Những người CS, họ lập ra, cái gọi là, Ban Tuyên giáo Trung ương. Giao cho, 1 ông vua của đảng CS, cầm đầu. Tập hợp trong đấy, tinh những Giáo sư – Tiến sĩ. Họ được đào tạo, 1 cách, hết sức bài bản. Chuyên “định hướng dư luận” và “đấu tranh, với các luồng tư tưởng, đối nghịch với đảng CS”. Hướng ra nước ngoài, tất nhiên, họ không dám rồi. Bởi, ra ngoài đó: Ăn nói mà u mê – Diễn thuyết mà lẩm cẩm. Thiên hạ, người ta lập tức cấm cửa. Họ không dỗi hơi, nói chuyện với thằng khùng. Trong nước, một mình – một chợ. Sao chẳng dám, lập 1 diễn đàn công khai. Để, những tinh hoa của đảng CS, đối thoại trực tiếp với Nhân dân và vạch rõ, những luận điệu sai trái của “Các thế lực thù địch và phản động” ?
Chiến thắng “đối lập”, bằng lý luận và thực tiễn. Bao giờ, cũng vẻ vang hơn, chiến thẳng họ, bằng nắm đấm. Ban Tuyên giáo Trung ương, hãy chứng tỏ: các Anh – các Chị, có bản lĩnh; các Anh – các Chị, không phải là 1 thực thể thừa và các Anh – các Chị, không bao giờ, chịu núp sau đũng quần của ngành Công an. Xin, các Anh – các Chị, hãy dũng cảm lên.
Mang chiêng, đi đấm ở xứ mình.
Không kêu, cũng phải đánh 1 hồi, cho Thiên hạ biết danh
Nguyễn Tiến Dân
Địa chỉ : 208 phố Định Công Thượng – quận Hoàng mai – Hà nội
Điện thoại : 0168-50-56-430

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét