Một tổng biên tập hí họa trở nên bất tử
“…Charlie Hebdo một tờ báo chiến đấu vì tự do dưới sự lãnh đạo can đảm của Charb xứng đáng vinh dự được tặng danh hiệu « công dân của thành phố Paris ». Charb đã thiệt mạng trong vụ khủng bố cùng đồng nghiệp nhưng sự can đảm khí chí của ông với tờ báo hí họa đã trở thành bất tử…”
Stéphane Charbonnier, chủ nhiệm Charlie Hebdo
Vụ thảm sát 07/01/2015 tại tuần báo « Charlie Hebdo » ở Paris, 12 người bị mất và 11 người bị thương, trong đó có tổng biên tập Charb và 3 nhà hí họa trụ cột nổi tiếng (Wolinski, Tignous, Cabu cùng một số nhà báo đã bị thiệt mạng đã gây phẫn nộ cả nước Pháp trước hành động trả thù hèn mạt của đám khủng bố quá khích nhân danh Thánh Allah. Kẻ khủng bố tưởng đã giết được tờ báo vì toàn bộ những người trụ cột đã bị thiệt mạng, nhưng tổng biên tập cùng tờ báo đã trở nên bất tử. Nhiều người sẵn sàng cầm cọ, cầm bút để giương cao ngọn đuốc tự do dân chủ để bảo vệ giá trị của nền Cộng Hòa Pháp. Nhiều người ủng hộ tờ báo. Số sắp tới sẽ ra hàng triệu bản như một lời thách thức với những kẻ theo đạo Hồi quá khích dám ngăn cản tự do ngôn luận, tự do báo chí ở nước Pháp.
Charb tên thật Stéphane Charbonnier, là một người anh hùng trên mặt trận văn hóa. Ông sinh ngày 21/08/1967 ở thành phố Yvelines ngoại ô Paris. Ngay từ thời trẻ ông đã đã mê tranh biếm họa. Ông là tổng biên tập kiêm giám đốc tuần báo Charlie-hebdo từ năm 2009.
Charlie Hebdo là một tuần báo châm biếm nổi tiếng của Pháp. Tờ báo sử dụng chủ yếu là tranh biếm họa để nói lên những diễn biến hàng tuần trong nước Pháp và trên thế giới. Các họa sĩ tài ba đã dùng tranh thay lời muốn nói đề cập tất cả các vấn đề được coi như « phạm húy » của tất cả các tư tưởng « lớn » trong xã hội hiện đại như tôn giáo chính trị, đặc biệt họ trào lộng nhưng tư tưởng quá khích của một số người luôn lấy vỏ tôn giáo, quy chuẩn xã hội để chụp mũ làm những điều bất lương tâm cản trở bước tiến của xã hội như đạo Hồi bắt phụ nữ che khăn kín mít, và sống như nô lệ, những phong tục cắt hạt le của trẻ em nữ ở châu Phi, hay đảng cánh tả, cánh hữu, trung lập có gì sai đều không qua được con mắt trào phúng của tuần báo này.
Họ biết dùng ngôn ngữ của hội họa để nói lên những điều cấm kỵ của xã hội mà thực chất đấy là động đến quyền của con người.
Thời kỳ khủng hoảng kinh tế Pháp, báo chí cũng rơi vào tình trạng không có người mua, nhưng nhờ tài mạnh dạn dũng cảm không sợ dù bị đe dọa tính mạng, người lãnh đạo tờ báo đã cứu tờ báo sống lại và tăng doanh thu lên 25% đó là điều rất khó đối với một tờ báo. Charlie Hebdo là một tờ báo hoàn toàn độc lập về kinh tế. Chính vì sự độc lập về kinh tế nên những người họa sĩ châm biếm được độc lập về tư tưởng, tự do sáng tác, không bị một sức ép của thể chế. Tờ báo do sự đóng góp cổ phần của vài người trong đó có Charb là cổ phần chính. Người làm văn hóa ở bất kỳ nước nào sống bằng nghề rất khó, người họa sĩ lại càng khó. Việc dám đầu tư một tờ báo biếm họa cũng đủ nói lên sự dũng cảm của Charb, chưa kể có lúc ngân sách của tòa soạn không còn một xu, trụ sở bị đốt cháy vì tháng hai 2006, nhân danh tự do báo chí tuần báo Charlie Hebdo, như nhiều báo châu Âu khác đã đăng lại 12 bức biếm họa về Mohamet đăng trên tờ báo Đan Mạch Jyllands-Posten. Những bức hình này đã gây nên một làn sóng căm phẫn của những người đạo Hồi và sự đe dọa của những nhóm đạo Hồi cực đoan.
Tháng 11 năm 2011, mặc dù bị đe dọa, báo Charlie Hebdo vẫn tiếp túc ta một số đặc biệt với tựa đề «Luật đạo Hồi » với hình ảnh biếm họa Mohamet xấu xí. Hơn 400 ngàn tờ bán hết. Ngay hôm sau, khu của tòa soạn Charlie Hebdo bị đốt cháy. Chính phủ đã vạch rõ kẻ phá hoại là đám đạo Hồi cực đoạn.
Họ dám ủng hộ tự do ngôn luận báo chí ở châu Âu và ở thế giới, nên trụ sở của họ bị đốt. Tờ báo mạng bị bọn mạng tặc tấn công, thay vào đó là kinh thánh của đạo Hồi cùng ảnh hướng Mecque (hướng mà người Hồi giáo luôn quỳ xuống cầu kinh). Những Charb và đồng nghiệp không run sợ. Vì tự do họ lại một lần nữa cố gắng vực dậy, để tờ báo tiếp tục sống.
Chuyên san về Charlie Habdo và Mohamet. Trên bìa : 100 roi nếu các ông bà không chết vì cười. Ảnh vẽ một người đạo Hồi cũng phải bật cười nếu đọc chuyên san này.
Chuyên san ra đời, một quả bom xăng đã ném vào trụ sở tòa soạn báo, mạng của báo đã bị mạng tặc tấn công, phá hoại. Trụ sở lại phải chuyển tạm sang nhờ bên báo Tự do. Điều này chứng tỏ các báo chí khác luôn sẵn sàng ủng hộ lý tưởng để cao tự do của Charlie Hebdo. Giống như Tú Mỡ, Tú Xương, Hồ Xuân Hương ở Việt Nam dùng ngòi bút để trào lộng, Charb và đồng nghiệp lấy hội họa kết hợp với ngôn ngữ bình dân để trào phúng. Những lời văn mộc mạc nhưng thâm thúy, đôi khi chơi chữ kèm với hình vẽ mang tính hài hước dễ đi vào lòng người đọc. Từ những chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều được trào phúng làm vui độc giả. Bức biếm họa của họ đều ẩn ý chứa đựng nhiều phản ứng ngầm chảy, những bất bình của xã hội trước sự tự do dân chủ bị tổn thương, sự mị dân của các nhà cầm cân nẩy mực, của các đảng phái, của các chính kiến, và những quy tắc thái quá đè nén con người của một số tôn giáo…
Chúc mừng năm mới, chả viên ngon
Ông phê phán mọi vấn đề chính trị xã hội, như châm biếm sự liên minh giữa Âu – Mỹ, ông diễu xã hội chính trị như con chó lai, và sự liên minh sẽ không đem lại gì lớn. Một khuôn mặt như hao hao như Obama, con chó pha trộn đủ màu, đuôi trắng, châu Âu cũng bị Mỹ điều khiển sao ??? Liệu đi với Mỹ thì Mỹ rặn cho cái gì ?? Cái đuôi vốn mừng rỡ vẫy liên tục sung sướng như khi đi vệ sinh thông thoát… Châu Âu đón nhận cái cặn bã của Mỹ ư? Đừng hy vọng vào nước Mỹ. Nước Mỹ bá hùng cậy mạnh rặn xón ra được vài hòn cho thiên hạ tưởng bở. Một châu Âu vững mạnh phải độc lập và tự chủ.
Linh cảm thiên tài, ông đã dự báo được bọn khủng bố sẽ đến Pháp vào tháng giêng, và ông là cái bia đầu tiên chúng nã đạn.
Vẫn chưa có khủng bố ở Pháp. – Hãy chờ đấy –
Đến cuối tháng giêng sẽ có lời chúc năm mới.
Khi tính mạng bị đe dọa, ông dám thách thức với cái chết : « Tôi không có con, không có vợ, không có xe, không nợ nần, có thể tôi nói hơi kiêu hãnh, tôi thà chết đứng còn hơn sống quỳ ». Qua câu nói để thấy cái chí khí của ông, nhưng cũng thấy một họa sĩ, một giám đốc, một tổng biên tập ở nước Pháp sống rất thanh bạch, đơn giản. Ông dồn thu nhập để lại tiếp tục nuôi tờ báo, nuôi ý chí « đề cao tự do ngôn luận, tự do biểu cảm ». Một xã hội có tự do, con người mới có nhân cách, mới phát huy tài năng. Sự kìm hãm dễ làm con người quỳ gối, sinh ra nịch bợ và run sợ mất đi sự sáng tạo vì phải quỵ lụy.
« Tôi thà chết đứng còn hơn sống quỳ gối ». Ông đã hành động như lời ông nói. Khi hai kẻ lạ mặt chùm mũ kín nhân danh Thánh Mohamet, đã sục vào phòng họp báo lúc 11h30 ngày 7/01/2015 hỏi ai là Charb. Ông đã đứng dậy, và bọn khủng bố đã nã đạn. Ông đã chết anh hùng như ông dự đoán.
Ông cho rằng tranh và lời của ông không cay độc ai. Cùng các bạn đồng nghiệp ông trào lộng tất cả với khát vọng để xã hội thay đổi bằng tiếng cười. Cười bằng mười viên thuốc bổ. Khi những người muốn đổi mới, phê phán xã hội, cần ông để minh họa chống lại tội ác, và sự tàn bạo, diệt chủng, phân biệt chủng tộc, ông luôn luôn sẵn sàng. Cặp kính cận cùng với chiếc áo phông kẻ trông ông lúc nào cũng phong độ và đầy sức sống. Với ông, tiếng cười vang là quyết định. Khi người ta còn cười vang là người ta còn hạnh phúc. Đó chính là lẽ sống của tờ Charlie –Hebdo mà ông là phụ trách.
Tài năng của ông không chỉ cống hiến hoàn toàn cho tuần báo Charlie Hebdo, mà ông còn tham gia biên tập cho nhiều báo như Téléma, Tiếng Vang trên thảo nguyên, Nhân Đạo…. Ông còn nổi tiếng với hai nhân vật « Mèo Maurice và Chó Patapon. Ông là tác giả của hàng chục tác phẩm, ông chế diễu án tử hình và những người không có lòng bao dung trong tuyển tập « Fatwas ». Tranh của ông thâm thúy nhưng đầy tính chất trào lộng. Ông ra đi ở cái tuổi 47 còn rất trẻ, đầy sức sống. Ông chết như một người anh hùng trên mặt trận văn hóa. Cả nước Pháp rủ cờ ba ngày để tang nhưng người chết vì tự do dân chủ của nước Pháp. Khắp nơi ủng hộ ông và các đồng nghiệp của ông bằng một khẩu hiệu « Tất cả chúng tôi là Charlie » để thánh thức với những kẻ nhân danh Thánh hay đảng đoàn nào cản trở tự do của con người. Cả giới báo chí, văn hóa ở Châu Âu và nhiều nơi trên thế giới đều coi đó là những hình tượng anh hùng.
Khắp nơi đều dán dòng chữ « Chúng tôi tất cả đều là Charlie ». Đó là một thông điệp « chúng tôi yêu tự do, và tôn trọng tự do dân chủ », kẻ nào bắn Charlie Hebdo, là bắn tất cả chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng tuyên chiến vì tự do.
Một bài hát « Tôi là Charlie » với mấy câu « Hãy tôn trọng sự đa dạng và phong phú, đó là nét đẹp của nước Pháp. Kẻ khủng bố nhân danh Thánh giết chết tự do, chính chúng gây căm thù và làm ô danh đạo. Charlie ở đâu ư? Charlie đang ở trong tinh thần của chúng tôi, 66 triệu người Pháp sẽ sẵn sàng chống lại sự đe dọa tự do. Chúng tôi cũng sẽ dùng bút trào lộng như Charlie…. »
Charlie Hebdo một tờ báo chiến đấu vì tự do dưới sự lãnh đạo can đảm của Charb xứng đáng vinh dự được tặng danh hiệu « công dân của thành phố Paris ». Charb đã thiệt mạng trong vụ khủng bố cùng đồng nghiệp nhưng sự can đảm khí chí của ông với tờ báo hí họa đã trở thành bất tử.
Charlie Hebdo là công dân danh dự của thành phố Paris.
Trần Thu Dung
Chúng ta đều là Charlie Hebdo
"...một người cảm thấy bị xúc phạm có quyền kiện ra tòa. Nhưng không ai có quyền giết kẻ chế nhạo mình. Nếu có những kẻ tự cho họ cái quyền giết người như thế, tất cả chúng ta phải đoàn kết chống lại. Ðể bảo vệ thành tựu của văn minh nhân loại là quyền tự do phát biểu..."
“Je suis Charlie,” “Tôi cũng là Charlie!” Câu đó được viết trên nhiều biểu ngữ trong các cuộc biểu tình trên đường phố Paris, nước Pháp, cũng như tại Trafalgar Square, London, thủ đô Anh quốc. Charlie Hebdo là tên tờ báo Pháp mới khủng bố bị tấn công, 12 người thiệt mạng. Năm 2001, sau vụ tấn công khủng bố giết hơn 3,000 người Mỹ ở New York, dân chúng Paris đã biểu tình với khẩu hiệu: “Chúng ta đều là người Mỹ!” Năm nay, khẩu hiệu “Je suis Charlie” có ý nghĩa mạnh hơn. Những người biểu tình không những muốn tỏ lòng tiếc thương các nạn nhân, mà còn muốn thách thức những kẻ khủng bố. “Je suis Charlie” nghĩa là tôi cũng sẽ hành động chư tạp chí Charlie Hebdo! Tôi sẵn sàng chia sẻ số phận của những người chết vì thực hành quyền tự do ngôn luận của mình, bất chấp mọi đe dọa.
Tuần báo Charlie Hebdo đã bị đe dọa nhiều lần. Và đã được khuyên can nhiều lần. Năm 2006, báo Jyllands-Posten, Ðan Mạch đã in 12 bức vẽ của nhiều nhà hí họa trên báo với tựa đề “Chân dung Muhammad,” nhà Tiên Tri của Hồi Giáo. Những bức hoạt họa này đã gây ra nhiều cuộc biểu tình của người Hồi Giáo khắp thế giới, tờ bưu báo Jyllands bị đe dọa khủng bố, vì theo tín lý đạo Hồi không ai được vẽ hình Ðức Giáo Chủ. Ngày 9 Tháng Hai năm đó Charlie Hebdo đã in lại các hí họa này, vẽ thêm nhiều bức khác, trong một số báo vẽ trên bìa hình Giáo Chủ Mohammad đang khóc, kèm theo câu nói: “Bị mấy thằng điên khùng nó yêu khó sống quá!” (C’est dur d’être aimé par des cons!) Tổng Thống Pháp Jacques Chirac lúc đó đã chỉ trích báo Charlie Hebdo, coi là “cố tình gây hấn.” Ông Chirac nói rằng, “Bất cứ hành động nào xúc phạm tới niềm tin của người khác, nhất là niềm tin tôn giáo, đều nên tránh.” Nhiều nhà chính trị Pháp cũng khuyên can. Một số tổ chức Hồi Giáo chính thức ở Pháp đã kiện, nhưng năm 2007 tờ báo được tòa tha bổng vì họ không phạm tội phỉ báng Hồi Giáo hoặc các tín đồ theo đạo. Charlie Hebdo luôn luôn khẳng định họ chỉ chống hành động của những kẻ cuồng tín nhân danh Hồi Giáo đi giết người chứ không chống tôn giáo này.
Năm 2011, tờ báo bị ném bom nhưng ban biên tập vẫn không lùi bước. Năm nay, nhóm khủng bố tới tòa báo gọi đích danh Stéphane Charbonnier, nhà hí họa ký tên Charb, chủ bút tờ báo, và các nhà vẽ hoạt họa khác trong khi nổ súng. Trong số báo tuần này, Charlie Hebdo đã giới thiệu Soumission, một cuốn tiểu thuyết mới của Michel Houellebecq, một “enfant terrible” trong làng văn. Tựa sách là Quy Phục, Soumission, cũng là ý nghĩa của tên gọi các tín đồ Hồi Giáo: Quy phục Thượng Ðế. Michel Houellebecq tưởng tượng một người Hồi Giáo đắc cử làm tổng thống nước Pháp vào năm 2022, sau khi thắng bà Marine Le Pen, lãnh tụ Mặt Trận Dân Tộc, một đảng cực hữu đề cao dân tộc hiện nay đang lên mạnh.
Báo Charlie Hebdo là hậu thân của một số tạp chí trào phúng, tờ đầu tiên ra đời từ đầu thập niên 1960, từng mang nhiều tên như L’Hebdo Hara-Kiri, và Charlie Mensuel, vân vân. Charlie Hebdo đã từng nhạo báng rất nhiều định chế xã hội, tôn giáo, chính trị, trong đó có cả Thiên Chúa Giáo, Do Thái Giáo, các phái cực hữu, bọn kỳ thị chủng tộc, vân vân. Một thí dụ cho thấy tờ báo có truyền thống trào phúng “không từ ai,” cho nên đã hai lần bị đóng cửa vì phạm luật, như vào năm 1970. Tổng Thống Pháp Charles de Gaulle qua đời ở Colombey-les-Deux-Églises, một tuần trước có một vụ tai nạn ở hộp đêm làm chết 146 người. Tờ báo đã chế nhạo báo chí Pháp loan tin quá nhiều về đám tang vị cựu tổng thống được coi là một anh hùng dân tộc. Họ viết một tựa đề lớn: “Cuộc khiêu vụ thảm khốc ở Colombey: Một người chết.” Sau đó L’Hebdo Hara-Kiri phải đổi thành Charlie Hebdo, lấy tên của một nguyệt san cũ. Charlie là tên nhân vật Charlie Brown trong các hý họa Peanuts nổi tiếng trên các báo Mỹ mà báo Charlie Mensuel cũng đăng lại. Nhưng Charlie nhại tên Tổng Thống Charles de Gaulle. Tờ báo thay đổi chủ và ban biên tập nhiều lần. Stéphane Charbonnier đứng điều khiển từ năm 2009, cho tới khi bị hạ sát ngày Thứ Tư vừa qua.
Vụ khủng bố này cho thấy các thủ phạm đã bày kế hoạch và làm đúng từng bước như một cuộc hành quân. Pháp và Âu Châu rất gần những trung tâm huấn luyện người Hồi Giáo cuồng tín ở Bắc Phi và Trung Ðông. Nước Pháp có 5 tới 6 triệu người theo đạo Hồi, quy tụ số di dân đông nhất ở Âu Châu. Chính phủ Pháp đã làm luật cấm không cho nữ sinh trường công lập được trùm khăn che mặt theo lối của phụ nữ nhiều nước Hồi Giáo còn theo phong tục cổ. Không Quân Pháp cũng hỗ trợ Mỹ đánh bom quân IS ở Iraq. Hai hung thủ đang bị vây bắt là anh em ruột gốc Algérie sinh trưởng ở Pháp. Hàng ngàn người Pháp đã qua Syria và Iraq tham gia nhóm IS, “Quốc Gia Hồi Giáo.” Nhiều người được huấn luyện để trở về hoạt động, trong từng nhóm nhỏ tự trị, không cần một tổ chức chung. Tháng Ba năm nay, một người quốc tịch Pháp đã giết ba quân nhân cùng với ba trẻ em và một giáo viên tại một trường học Do Thái Giáo ở Toulouse, nước Pháp. Hung thủ đã được huấn luyện ở Afghanistan và Pakistan; cũng giống như các thủ phạm vụ tấn công vừa qua. Tháng Năm, một hung thủ cũng quốc tịch Pháp đã giết ba người tại một viện bảo tàng Do Thái ở nước Bỉ. Người này đã đi theo tổ chức IS ở Syria trong một năm.
Vụ tấn công báo Charlie Hebdo không thể thay đổi chính sách của nước Pháp. Những kẻ khủng bố không nhằm mục đích đó, vì quá khó. Hành động giết người chỉ cốt chứng tỏ khả năng tàn sát của họ. Mục đích là đe dọa tất cả mọi người, đặc biệt là các nhà báo, nhà văn ngăn không cho ai được phát biểu bất cứ bài viết, hình vẽ, ý kiến, tư tưởng nào mà những kẻ cuồng tín không chấp nhận. Họ nói muốn trả thù cho Mohammad, giết những người xúc phạm tới tôn giáo của họ. Nhưng chính đa số các tín đồ Hồi Giáo không chấp nhận hành động đó. Các nước Âu Mỹ không phải là nạn nhân duy nhất của những nhóm cuồng tín. Nhiều người khắp thế giới đã bị tàn sát chỉ vì không đồng ý với họ. Họ từng tra tấn và giết chết những nữ sinh muốn đi học ở Afghanistan, Pakistan và Ấn Ðộ. Họ mới tấn công một trường tiểu học tại Pakistan, giết hàng trăm học sinh. Miền Bắc xứ Nigeria, Phi Châu, đang hỗn loạn vì các nhóm cuồng tín; cũng như nhiều vùng ở Tunisie, Ai Cập và các nước Trung Ðông. Họ giết cả những tín đồ Hồi Giáo mà không chịu cuồng tín, cực đoan như họ. Bọn người cuồng tín đang đe dọa các quyền tự do tín ngưỡng và quyền tự do ngôn luận của tất cả loài người. Loài người đã tranh đấu mấy ngàn năm mới đạt tới kết quả được ghi thành bản “Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền,” trong đó tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng là những quyền quan trọng nhất. Xâm phạm các quyền tự do này là hành động của những kẻ còn sống man rợ, không tiến kịp với cuộc tiến hóa của xã hội văn minh.
Vì vậy, chúng ta phải lên án vụ sát hại các ký giả báo Charlie Hebdo.
Nhiều người như Tổng Thống Jacques Chirac có thể không đồng ý với chủ trương trào phúng không giới hạn của báo Charlie Hebdo. Nhưng dù chống lại việc chế nhạo các giá trị tôn giáo thiêng liêng, bất cứ tôn giáo nào, chúng ta cũng không chấp nhận được hành động khủng bố và đe dọa quyền phát biểu của các nhà báo, hay của bất cứ người nào khác.
Ký giả này không bao giờ đem biểu tượng các tôn giáo hoặc của các dân tộc ra làm đề tài chế nhạo; và không đồng ý với bất cư cơ quan truyền thông nào làm như vậy. Nhưng chúng ta cần phân biệt hai phạm vi, một bên là lựa chọn đạo đức, luân lý cá nhân, bên kia là lựa chọn chung của cả xã hội. Chúng ta có thể nhắc lại lời Voltaire, một nhà văn Pháp vào thế kỷ 18: “Tôi không đồng ý với điều anh nói, nhưng dù chết tôi cũng sẽ tranh đấu để anh được nói ra.” (Je ne suis pas d’accord avec ce que vous dites, mais je me battrai jusqu’à la mort pour que vous ayez le droit de le dire.)
Một xã hội đặt ra luật pháp để bảo vệ các giá trị, trong đó có cả hai quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng. Những người có tín ngưỡng có quyền bảo vệ tôn giáo và danh dự chung của mình; nhưng phải tự vệ trong vòng luật pháp, tức là không được xâm phạm những quyền tự do được luật pháp công nhận của người khác. Mọi người đều có quyền tự do phát biểu ý kiến về các xu hướng, lý thuyết chính trị, văn chương, nghệ thuật, vân vân, cũng như về các tín ngưỡng miễn là không kêu gọi bạo động bằng cách gây hận thù.
Không ai có quyền ngăn cấm người khác viết hoặc vẽ tranh trào phúng về mình, dù thấy mình bị chế nhạo. Người bị chế nhạo mà biết bỏ qua còn chứng tỏ có tư cách cao thượng đáng kính trọng. Họa sĩ Apelles, thế kỷ thứ tư trước Công Nguyên, lớn tuổi hơn Hoàng Ðế Alexander. Lúc đó đại đế ngoài 20 tuổi, thuê Apelles vẽ chân dung. Coi tranh, ông không hài lòng, chê họa sĩ vẽ con ngựa của mình không đúng. Vua sai dắt con ngựa tới để so sánh. Khi con ngựa Bucephalus nhìn thấy trong tranh có hình đồng loại, thì nó hí vang lên hào hứng. Apelles nói: “Con ngựa nó biết thưởng thức tranh hơn hoàng thượng!” Alexander không bắt họa sĩ đi nhốt ở “Cổng Trời,” mà sau đó còn thuê Apelles vẽ một phi tần đẹp nhất của ông. Khi bức chân dung hoàn tất, họa sĩ và người mẫu dứt ra không được, Hoàng đế bèn gả luôn ái cơ cho Apelles.
Ngày nay, một người cảm thấy bị xúc phạm có quyền kiện ra tòa, cố chứng tỏ kẻ phúng thích mình đã mạ lị hoặc phỉ báng. Nhưng không ai có quyền giết kẻ chế nhạo mình. Nếu có những kẻ tự cho họ cái quyền giết người như thế, tất cả chúng ta phải đoàn kết chống lại. Ðể bảo vệ thành tựu của văn minh nhân loại là quyền tự do phát biểu.
Sau cùng, chúng ta cũng tuyệt đối không nên coi những nhóm thiểu số cuồng tín và sát nhân là tiêu biểu cho tín đồ Hồi Giáo. Ai nghĩ như vậy là mắc mưu bọn khủng bố, những kẻ chỉ muốn gây chia rẽ và căm thù. Ða số người Hồi Giáo chống thái độ cuồng tín và càng nhiều người chống bạo lực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét